Mỹ Nhân Ngư [Bác Chiến]

Chương 11

15 giờ chiều sẽ tiếp tục quay chương trình TTHT, hôm nay Nhất Bác đặc biệt lựa đồ cho Tiêu Chiến, quần jean xanh nhạt, áo sơ mi trắng dài. Thế quái nào lại có cái áo khoác jean màu hồng cam, trợ lý Hà không biết nghĩ gì mà chọn vậy tuy nhiên khi khoác vào nhìn Tiêu Chiến vừa đáng yêu lại cực kỳ dễ thương, trẻ trung. Đến phim trường Nhất Bác còn dặn chị trợ lý make up cho anh, Tiêu Chiến thắc mắc đầy mình nhưng hỏi chị trợ lý thì chỉ nhận được cái lắc đầu, bảo chị làm theo những gì Nhất Bác yêu cầu.

"Nhất Bác, sao em lại kêu make up cho cả anh vậy?"

"Chiến ca, hôm nay anh sẽ được gặp một người anh rất thích nên cũng chuẩn bị bên ngoài một chút chứ"

"Anh thích? Chẳng phải là em sao?" Tiêu Chiến thầm nghĩ

"Anh nghĩ ra ai chưa?"

Tiêu Chiến chu môi lắc lắc đáng yêu đến mức làm Nhất Bác sững sờ mất mấy giây

"Là hoạ sĩ Lưu, Lưu Mạc Sơn"

"Sao cơ? Là thầy ấy thật sao?"

"Tất nhiên, kịch bản chương trình em có mà .... Anh chẳng phải thích ông ấy lắm sao? Còn ước được đến trường của ông để học cơ mà"

"Biết là vậy nhưng ..."

"Để lát thầy Lưu đến nếu được em đưa anh gặp thầy nhé."

"Này, đừng. Lỡ phiền thầy và mọi người"

"Anh đừng lo, em biết sắp xếp. Anh ở đây chờ em"

Tiêu Chiến ngồi ngoan một chỗ chờ Nhất Bác. Nền hội hoạ TQ rất phát triển, đặc biệt là nền hội hoạ truyền thống với các nghệ nhân nổi tiếng toàn thế giới, tuy nhiên vẫn có những hoạ sĩ thuộc các trường phái khác có tiếng không chỉ trong nước, thầy Lưu là một trong ít người như thế, được xem là người thúc đẩy phát triển hội hoạ đương đại, đặc biệt là trường phái ấn tượng. Gặp được ông quả thật là ước mơ của Tiêu Chiến. Nhưng rốt cuộc thì Bác tính không bằng đạo diễn tính, Tiêu Chiến đã không thể gặp được thầy Lưu trước buổi ghi hình tuy nhiên được ngồi dưới xem cũng cảm thấy rất vui rồi.

Thầy Lưu giới thiệu với chương trình về nghệ thuật hội hoạ đương đại, về trường phái ấn tượng cũng như các tác phẩm nổi tiếng của ông trong thời gian qua, đến phần thử vẽ một bức tranh dưới sự hướng dẫn của thầy Lưu thì như mọi khi Nhất Bác luôn được các anh đưa ra để thực hiện thế nhưng Nhất Bác lại khéo léo từ chối và hỏi xem có thể cho người khác lên được không. Ngồi xem bên cạnh, quản lý Vương giật cả mình, sao Nhất Bác lại dám thay đổi kịch bản cơ chứ, thế này thì nhà đài sẽ xử cậu mất thế nhưng bất ngờ là Hàm ca cũng tán thành đồng thời giới thiệu một fan hâm mộ của thầy Lưu đã được mời đến đây.

"Mời Tiêu Chiến, bạn có thể lên đây"

Tiêu Chiến còn chưa hết bàng hoàng, sao cậu lại trở thành khách mời của chương trình rồi, đưa mắt nhìn Nhất Bác, nhận thấy tín hiệu từ mắt của cậu, anh mới tự tin bước lên.

"Tiêu Chiến à, đây là một cơ hội cho cậu được vẽ cùng người mà cậu thần tượng, cảm xúc của cậu thế nào?"

"Dạ ... rất vui ạ"

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi. Thầy Lưu có yêu cầu gì không ạ?"

