Nháo Hỉ

Chương 46

Bên kia điện thoại là hai người lớn trong nhà, một người là Đái Duyệt, người kia là Hứa Bồi.

Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi nhìn nhau, trong ánh mắt của họ đều viết rõ hai chữ, hoang mang. Sao lại khéo vậy?

Tạ Bách Ninh cầm điện thoại di động ra ban công, không lâu sau, anh cúp điện thoại và trở lại giường.

Hứa Tương Mi cũng kết thúc cuộc gọi, cô cười nói: “Có vẻ như lịch trình của chúng ta phải bị thay đổi.”

Anh nằm xuống, ôm cô vào lòng, gật đầu: “Ừ.”

Cô hỏi: “Anh sao vậy?”

Anh rất bình tĩnh, nói: “Không có gì.”

Tạ Bách Ninh vô cùng bất lực, sao lại như thế này? Anh còn chưa có cầu hôn mà!

Hóa ra là hôm nay, Tạ Vinh, Đái Duyệt và Hứa Bồi, ba người cùng tham dự một buổi tiệc lớn. Đái Duyệt đã chủ động đề nghị ngày mai hai nhà gặp mặt, mặt khác, cũng ấn định ngày cưới luôn.

Cũng không phải là không vui mừng, nhưng không có lễ cầu hôn long trọng và lãng mạn, anh luôn cảm thấy thiệt thòi cho cô.

Vốn định là vào đêm lễ tình nhân hôm đó, có hoa hồng, có pháo hoa nở trên không trung và có cả màn hình LED ở tòa nhà đối diện. Tạ Bách Ninh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, lúc đang chuẩn bị lấy nhẫn ra, thì lại bị những chuyện của Ôn Bội làm cho phân tâm, đến nay vẫn không kịp chuẩn bị một màn cầu hôn mới.

Anh không ngờ mẹ mình lại lo lắng đến vậy.

Tạ Bách Ninh thở dài một tiếng.

Hứa Tương Mi trở mình ngồi dậy: “Rốt cuộc là làm sao?”

Tạ Bách Ninh cũng ngồi dậy, anh mở hộc tủ nhỏ ở đầu giường, lấy ra một chiếc hộp nhung đơn giản và đẹp mắt.

Tim cô đập mạnh, và rồi bắt đầu trở nên dồn dập hơn.

“Anh……”

Anh mở hộp ra, vốn là người đã quen với những đồ trang sức xa xỉ, nhưng khi nhìn thấy nó, cô vẫn phải hít một hơi.

So với chiếc dây chuyền lần trước, chiếc nhẫn này đắt giá hơn gấp nhiều lần.

Nó là một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê 13,14 carat, bên trên còn có mười hai viên kim cương trắng tạo hình thành ba con bướm, rất đẹp. Hứa Tương Mi từng nhìn thấy nó tại một cuộc đấu giá lớn, chỉ có một trên thế giới, trị giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ*.

*Hơn 344 tỷ.

Khi đó cô còn nghĩ rằng, nếu có một người đàn ông nào đó đem chiếc nhẫn này tặng cho cô, nhất định cô sẽ một lòng một dạ trao tình yêu cho người đó.

Ngay bây giờ, anh đã ở trước mặt cô.

Tạ Bách Ninh lấy chiếc nhẫn ra, nắm lấy tay cô: “Chuyện này có hơi đường đột, hy vọng em có thể chấp nhận nó.”

Anh rất chân thành và trìu mến, nói từng chữ một: “Tương Mi, lấy anh đi.”

Trước mắt Hứa Tương Mi dường như có pháo hoa đang nổ tung, đẹp đến nỗi mọi thứ xung quanh cô dường như đều không còn tồn tại.

Dường như cô nghe thấy tiếng sóng biển, tiếng pháo hoa, và cả tiếng chim vàng anh đang hót…

Tạ Bách Ninh trịnh trọng đặt chiếc nhẫn vào ngón tay cô, từ từ đẩy nó vào. Thời gian lúc này như dài đằng đẳng, lại giống như chỉ trong nháy mắt, bằng với tốc độ ánh sáng.

Cô bất ngờ hồi phục lại tinh thần, nhìn vào chiếc nhẫn kim cương chói lọi trên ngón tay mình, bất giác trào ra nước mắt, bật khóc.

