Nháo Hỉ

Chương 23

Trông cô có vẻ không được thoải mái, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi môi đỏ khẽ hé mở, hô hấp thoáng dồn dập.

Tạ Bách Ninh thở dài trong lòng, anh bước đến trước mặt cô, cúi xuống ôm lấy người, nhẹ nhàng nâng lên.

Hứa Tương Mi bỗng chốc hé mắt nhìn, ánh mắt cô mơ mơ màng màng, nhất thời không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh. Cô lộ ra thái độ cảnh giác, bắt đầu vùng vẫy: “Anh đang làm gì vậy? Để tôi xuống ngay.”

Anh siết chặt hai cánh tay lại, một tay ôm lấy chiếc eo mềm mại, một tay giữ lấy bàn chân thon thả của cô, khuôn mặt đầy bất lực: “Tương Mi, yên nào!”

Cô sững người, tay chân cứng đờ lại giữa không trung, cả người trong trạng thái căng thẳng. Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng này, anh đến đây?

Hứa Tương Mi bắt lấy áo trước ngực anh, hỏi: “Bách Ninh?”

“Ừ, là tôi.”

Cô ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại và ngủ thϊếp đi trong yên bình.

Tạ Bách Ninh rũ mắt nhìn xuống. Người phụ nữ trên tay anh bỗng trở nên mềm mại và im lặng, điều này khiến anh cảm thấy rằng cô rất ỷ lại vào mình, không khỏi cong môi lên.

Vệ sĩ của quán bar một mực âm thầm chú ý đến Hứa Tương Mi. Họ biết rất rõ danh tính của người vừa mới đến này, nên cũng không ngăn cản mà lặng lẽ tản ra.

Ra khỏi quán bar, không khí lạnh đột ngột ập đến, Hứa Tương Mi tự giác rúc vào ngực anh, toàn bộ khuôn mặt cũng vùi vào đó. Tạ Bách Ninh hơi bước chậm lại, trong mắt nổi lên ý cười.

Anh ôm cô bước nhanh ra xe, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế ngồi, thắt dây an toàn.

Tuy nhiên, hai tay của Hứa Tương Mi vẫn cứ một mực siết chặt lấy áo của anh, không chịu buông ra. Tạ Bách Ninh cúi người giữa chừng trong xe, đi không được, mà ở lại cũng không xong.

Hơi thở của Hứa Tương Mi cứ luôn phả vào mũi của anh, mùi cồn nồng đậm cùng với hương thơm thoang thoảng, truyền đến hơi ấm, như có như không trêu chọc anh.

Ánh sáng trong mắt Tạ Bách Ninh sâu hút, đột nhiên anh cảm thấy nóng bừng, cổ họng cuộn lại, không thể giải thích được muốn… hôn lên đôi môi hồng xinh đẹp của cô.

Anh vội vàng gỡ đôi bàn tay giống như ngọc bích này ra, cố tình phớt lờ nỗi đau của cô, thậm chí đâm sầm vào đỉnh xe khi cố thoát ra. Anh đành phải nhịn đau, nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Những cơn gió lạnh xen lẫn với cơn mưa lạnh lẽo lất phất trước mặt, lạnh thấu tận xương, Tạ Bách Ninh ổn định lại cảm xúc rồi mới đi vòng qua bên kia ngồi vào trong xe.

Thủ phạm hoàn toàn không hề hay biết, cô đã tìm được cho mình một tư thế thoải mái, an ổn đi vào giấc ngủ. Khóe miệng Tạ Bách Ninh co giật, vừa rồi anh khẩn trương như vậy làm gì?

Tạ Bách Ninh khởi động xe, tiếng động cơ vang lên đã đánh thức cô, hai quả bóng nhỏ dưới lông mày Tương Mi chuyển động. Cô mở mắt ra, kéo chiếc áo len cao cổ.

Tạ Bách Ninh nhìn cô: “Em khó chịu sao?”

Hứa Tương Mi lắc đầu, nheo mắt lại hỏi anh: “Đưa em về nhà?” Thái độ có hơi miễn cưỡng.