"Không, cậu ấy cứ vẽ những gì cậu muốn, hội hoạ là sự sáng tạo, hãy tạo ra tác phẩm của mình"

"Vâng, tuy nhiên thời gian chương trình có hạn nên hi vọng Tiêu Chiến có thể vẽ thật nhanh"

Tiêu Chiến gật gật đầu cầm bút vẽ, phải thể hiện thật tốt, đây là cơ hội có một không hai. Vẽ gì nhỉ? Cậu nhanh chóng quyết định vẽ điều thân thuộc với bản thân cậu nhất, đại dương.

Cuối cùng bức tranh cơ bản được hoàn tất, không thể chi tiết quá nhiều với thời gian ít ỏi nhưng vẫn có thể nhìn ra được ý tứ của tác giả.

"Là cảnh biển nhỉ? Thầy Lưu thấy sao ạ?"

"Ừm, tôi nghĩ cậu ấy là người từng học qua về hội hoạ nên bức tranh có bố cục rõ ràng, màu sắc được pha trộn tinh tế có chú trọng đến sự thay đổi và độ sáng của bức tranh, đặc biệt khi cậu ấy vẽ ánh sáng chiếu xuống đại dương, cách pha màu cũng khá đặc biệt nổi bật được cá tính của cá nhân cậu ấy, có thế nói bức tranh này hơi thiên về trường phái hậu ấn tượng, tuy nhiên nếu đã xác định theo hướng này thì cần nhấn nhá bảng màu cho nổi bật hơn nữa. Ví dụ như thế này"

Nói rồi thầy Lưu cầm cọ vẽ thêm vào bức tranh của Tiêu Chiến, vừa vẽ vừa giải thích, anh chăm chú theo dõi từng hành động của thầy không biết là có người đang đứng phía sau lại chăm chú quan sát anh.

Chương trình kết thúc, Tiêu Chiến được mang bức tranh về nhà, điều đặc biệt khiến anh rất vui là trên bức tranh còn có chữ ký của thầy Lưu bên cạnh chữ ký của chính anh, cứ như đang mơ.

"Nhất Bác! Cám ơn em ... cám ơn em nhiều lắm"

"Anh có vẻ rất vui nhỉ?"

Tiêu Chiến cười toe toét gật đầu

"Vậy được rồi có cơ hội ..."

"Trời ơi, lão tổ tông! Em đã làm gì vậy? Sao lại tự ý thay đổi chương trình. Bây giờ nhà đài xử lý thì phải làm sao?"

Nhất Bác chưa kịp nói hết câu thì bị cắt ngang bởi giọng nói không ngừng của quản lý Vương. Tiêu Chiến nghe thấy kèm thái độ của quản lý Vương cũng đầy lo lắng

"Quản lý Vương! Bình tĩnh nghe em nói"

"Không ... anh không bình tĩnh nổi"

"Thế thôi em khỏi nói"

"..."

"Sao anh nghe không?"

"Ừm ... thì nghe"

"Anh nghĩ sao mà em tự ý đổi chương trình. Em là người tuỳ hứng như vậy à. Em đã xin phép đạo diễn rồi mới làm"

"Thế sao cuốn kịch bản không có"

"Em mới nhờ Hàm ca gọi đạo diễn tối qua, trước khi quay đạo diễn mới quyết định thì đâu ra kịch bản"

Hoá ra chuyện Nhất Bác nhờ Hàm ca đêm trước là chuyện này, cả chuyện cậu đích thân chọn trang phục cho anh, nhờ chị trợ lý make up cho anh cũng là để thuận lợi được đạo diễn chấp thuận, cũng nhờ ngoại hình xuất sắc, lên hình góc nào cũng đẹp nên nhanh chóng được đạo diễn đồng ý đổi kịch bản.

Ở một góc khác, Uông Hàm ca đang tiễn thầy Lưu ra về

"Thầy Lưu cám ơn anh đã nhận lời"

"Cũng không hẳn là do anh nhờ, tôi cũng thích cậu  này, ở cậu ấy có gì đó rất đặc biệt mà tôi không giải thích được, có thể qua tranh của cậu ta tôi sẽ tìm ra không chừng"

"Vậy để tôi báo lại cậu ấy, nếu biết cậu ấy sẽ vui lắm"

"Anh sẽ treo nó ở đây, em thấy được không?"

"Đẹp đó"

"Hì hì ..."

"Em còn có một tin muốn cho anh biết"

"Tin?"