Khoảnh khắc này có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Lời cầu hôn của anh đến quá bất ngờ, vừa rồi cô chỉ lo ngây ngốc, quên luôn cả trả lời.

Tạ Bách Ninh hiểu vì sao cô lại khóc, anh lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng cưng chiều.

Hứa Tương Mi đã khóc đủ, cô nhún vai, nói: “Bách Ninh, anh nói lại lần nữa đi.”

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hứa Tương Mi, cúi xuống hôn lên trán cô.

Anh bước xuống giường, quỳ một gối và in một nụ hôn nóng bỏng lên mu bàn tay cô: “Tương Mi, hãy lấy anh.”

Anh không dò hỏi, giọng điệu vô cùng khẳng định, nhất định phải là như thế.

Hứa Tương Mi liên tục gật đầu: “Em đồng ý, Bách Ninh, em đồng ý.”

Họ hôn nhau say đắm, rất lâu, rất rất lâu.

Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ.

Huống chi là lửa gần rơm? Còn ở trong một thời điểm quan trọng như thế này!

Nhưng Tạ Bách Ninh lại không có muốn cô. Trước đó đã vượt quá hạn ngạch. Anh không đành lòng vùi dập cô, sợ cô không thể chịu đựng được.

Ngày hôm sau.

Tỉnh dậy vào buổi sáng, cũng không biết là ai trêu chọc ai trước, hay là kìm lòng không được, hai người lại trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào trên giường.

Lúc ra khỏi cửa mới phát giác ra, thời tiết hôm nay cực kỳ tốt.

Bầu trời như được nhuộm màu nước, trong vắt và sáng ngời, như một khoảng ngói xanh biếc.

Ánh nắng vừa phải, gió nhẹ không khô hanh.

Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi bước vào chỗ hẹn, người lớn hai bên đều đã đến đủ. Trên thực tế, chỉ có ba người.

Đái Duyệt cười nói: “Ngày quan trọng như vậy sao lại không có một chút ý thức giờ giấc nào hết vậy?”

Hứa Tương Mi bối rối, mặt cô nóng bừng lên.

Mà Tạ Bách Ninh thì lại rất bình tĩnh giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Vừa kịp, vẫn chưa muộn.”

Bà liếc nhìn anh.

Anh mỉm cười đáp lại, nói: “Mẹ không thể trách bọn con được, trên đường bị kẹt xe.”

Anh từng này tuổi rồi mà còn có thể nói dối không chớp mắt như vậy sao? Hứa Tương Mi âm thầm bĩu môi.

Hứa Bồi và Tạ Vinh đồng thời lên tiếng.

Tạ Vinh nói: “Ngồi xuống đi.”

Hứa Bồi: “Đừng đứng nữa.”

Hai người họ nghe lời, đều lần lượt ngồi xuống.

Đối với gia tộc lớn như Tạ và Hứa, nếu chỉ là mối quan hệ yêu đương nam nữ bình thường, không biết gốc rễ, hoặc là không tán thành việc của họ, người lớn cũng sẽ không gặp mặt.

Trên thực tế, mục đích chính của bữa cơm này chính là, người lớn hai nhà giáp mặt nhau, bày tỏ đồng ý cho hai người tiến đến hôn nhân.

Tất nhiên, cũng tranh thủ thời gian xác định ngày cưới.

Do đó, Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi chỉ có thể ngồi nghe. Người lớn hai bên có toàn quyền quyết định. Nếu liên quan đến những điều nhỏ nhặt linh tinh thì sẽ thông qua sở thích và ý kiến của họ.

Chỉ với thời gian một bữa cơm, ngày cưới đã được xác định.

Đái Duyệt cố tình tìm thầy coi ngày, ngày hai mươi tháng năm là ngày tốt nhất để kết hôn. Ngày đó phong thủy tốt, sau khi kết hôn, vợ chồng hòa thuận hạnh phúc.

Hứa Bồi cũng nhìn hoàng lịch cũ. Năm nay có rất nhiều ngày tốt để kết hôn, ngày hai mươi tháng năm là một trong số đó.

Vì vậy mọi chuyện cứ quyết định như vậy, chọn ngày hai mươi tháng năm.

Đi ra khỏi nhà hàng, tiễn ba người lớn vào xe, nhìn xe của họ lái về hai hướng khác nhau.

