Nháo Hỉ

Chương 15

Có một câu nói rất hay, ông trời đóng một cánh cửa của bạn, chắc chắn sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác.

Tất nhiên, nếu ông trời mở một cánh cửa khác, chắc chắn sẽ tước đi một thứ gì đó của bạn.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách, mưa đã rơi suốt cả đêm, tuy đã nhỏ hơn một chút, nhưng lại không có dấu hiệu dừng lại. Điều duy nhất đáng mừng chính là sấm sét đã ngừng.

Chủ nhà trọ nhìn vào sắc trời, nói với họ rằng mưa vẫn sẽ còn tiếp tục rơi trong hai hoặc ba ngày nữa.

Cho nên kế hoạch nung gốm đã không cánh mà bay.

Hứa Tương Mi âm thầm ủ rũ, đêm qua bọn họ chỉ ngủ chung một cách đơn thuần, cô không hề lợi dụng anh được một chút gì. Ông trời ơi là ông trời, ngài cũng đừng có quá rạch ròi như vậy được không?!

Sau bữa sáng, hai người lên đường về thành phố.

Chiếc Porsche lái chầm chậm trên đường, sau cơn mưa, con đường đất càng trở nên lầy lội và gập ghềnh hơn. Cần gạt nước gạt qua gạt lại, con đường đất chật hẹp uốn lượn phía trước cứ mờ mờ ảo ảo, trải dài như không nhìn thấy điểm cuối.

Hứa Tương Mi xoay mặt nhìn qua, trông Tạ Bách Ninh vẫn rất bình thường, nhưng cô luôn cảm thấy có một số làn sóng ngầm ẩn dưới sự bình tĩnh này.

Cô cẩn thận nhớ lại một chút, cô cư xử rất tốt, thực sự không có làm gì cả. Không đúng… Có khi nào nửa đêm đang ngủ cô bắt đầu không thành thật hay không? Chẳng hạn như không ngừng vuốt ve anh…

Không chắc lắm!

Buổi sáng khi cô thức dậy thì anh đã rời giường, chăn được gấp phẳng, ăn mặc thỏa đáng, không có gì là không thích hợp cả.

Hứa Tương Mi nheo mắt hỏi: “Tối qua anh ngủ ngon không?”

Tạ Bách Ninh vẫn quan sát con đường phía trước, nói: “Cũng được.”

Cô hỏi: “Em có nói mớ không?”

Anh đánh tay lái: “Không có.”

Cô nói tiếp: “Có ngáy không?”

Anh trả lời: “Cũng không.”

Hứa Tương Mi nhướng mày hỏi: “Vậy… Có phải em lại chiếm tiện nghi của anh rồi không?”

Cuối cùng anh cũng nhìn cô, trong mắt xuất hiện ý cười, không kiềm chế được mà cong môi lên.

“Không, cô ngủ rất yên tĩnh.”

Hô hấp nhẹ nhàng, tướng ngủ rất ngoan, không hề cựa quậy.

Chỉ là đêm qua, những lời nói của cô cứ quanh quẩn ở bên tai Tạ Bách Ninh, đầu óc anh rối bời, kết quả là ngủ rất muộn. Thời gian ngủ không đủ dẫn đến tinh thần mệt mỏi. Khi lái xe, anh phải rất tập trung tinh thần.

Hứa Tương Mi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt lại làm ra vẻ thất vọng, cô nói: “… Em vậy mà lại không lợi dụng cơ hội đó để chiếm tiện nghi của anh… thật đáng tiếc…”

Huyệt thái dương của Tạ Bách Ninh đột nhiên nhảy lên, anh phớt lờ cô.

Hứa Tương Mi chồm người qua: “Chúng ta đi hướng khác đi, đến Song Quế Đường xem một chút.”

Tạ Bách Ninh khó hiểu: “Cô muốn xin xăm?”

“Không phải, anh đã từng đến đó rồi à?”

“Không có.”

“Em cũng vậy. Nghe nói Song Quế Đường là ngôi chùa Thiền Phật chính tông ở nước ta. Dù sao cũng không xa, đi một chuyến coi như hiểu thêm về văn hóa Phật giáo.” Hứa Tương Mi nói.

Tạ Bách Ninh nhìn dòng nước mưa liên tục chảy xuống trên kính xe phía trước: “Mưa quá lớn.”

“Không sao đâu, chỉ cần có lòng là được. Sắp tới em phải tập trung vào lò nung, vừa lúc ở ngay trước mặt Đức Phật, cầu nguyện ngài phù hộ cho em làm ra được một tác phẩm tốt. Đi nha?” Cô nhìn anh bằng đôi mắt tỏa sáng.

Thời gian vẫn còn sớm, đi xem cũng không có vấn đề gì, Tạ Bách Ninh nói: “Ừ, cô đặt lại điều hướng lộ trình đi.”

Hứa Tương Mi mỉm cười, thay đổi lộ trình, sau đó lấy điện thoại di động ra chơi.

Cho dù Tạ Bách Ninh đã xóa bức ảnh mà ngày hôm qua cô đã đăng lên, thì trên WeChat vẫn cứ bùng nổ. Cô cũng không đọc những tin nhắn gửi đến dồn lại đến gần ba chữ số, kéo xuống, đột nhiên dừng tay lại, mở tin nhắn của Khương Hân ra.