"Thầy Lưu đồng ý nhận anh làm học trò đó. Qua tuần sau anh có thể đến học viện để học thêm về hội hoạ"

"Không thể nào? Em ... đang đùa anh đúng không?"

"Anh thấy em có giống đùa không? Là thật"

"Không thể nào ... sao lại có chuyện như vậy chứ? Anh không nghe nhầm"

"Thật"

Tiêu Chiến trong lòng như vỡ tung, vui mừng quá sức mà ôm chầm lấy Nhất Bác. Nhất Bác bị ôm chặt đến thờ người, Tiêu Chiến lúc này mới nhận ra ngượng ngùng buông cậu ra

"Cám ... cám ơn em! Em vất vả rồi"

"Vậy cám ơn em thế nào?"

"Thế em muốn cái gì? Anh chắc chắn sẽ làm cho em"

"Ừm ... em muốn ..."

Nhất Bác tiến gương mặt mình lại gần Tiêu Chiến, Tiêu Chiến tim như ngừng đập cho đến khi gương mặt cậu sát anh thì anh nhắm tịt cả hai mắt lại.

"Đây"

"Hả?"

Nhất Bác với ra sau nhanh chóng rút cái ví tiền ở túi sau của Tiêu Chiến

"Là ... ví ..."

"Đúng rồi ... là ví của anh ..."

Nhất Bác vừa nói vừa lấy ví mình ra lôi ra một chiếc thẻ ngân hàng rồi bỏ vào ví của anh

"Đây là thẻ phụ của em, anh cất đi cần dùng gì cứ dùng. Em không rành mấy dụng cụ hội hoạ nên không mua cho anh được nên anh giữ lấy để mua"

"Không ... anh có tiền mà ... em không cần ..."

"Em muốn vậy ... anh chả hỏi em muốn gì mà ... không được nói không giữ lời"

Tiêu Chiến đúng là cứng miệng rồi, tự chính anh bảo cậu muốn gì anh sẽ thực hiện nên giờ không còn lý do để phản kháng.

"Đây ... trả anh ... không cầm ... hay để em bỏ lại túi sau nhé"

"Hả? Không ... không ... để anh"

Nhất Bác bật cười, lấy bàn tay to lớn của cậu cầm bàn tay nhỏ xinh của anh rồi để ví vào đó, không quên ghé sát hỏi nhỏ

"Mà nãy lúc em lấy ví ... sao anh nhắm mắt vậy?"

"Hả? Anh ... nhắm mắt ... tại ..."

Tiêu Chiến mặt đỏ như quả gấc cuống cuồng cả lên, nói chẳng rõ ràng cái từ nào, Nhất Bác chọc được anh lại rất vui, phá lên cười vang cả nhà.

Nhất Bác bị Tiêu Chiến đuổi về phòng sau khi cậu gây sự chọc ghẹo anh. Ngồi xuống giường, gương mặt Nhất Bác trở nên trầm mặc, thật sự lúc nãy cậu rất muốn ôm lấy anh mà đặt một nụ hôn nhưng ý chí nào đó lại cản cậu. Cậu hiểu rõ cảm xúc của mình dành cho anh nhưng nếu cùng anh đi xa hơn cậu lại có chút do dự. Cậu chưa từng nghĩ lại có tình cảm với người cùng giới nên những hoang mang, lo lắng, do dự vẫn quanh quẩn trong đầu. Cậu tin anh nhưng lại chẳng thể tin chính bản thân mình, cảm xúc của cậu liệu có bền vững hay chỉ là bộc phát nhất thời, cậu còn có sự nghiệp, còn có cuộc sống của mình, nếu như một lúc nào đó vì một lý do nào đó khiến cậu không tâm vững như sơn mà buông tay thì anh chẳng phải rất thê thảm hay sao, chi bằng cứ giữ khoảng cách an toàn như vậy cũng coi như bảo vệ một chút cho anh.

Vậy là Tiêu Chiến cũng đã ở đây được hơn một tháng, anh hiện đang theo thầy Lưu học thêm về hội hoạ, anh còn đăng ký học thêm về thiết kế, anh cũng rất thích bộ môn này. Sắm chiếc xe đạp tập mãi cuối cùng cũng có thể tự đạp xe đến trường. Từ ngày theo học tại học viện anh cũng khá được chú ý do vẻ ngoài điển trai của mình nhưng từ khi chương trình TTHT được phát sóng thì lại càng nổi tiếng hơn nữa.