Hứa Tương Mi vẫn còn chưa hoàn hồn lại, tâm trạng của cô rối bời, cuộc hôn nhân của mình cứ vậy mà định rồi?

Tạ Bách Ninh ôm cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô nói: “Em cảm thấy có chút không chân thật.”

Anh cười nói: “Ngày mai lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư, chúng ta đi làm giấy kết hôn.”

“Ngày mai?”

“Ngày mai. Đều là chuyện sớm hay muộn, chọn ngày không bằng gặp ngày.” Tạ Bách Ninh nói.

“Hả?”

“Chủ yếu là vì anh muốn mối quan hệ của chúng ta sớm trở thành hợp pháp.” Anh bổ sung thêm.

Hứa Tương Mi ngẫm lại, cảm thấy anh nói rất đúng.

Dù sao thì nước cũng đã chảy thành sông, không cần phải suy nghĩ nhiều thêm nữa, vậy cũng khá tốt.

Tối hôm đó cô về nhà hỏi Hứa Bồi lấy sổ hộ khẩu. Ngày hôm sau, Tạ Bách Ninh lái xe đến nhà họ Hứa, đưa cô đến cục dân chính. Qua qua lại lại hơn nửa tiếng, hai cuốn sổ đỏ đã nằm trong tay.

Hứa Tương Mi ngồi ở ghế lái phụ. Cô lại một lần nữa mở cuốn sổ nhỏ ra, nhìn vào ảnh của họ trên nền giấy đỏ. Ánh mắt cô trông như những ngôi sao sáng, cười rất ngọt ngào.

Sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng đã bình ổn trở lại.

Hứa Tương Mi vui mừng khôn xiết, xoay đầu lại, gọi: “Bách… chồng.”

Một tiếng “Chồng” này ngọt đến thấm tận vào tim Tạ Bách Ninh.

Anh “Ừ” một tiếng, chồm qua thắt dây an toàn cho cô, mỉm cười gọi: “Vợ.”

Hứa Tương Mi nhướng đôi mày xinh đẹp của mình lên: “Ông Tạ, phần đời còn lại, mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”

Nụ cười của Tạ Bách Ninh càng một sâu thêm: “Được. Bà Tạ, trong phần còn lại của cuộc đời, cũng mong em chỉ giáo nhiều hơn.”

Cô hôn anh một cái: “Được.”

Anh kéo dài nụ hôn này ra. Cuối cùng, chạm vào mái tóc đã cắt của cô, anh nói: “Vẫn còn ba tháng nữa, đến lúc đó chắc là sẽ dài đến được bả vai.”

Cô mỉm cười: “Anh muốn tóc em dài đến eo? Thật ra, em có thể đi nối tóc.”

Anh lắc đầu: “Không cần, nó không phải là của em, không có ý nghĩa.”

“À.”

Ánh mắt của Hứa Tương Mi bất ngờ sáng lên, huơ qua huơ lại sổ chứng nhận kết hôn trong tay: “Em muốn thông báo cho bạn bè, anh không phản đối chứ?”

Tạ Bách Ninh gật đầu: “Nên báo tin mừng.”

Cô rất hào hứng: “Anh cũng cầm một cái, em chụp ảnh.”

Trong ống kính, bàn tay của người đàn ông và bàn tay của người phụ nữ kề sát vào nhau. Cả hai tay đều cầm một cuốn sổ màu đỏ tươi với dòng chữ “Sổ chứng nhận kết hôn” màu vàng trên trang bìa chói mắt.

Hứa Tương Mi nhấn nút chụp, định dạng bức ảnh này lại.

Cô cẩn thận cất sổ chứng nhận kết hôn đi, sau đó mở vòng tròn bạn bè ra, soạn văn bản.

“Trang trọng tuyên bố, tôi đã thành họ Tạ.”

Cô vừa gửi xong, Tạ Bách Ninh cũng lưu bức ảnh lại, sau đó ngay lập tức viết một câu và đăng nó lên cùng với bức ảnh.

“Vinh quang và may mắn của tôi, bà Tạ.”

Vòng tròn bạn bè vốn đang bằng phẳng yên tĩnh như mặt hồ, vừa ném hai hòn đá vào, ngay lập tức bị gợn sóng.

Lời chúc mừng được gửi đến dồn dập, nhiều người cũng hỏi về ngày kết hôn.