Sắc mặt Tạ Bách Ninh trầm xuống, giọng anh như băng trong tủ đá: “Còn chưa uống đủ?”

Cô run rẩy: “Lạnh quá…”

Anh đen mặt lại, khi không lại đi so đo với con ma men này làm gì không biết nữa? Sau khi tăng nhiệt độ của điều hòa lên, anh lại bắt đầu đổ mồ hôi. Anh cầm vô lăng bằng một tay, tay kia thì cởϊ áσ khoác ra một cách khó khăn.

Hứa Tương Mi đột nhiên xoay qua nói: “Em không về nhà đâu.”

Tạ Bách Ninh ngạc nhiên: “Sao vậy?”

“Dù sao thì em cũng không muốn về nhà.” Cô vừa nói, vừa chồm qua ôm lấy cánh tay anh, khẽ lắc.

Tạ Bách Ninh nhanh chóng rút tay ra, thấp giọng mắng: “Đừng gây rắc rối, nguy hiểm.”

Cô rút tay lại, cúi đầu xuống, hai bàn tay vặn vẹo, cách hành xử như một cô bé, trầm mặc không nói gì, cứ như là bị tủi thân lắm vậy.

Điều này không giống với tính khí thường ngày của cô. Tạ Bách Ninh ngạc nhiên. Anh hắng giọng, nhỏ nhẹ nói: “Sao em lại không muốn về nhà? Sợ bị mắng vì uống quá nhiều?”

Cô buồn bực nói: “Em muốn ở lại với anh.”

Tạ Bách Ninh hơi ngẩn ra, ngón tay trên vô lăng siết chặt.

Cô ngước lên, đôi mắt ngấn nước, sáng ngời và rõ ràng: “Em có lời muốn nói với anh.”

Tạ Bách Ninh có chút nghi hoặc, im lặng trong hai giây, anh nói: “Để hôm nào rồi nói.”

Cô lắc đầu: “Không, phải nói hôm nay.”

Cô uống nhiều rượu như vậy, cũng không thể uống nó một cách vô ích.

Cho dù đó là mượn rượu để lấy can đảm, hay là mượn cơn say nói ra lời thật lòng cũng được, những lời này vốn nên được nói với anh từ nhiều năm về trước, những lời nói thật đến muộn nhiều năm.

Cô say, nhưng trái tim cô tỉnh táo.

Tạ Bách Ninh suy nghĩ một lúc, anh không nói một lời, chiếc xe vô thức lái về hướng biệt thự Nam Sơn.

Nhiệt độ ban đêm ở Nam Sơn thấp hơn, bầu trời giống như một tấm thổ cẩm đen, dày và vô biên, không thể nhìn thấu bên trong.

Tửu lượng của Hứa Tương Mi vốn không tệ. Sau khi nằm nghỉ trong xe một lúc, bây giờ lại bị gió lạnh thổi, trong đầu cũng đã tỉnh táo không ít. Cô đi theo Tạ Bách Ninh vào nhà.

“Đây là dép của tôi, vẫn chưa mang qua, em mang tạm đi.” Tạ Bách Ninh đặt một đôi dép lông màu xám bên chân cô.

Sau khi Ôn Bội kết hôn với anh, họ vẫn luôn sống trong ngôi nhà cũ, vì vậy ngoài Hứa Tương Mi ra, không có người phụ nữ thứ hai nào đến đây cả, và lẽ dĩ nhiên là sẽ không có bất kỳ đồ dùng nào của phụ nữ.

Hứa Tương Mi “Ồ” một tiếng, cô đổi dép, đế dép dư ra một đoạn dài. Cô đi lại rất khó khăn, đi không được hai bước đã rơi mất một chiếc. Tạ Bách Ninh nhặt nó lên, ngồi xổm xuống xỏ nó vào chân cho cô, rồi ôm cô vào ghế sofa.

Trái tim cô co rúm lại, thình thịch thình thịch, không khác gì một con nai bị kích động.