"Làm người nổi tiếng mệt nhỉ?"

"Thầy Lưu đừng chọc em mà. Thiệt sau khi chương trình phát sóng, em giờ đi đâu cũng không dám ngước mặt lên, ngại chết đi được"

"Xem ra khoá tới chắc phải nhận thêm học viên"

"Sao vậy ạ?"

"Thì tại cậu nên số người đăng ký tăng lên quá nhiều đó mà ... haha"

"Thầy ..."

"Bức này vẽ rất đặc biệt, đôi khi thầy cũng rất ngạc nhiên với cách pha màu của em. Tiêu Chiến này, em có tính mở triển lãm tranh không?"

"Có thể nào được ạ. Em còn kém lắm"

"Thầy nói em có thể mà. Em suy xét xem, nếu muốn thì phải bắt đầu tập trung vẽ từ giờ"

Tiêu Chiến nghĩ nếu đem hết số tranh ở làng của cậu chắc dư mở triển lãm. Qua gọi về, Hoa tỷ còn bảo vẫn luôn giữ sạch các bức tranh của cậu nhìn tranh mà nhớ người.

"Nhất Bác này, hôm nay thầy Lưu khen anh vẽ đẹp còn bảo anh có thể mở triển lãm"

"Đó. Trước em có nói rồi mà anh không tin. Thế anh sẽ làm chứ"

"Không thể nào? Ai lại thèm coi tranh anh vẽ"

"Em coi. Anh vẽ nhé, cứ vẽ nhiều vào. Không ai coi em coi"

Tiêu Chiến ngước nhìn màn hình điện thoại rồi cười, tay vẫn đang đảo đồ ăn trong chảo

"Anh đang nấu gì đó"

"Thịt heo xào nấm cay"

"Woa, mới nghe đã thấy ngon rồi, ước gì wechat có thể chuyển được mùi vị nhỉ"

"Vậy về nhanh đi"

"Làm gì được. Em chỉ tranh thủ giờ nghĩ gọi cho anh, lát phải đi tập tiếp"

"Thế em ăn gì chưa?"

"Chị Hà sẽ mua đồ ăn cho em"

"Lại ăn đồ mua sẵn à"

Nhất Bácccc ...

"Người ta gọi rồi, em đi tập tiếp đây. Bai bai"

"Ồ, bai em"

Lại tập trễ, lại ăn ngoài. Cứ vậy thật ảnh hưởng sức khoẻ.

Nghĩ rồi Tiêu Chiến liền mở tủ lạnh lấy ra đủ thứ đồ loay hoay một hồi, thì ra chuẩn bị nấu cháo, vừa quậy quậy nồi cháo vừa tranh thủ ăn cơm, nhanh chóng đã có nồi cháo thập cẩm siêu ngon và đầy đủ dưỡng chất

"Ăn cháo là tốt nhất, không lo nặng bụng cũng không sợ quá mập"

Tiêu Chiến múc cháo bỏ vào hộp giữ nhiệt, gọi điện thoại cho trợ lý Hà hỏi Nhất Bác ở đâu.

"Tiêu Chiến ở đây"

"Chị Hà, em nấu ít cháo cho Nhất Bác và mọi người. Chị mang vào cho cậu ấy dùm em"

"Vào trong này đã. Để tôi đi báo Nhất Bác một tiếng"

"Không cần đâu ạ"

"Cứ vào đây. Cậu chờ ở đây nha"

Chị trợ lý đưa cậu vào một căn phòng họp ngồi chờ, mọi người thì đang ở căn phòng kế bên tập kịch bản. Tiêu Chiến ngồi một mình trong phòng, thấy trên bàn vừa có bút màu, lại bừa bộn với giấy và hình vẽ. Tiện đang rảnh nên anh xếp các tờ giấy lại, gì thế này, hình vẽ nhân ngư sao, có rất nhiều hình dạng khác nhau, có bức trông thật đẹp cũng có bức như thuỷ quái, vẽ thế thiệt mất mặt hải nhân ngư mà. Sẵn có bút màu, Tiêu Chiến ngứa tay lấy luôn tờ giấy để vẽ, hình ảnh hải nhân ngư xuất hiện xinh đẹp đó không ai khác lại mang vẻ đẹp của tỷ tỷ anh.