Tạ Bách Ninh và Hứa Tương Mi cũng không trả lời, đến lúc đó sẽ trực tiếp đưa thiệp mời cho họ.

Nhưng có một số cuộc gọi không thể tránh được, cuộc gọi đầu tiên là của Lê Cửu Lạc, cuộc gọi thứ hai là của Khương Hân…

Cô trả lời từng cuộc một.

Cho đến khi nhận được một cuộc gọi từ Ngô Vũ.

Hứa Tương Mi nhìn vào cái tên sáng chói trên màn hình, không khỏi nhíu mày.

Tạ Bách Ninh đỡ tay lái, thoáng nhìn cô: “Sao em không nhận điện thoại?”

Cô cho anh xem: “Người theo đuổi anh, cảm thấy hơi khó xử.”

Anh chỉ hơi liếc nhìn rồi lại chăm chú lái xe: “Anh và cô ấy đã nói rõ với nhau rồi.”

Hứa Tương Mi mỉm cười, nhấn nút trả lời:

“Giáo sư Ngô?”

Đầu bên kia, Ngô Vũ nói:

“Giáo sư Hứa, xin chúc mừng, những người yêu nhau cuối cùng cũng đã trở thành thân thuộc, tôi chúc hai người một đời hạnh phúc.”

Cô cong môi cười:

“Chúng tôi sẽ, cảm ơn cô.”

Ngô Vũ im lặng trong vài giây, nói:

“Đúng rồi, ngày mai là lễ cưới của tôi, khách sạn Hoàng Đình, hy vọng hai người có thể đến.”

Hứa Tương Mi rất bất ngờ.

Dường như Ngô Vũ cũng cảm nhận được, cô ấy giải thích:

“Có một số cảnh đẹp, cần phải xóa bỏ hết những chấp niệm trước đó, mới có thể nhìn hợp mắt. Vận khí của tôi cũng không tệ, thời gian tuy đã muộn, nhưng may mắn là tôi đã không bỏ lỡ nó. Mặc dù có hơi vội vàng, nhưng không có nghĩa là vì tôi nhất thời xúc động, vì vậy không liên quan gì đến hai người cả.”

Hứa Tương Mi thở phào nhẹ nhõm:

“Xin chúc mừng, chúc cô tân hôn hạnh phúc!”

“Trước đây tôi vốn không có ý định mời hai người, nhưng đột nhiên nhìn thấy thông báo trên vòng bạn bè, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm. Hy vọng ngày mai hai người có thể đến chung vui cùng chúng tôi, có được không?”

Hứa Tương Mi cảm động bởi sự nhẹ nhàng và thẳng thắn của Ngô Vũ, cô hứa với cô ấy:

“Được, chúng tôi chắc chắn sẽ đến.”

Kết thúc cuộc gọi, cô nói với Tạ Bách Ninh: “Ngô Vũ mời chúng ta đến dự lễ cưới của cô ấy.”

Tạ Bách Ninh gật đầu: “Anh đã nghe tất cả.”

“Tại sao anh không ngạc nhiên?” Cô hỏi.

“Sao phải ngạc nhiên?” Anh khó hiểu.

“Cô ấy sắp kết hôn!”

“Điều này có gì ngạc nhiên sao?”

Hứa Tương Mi thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, quá lười thảo luận với anh.

Nhìn vẻ mặt không vui của cô, cuối cùng anh cũng nghiêm túc: “Hôn nhân là việc riêng của Ngô Vũ. Cô ấy đã trưởng thành. Mọi quyết định đưa ra, trong lòng cô ấy nắm chắc hơn ai hết.”

Cô cố tình nói: “Vậy nếu là do bị anh từ chối, tổn thương, nhất thời xúc động nên cô ấy mới tìm đại một người nào đó để kết hôn thì sao?”

“Việc này anh không quản được.”

Tạ Bách Ninh nói thêm: “Anh không quan tâm đến quyết định của người khác, ngoại trừ em.”

Hứa Tương Mi giả vờ đau khổ: “Ý anh là, em không có quyền tự do quyết định?”

Anh mỉm cười: “Điều này không đúng, chỉ cần em không phạm sai lầm lớn.”

Cô cười hì hì: “Không sao, em thích được anh quản lý.”

Cô ngừng cười, nói: “Ngô Vũ đã thực sự buông xuống.”

Vẻ mặt anh không thay đổi: “Như vậy rất tốt.”