Đây đã là lần thứ mấy anh ôm cô kiểu công chúa rồi? Ôi trời ơi, trái tim thiếu nữ của cô! Đúng là muốn lấy luôn cả mạng cô mà!

Cô nhìn chằm chằm vào anh, chớp chớp mắt, cổ họng khô cằn nuốt một cái.

Tạ Bách Ninh giả vờ như không thấy, anh vào bếp rót một ly nước mật ong, đặt nó vào tay cô: “Uống cho tỉnh rượu.”

Cô với lấy chiếc ly, những ngón tay lạnh lẽo chạm vào bàn tay ấm áp của anh, gây ra một sự run rẩy kỳ lạ. Hứa Tương Mi mỉm cười, trắng trợn nắm lấy tay anh: “Thật ra em chưa say.”

Tạ Bách Ninh nhẹ nhàng nhưng cũng rất dứt khoát, nhét ly nước mật ong vào tay cô: “Uống hết đi rồi muốn nói gì thì nói.”

Hứa Tương Mi cong môi cười, không còn giở bất kỳ thủ đoạn nào nữa, ừng ực uống hết ly nước.

Tạ Bách Ninh thuận tay cầm lấy chiếc ly đặt lại xuống bàn, nhìn cô không nói một lời. Hai mắt anh dường như được nuôi dưỡng bằng mực, tỏa sáng như những viên đá quý màu đen.

Cô nói: “Anh ngồi cạnh em đi.”

Tạ Bách Ninh theo lời ngồi xuống, Hứa Tương Mi thả dép ra ngồi bắt chéo chân, đối mặt, mỉm cười nhìn anh, không hề che giấu sự thâm tình trong ánh mắt.

Như một mồi lửa, đốt cháy trái tim anh, sáng rực.

Dưới cái nhìn trực tiếp và nhiệt tình của cô, anh hơi bối rối và không được tự nhiên.

Hứa Tương Mi cười rất khẽ, cô nói: “Bách Ninh, thật đáng tiếc, dường như anh chưa từng hỏi qua em, anh không tò mò lý do vì sao em lại bắt đầu thích anh sao?”

Tạ Bách Ninh sững sờ, ngẫm lại thì, đúng là anh chưa từng hỏi.

Giây tiếp theo, Hứa Tương Mi nhẹ nhàng nói, đồng thời cũng rất trịnh trọng: “Mười năm trước, khi em mười sáu tuổi.”

Tạ Bách Ninh ngạc nhiên, cơ thể anh run lên, ngước nhìn cô.

Cô đắc ý: “Kinh ngạc sao?”

Anh “Ừ” một tiếng, giọng nói khàn đặc.

Đây là một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh. Mười năm trước, Tạ Bách Ninh nhớ đó là năm anh vừa mới về lại Trung Quốc.

Hứa Tương Mi mỉm cười, nói: “Thực ra, em cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Em vậy mà lại có thể thích anh cả chục năm trời, cũng không ngờ rằng mình là một người phụ nữ chung tình như vậy.”

Tạ Bách Ninh nhất thời không biết phải trả lời cô như thế nào, Hứa Tương Mi cũng không có ý định để anh trả lời, cô chậm rãi nói.

“Những cô gái mười sáu tuổi thích những chàng trai đẹp trai và cao ráo, em cũng không ngoại lệ. Ngày đó gặp anh ở Thành phố sách, thời tiết rất đẹp, gió không hanh khô, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bị ánh nắng mặt trời che khuất, một thân thanh cao, giống như một người đàn ông xinh đẹp bước ra từ bức tranh, vừa cao lớn, đẹp trai và lại còn rất quyến rũ. Em nhìn đến ngây ngốc, tim đập thình thịch thình thịch, cứ vậy mà động tâm.”