"Chiến ca! Sao anh đến đây"

Nhất Bác vừa mở cửa phòng vừa reo lên.

"Mang chút cháo cho mọi người nhưng có vẻ mọi người đang bận"

"Không sao em trốn một lát. Đi ..."

Nhất Bác nói rồi cầm tay kéo Tiêu Chiến đi. Chị trợ lý vui vẻ xách hộp cháo đi theo.

"Tui không vừa ý, không vừa ý tấm nào cả. Cậu có hiểu được không? Tui muốn đó phải là một tạo hình hoàn toàn khác biệt với trước đây. Một người cá xinh đẹp hoàn hảo"

"Đạo diễn Trần à! Bên tổ chế tác tụi em đã cố hết sức rồi, còn mời cả chục người đến phát thảo tạo hình mà anh không chịu cái nào hết"

"Thì có cái nào được đâu. Đây ... cậu xem, cái này cái này nữa đều không được, kể cả cái ..."

"Cái này ... cái này ai vẽ"

"Cái nào ạ? Mấy cái này chẳng phải nãy chúng ta xem hết rồi sao"

"Còn cái này ... đây ... sao nãy tui không thấy"

"Đâu ... để e xem. Ẩy, nãy không có nó"

"Haha ... cái này, nhất định phải là tạo hình này. Tìm ngay cho tui người vẽ bức này. Nhanh lên. Quả là khác biệt"

Trong phòng nghỉ của đoàn phim, Nhất Bác đang ăn vội chén cháo Tiêu Chiến mang tới

"Ngon thật đấy. Cám ơn anh Chiến ca"

"Có gì đâu. Nấu cũng nhanh mà"

"Nhưng em lại phải đi đây, không ngồi với anh được nữa rồi"

"Không sao. Em bận mà, nhớ lát ăn thêm nha. Anh cũng về đây"

"Để em đưa anh xuống"

"Được rồi. Anh tự đi được"

Nói rồi Tiêu Chiến nhanh chóng đứng lên đi nhưng mới bước chưa tới cửa anh bỗng thấy choáng muốn quỵ xuống.

"Chiến ca! Anh sao vậy?" Nhất Bác hốt hoảng đỡ anh hỏi

"Anh ... anh không sao. Tự nhiên choáng chút. Giờ không sao rồi"

Thấy Nhất Bác vẫn không hết lo lắng, Tiêu Chiến cười trấn an cậu

"Giờ anh không sao rồi. Thật đấy. Em đừng lo. Anh về đây"

"Để em đưa anh xuống"

"Không ... không cần ... anh ..."

Tiêu Chiến không muốn phiền cậu nhưng khi thấy gương mặt cậu anh lại chẳng thể từ chối

"Vậy nhờ em"

"Anh đi cẩn thận, về đến nhà nhắn cho em"

Tiêu Chiến cười gật đầu. Chiếc taxi chuyển bánh, Nhất Bác vẫn đứng đó nhìn anh đi thêm một đoạn, Tiêu Chiến cũng ngó lại đằng sau cho đến khi khuất. Anh đưa tay lên ngực mình, gương mặt rạng rỡ trước mặt cậu giờ lại chuyển thành màu xám, mệt mỏi, mấy hôm nay anh lâu lâu lại bị choáng, cơ thể cũng yếu đi nhiều, chẳng lẽ anh đã đi đến giới hạn.

Nhất Bác về nhà đã hơn nửa đêm, nhẹ chân lên lầu, khẽ mở của phòng của anh. Đã ngủ rồi nhưng gương mặt anh có vẻ khá mệt. Nhất Bác nhìn anh, khéo nhẹ cuốn sách khỏi tay, đắp chăn cẩn thận cho anh trước khi rời đi.

Buổi sáng Tiêu Chiến bị đánh thức bởi tiếng động gì đó ở tầng dưới, có chút sững sốt vì giờ này làm gì có ai ở nhà, không lẽ ăn trộm, cầm theo cây thước vẽ đi từ từ xuống cầu thang, quả nhiên là có người đang lục lọi gì ở ngăn bếp.

"Ăn trộm. Đánh chết mi"

"Ấy dừng..."

"Nhất Bác ... em làm gì ở đây"

Nhất Bác đứng dậy một tay gãi gãi đầu, tay còn lại đang cầm cái chảo.

"Em làm bữa sáng"

"Em biết làm sao?"

"Được chứ, chiên trứng thôi mà. Anh đi đánh răng đi rồi ra ăn"

"Ờ ờ ..."

Tiêu Chiến vẻ mặt đầy hoang mang đi ra khỏi bếp, cứ thấy gì đó sai sai, cứ cảm thấy không nên để tình cảnh đó tiếp diễn.

"Em sao rồi Nhất Bác"

Tiêu Chiến không tin nổi vào mắt mình, chiên trứng thôi mà cả căn bếp bừa bộn, anh nhìn thấy 2 dĩa gì đó trên bàn trông hơi giống trứng chiên nhưng nhìn kỹ thì còn sót cả vỏ trứng.

"Hờ hờ ... nhìn không ra nhưng chắc ăn được"

Tiêu Chiến cuối nhìn đĩa trứng rồi ngước mắt nhìn Nhất Bác

"Em chắc không?"

"Chắc ... là ... không"

Tiêu Chiến lắc đầu, đi vào bếp lôi cái tạp dề khỏi người cậu nhỏ, rồi đẩy thẳng ra ngoài

"Em đi ra kia đợi đi"

"Ấy ấy .... Để em giúp"

"Có gì đâu mà giúp. Em ngồi đợi là giúp anh rồi đó"

Nhất Bác phụng má nhìn Tiêu Chiến, mỗi lần cậu như thế là Tiêu Chiến lại chịu thua

"Được rồi. Em đi nướng bánh mỳ đi"

"Nãy em nướng rồi. Để em đi lấy ... hơ hơ ... em quên bật bếp rồi"

Tiêu Chiến đến thua với cậu nhỏ, nhanh tay dọn hết mớ vỏ trứng với rau trên bàn, đổ bỏ luôn 2 đĩa trứng do cậu làm, lấy một chiếc chảo mới, nhanh thoăn thoắt thái rau trộn salat, chiên trứng, chẳng mấy chốc đã có 2 đĩa trứng và salat trên bàn, còn có cả ly nước cam vừa vắt xong.

"Ăn được rồi"

"Cám ơn anh, Chiến ca"

"Mà sao nay em còn ở nhà, không đi làm sao?"

"Có chứ nhưng lát em mới đi"

"Chẳng phải lịch em kín hết rồi sao, bảo về thăm ba mẹ còn không đi được mà"

"Qua em về trễ quá nên nay được đi trễ chút đó mà"

"Thế sao em không ngủ thêm lại dậy sớm làm gì"

"Em muốn ăn sáng với anh, lâu rồi không có ngồi ăn chung"

"Em ngốc à, ăn thì lúc nào chả ăn được. Nên ngủ thêm để lấy sức mà làm việc tiếp chứ"

"Anh cũng vậy, nhìn anh tái lắm, anh cũng phải chú ý sức khoẻ của mình"

Tiêu Chiến thoáng khựng lại, nhìn chằm chằm đĩa trứng của mình, cố gắng điều chỉnh cảm xúc trước ngước lên trả lời cậu:

"Anh làm sao đâu. Em cứ lo gì đâu"

Ăn cùng nhau bữa sáng rồi Nhất Bác lại vội đi làm, thật ra cậu nào có được đi trễ, chẳng qua muốn ở bên anh một chút nên cậu mới nhờ quản lý Vương hẹn bên quay phim đến trễ một chút.

Không hiểu có phải vì lo cho anh không mà cả ngày cậu cứ bồn chồn không yên, cứ không tập trung làm việc, mắc lỗi liên tục, quay lại không biết bao nhiêu lần, được nghỉ phút nào lại gọi ngay cho anh rồi nghe được giọng của anh mà thở phào nhẹ nhõm.

Mở cửa bước vào nhà cũng đã quá nửa đêm, Nhất Bác đi thẳng một mạch lên phòng anh, mở cửa nhưng không thấy người trong phòng, tim cảm thấy bất an, cậu chạy ngay xuống bếp, vào phòng để đồ, vẫn không thấy người đâu, Nhất Bác gọi anh nhưng vẫn không có ai đáp lời, đã khuya vậy sao lại không thấy anh ở nhà. Vội lấy điện thoại gọi cho anh, tiếng chuông trên lầu, rung từng hồi nơi góc bàn, lẽ nào anh ấy trong phòng tắm, Nhất Bác mở cửa, Tiêu Chiến đang nằm ngất trong bồn tắm đầy nước.