Cô dừng lại, rồi nói tiếp: “Nói ra thì, em rất hối tiếc. Lẽ ra lúc đó em nên nói chuyện này ra với anh. Nếu trên đời có cỗ máy thời gian hoặc thuốc hối tiếc, điều mà em muốn thay đổi nhất chính là ở khoảnh khắc đó… Tất nhiên, có thể sẽ không có tác dụng gì… Dù sao thì cái gọi là yêu thích của lứa tuổi mười sáu cũng không quá sâu sắc và thực tế… Lúc đó, anh có một cô bạn gái bằng tuổi. Em đã rất buồn, còn khóc thầm rất lâu. Nhưng vì là do em tự mình mơ tưởng đến anh, cho nên xấu hổ, không đề cập đến anh với bất cứ ai, phần lớn thời gian đều dành hết cho nghệ thuật gốm sứ.”

Hứa Tương Mi cười tự giễu: “Sau này lớn lên, đến tuổi có thể tự do yêu đương rồi, lại phát hiện ra hình bóng của anh vẫn luôn cấm rễ ở trong tim mình, không thể nào xóa được. Đáng tiếc chính là, những năm đó em thường xuyên theo thầy tham gia triển lãm ở nước ngoài, hoặc tập trung vào lò nung, thời gian quý giá, căn bản là em không có cơ hội tiếp cận được anh. Cho đến khi em nhận được tin về cuộc hôn nhân của anh, cô dâu là Ôn Bội, bạn thân của em, anh có biết lúc đó em cảm thấy thế nào không? Trời đất quay cuồng. Em cảm thấy mình như bị cả thế giới phản bội, cả người như phát điên… nhưng… không thể tìm ra nguyên nhân.”

Cô bị cuốn vào hồi ức, khi nói đến đây, giọng cô nghẹn ngào, khuôn mặt lộ ra cảm xúc bi thương.

Trong lòng Tạ Bách Ninh nổi lên cảm xúc kỳ lạ, một lúc lâu cũng không thể giữ được bình tĩnh, và cũng không thể kiềm chế được nữa, bắt đầu thở dốc.

Hứa Tương Mi nói tiếp: “Em rất nhút nhát, không dám hỏi về chuyện của hai người, cũng không dám chứng kiến hôn lễ. Với suy nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, em như một con rùa rụt cổ. Người ta nói thời gian là liều thuốc tốt nhất để quên đi một người. Thật lạ là nó vô dụng với em, ngược lại em càng đắm mình sâu hơn. Không có một phút giây nào em không thích anh, cũng không có biện pháp nào ngừng thích anh nữa.”

Cô nhìn Tạ Bách Ninh không chớp mắt, nắm chặt lấy tay anh: “Nếu Ôn Bội vẫn còn ở đây, em sẽ không bao giờ làm phiền đến hạnh phúc của hai người. Những lời này em vẫn luôn giữ ở trong lòng. Cô ấy đã không còn nữa, Bách Ninh.”

Cô không thể không nghĩ đến cảnh hai người kia rúc vào nhau trong bệnh viện, tầm nhìn trước mắt bị nước che lấp, dần mờ đi.

Cô cũng nhớ đến chính mình đã từng trăn trở không yên, lòng đau như dao cắt.

Thì ra, lời tỏ tình đến trễ nhiều năm lại nặng nề đến vậy, buồn tủi đến vậy, muốn khóc đến vậy!

“Bách Ninh, em yêu anh.” Cô nói, nước mắt trào ra.

Với một tiếng nổ lớn, Tạ Bách Ninh cảm thấy trong lòng mình mềm mại, và cũng rất mơ hồ, trong trái tim anh như có một bông hoa xinh đẹp, đang trồi lên khỏi mặt đất.

Anh không hề do dự, ôm lấy mặt Hứa Tương Mi, những ngón tay khô khốc chạm nhẹ vào nước mắt của cô, ôm cô vào lòng.

Hứa Tương Mi ngay lập tức ôm chầm lấy anh, khóc nức nở nói: “Đời này em chỉ muốn gả cho hai loại đàn ông, một loại được định sẵn thuộc về em, và loại kia là người mà em muốn có được. Vừa khéo, em nghĩ rằng, hai loại người này đều là anh, Bách Ninh.”