“Chị Tương Mi, em thực sự đã đoán đúng rồi mà! Ấm áp như mùa xuân trên núi, trong lành như làn gió xuân, tĩnh lặng như hồ nước… Người chị thích quả nhiên là anh chồng em… Vậy, có phải hai người đang nói chuyện yêu đương không?”

Cô vô thức liếc nhìn người bên cạnh, nhẹ nhàng thu tầm mắt lại, trả lời tin nhắn WeChat:

“Em thực sự rất thông minh! Nhưng đáng tiếc là, bọn chị vẫn chưa ở bên nhau.”

Cô không nhịn được nhướng mày lên, quay trở lại trang chủ tin nhắn, kéo xuống xem một loạt tin nhắn WeChat từ đầu đến cuối. Nội dung tin nhắn thì lại hoàn toàn không ngó ngàng đến. Đang định cất điện thoại đi, Khương Hân lại gửi đến một tin nhắn khác.

“Em còn tưởng là chị chơi cá cược thua nên bị bắt làm vậy… Chị và anh cả rất xứng đôi, em nghĩ hai người sẽ sớm ở bên nhau thôi.”

Hứa Tương Mi nhấn bàn phím:

“Em đánh giá cao bọn chị đến vậy à?”

Khương Hân trả lời lại:

“Tất nhiên, tại sao không?”

Tâm trạng của Hứa Tương Mi rất tốt:

“Ngoan ngoãn đợi tin tốt của chị, chị tuyệt đối sẽ không để cưng phải thất vọng.”

“Một lời đã định, đến lúc đó chị nhớ mời khách. Chị có thời gian không, cùng đi xem phim?”

“Bây giờ không được, ngày mai đến nhà chị xem nha!?”

“Okkk….”

Xác định thời gian xong, Hứa Tương Mi thoát WeChat.

Trên cửa sổ phủ một lớp sương mù, khung cảnh trên đường trông thật xa xôi như không có thực, mông lung và hư không, có cảm giác như “Bất thức Lư Sơn chân diện mục, chỉ duyên thân tại thử sơn trung.*”

(Editor: *Đây là hai câu thơ trong bài “Đề Tây Lâm Bích” (題西林壁) của Tô Thức (蘇軾) hay còn được gọi là Tô Đông Pha.

Hoành khan thành lãnh trắc thành phong,

Viễn cận cao đê các bất đồng.

Bất thức Lư Sơn chân diện mục,

Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.

Dịch nghĩa:

Trông ngang là dãy, chếch là ngọn,

Cao thấp gần xa chẳng tương đồng.

Không biết Lư Sơn hình dáng thật,

Chỉ do thân đang ở tại núi này!)

Quá nhàm chán, cô đành bật radio lên, radio đang phát bài “In the Water Side”

(在水一方: Ở bên dòng nước.)

của Đặng Lệ Quân.

Tôi muốn đi ngược dòng, để được kề bên cô ấy.

Nhưng tiếc thay quá gian nan, con đường ấy vừa xa lại vừa dài.

Tôi muốn đi thuận dòng, tìm kiếm phương hướng của cô ấy.

Nhưng lại chỉ thấy mơ hồ, như thể cô ấy đang ở giữa dòng nước kia.

Cô không nhịn được nhẹ nhàng lắc lư cơ thể và ngân nga theo: “Mặt cỏ xanh xanh, sương trắng lờ mờ, có một…”

Giọng cô mềm mại uyển chuyển, rất du dương.

Tạ Bách Ninh chỉ cảm thấy trái tim mình mềm đi, như thể có một dòng nước đang chảy dọc khắp tứ chi và xương cốt của anh, nhẹ nhàng lưu chuyển. Anh nhìn vào vẻ mặt say đắm của cô, thả lỏng sắc mặt, còn có ý cười.

Chiếc xe lắc lư chạy trên con đường đất tiến về phía trước. Sau khi lái ra khỏi con đường đất ấy, nó vội vã chạy về phía Song Quế Đường. Trong xe, đài phát thanh lần lượt phát những bản tình ca kinh điển. Mặt mày Hứa Tương Mi sinh động, hát rất hăng say, căn bản là không có dấu hiệu dừng lại.

Đến Song Quế Đường, họ dừng xe ở bên ngoài quãng trường, Hứa Tương Mi vươn tay tắt radio, bất ngờ hỏi anh: “Em hát có hay không?”

Ánh mắt cô vẫn sáng ngời, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh.

“Hay.” Anh không nói dối.

Giọng anh vừa dứt, sắc mặt của Hứa Tương Mi đã tươi như hoa: “Sau này em sẽ thường xuyên hát cho anh nghe.”

Tạ Bách Ninh đã quen với lời trêu đùa của cô, anh dứt khoát xem nhẹ câu nói đó, nói: “Trong ngăn xe có một chiếc ô, cô lấy ra đi.”

Chỉ có một chiếc ô. Tạ Bách Ninh xuống xe trước, sau đó mang chiếc ô vòng đến đầu bên kia, cô cúi người bước vào. Tạ Bách Ninh khóa xe, họ đi về phía cổng chùa có đặt hai con sư tử đá.

Cơn mưa mùa đông này còn kèm theo cả gió, bay lả tả, không cẩn thận bị mưa táp vào người, lạnh không tưởng. Vì trong xe có điều hòa nên không thể cảm nhận được, lúc này đi bộ trong khuôn viên bị gió bao vây tứ phía, thổi vù vù lạnh run cả người. Cô vô thức nép sát vào anh.

Tạ Bách Ninh bình tĩnh nghiêng chiếc ô về phía cô.

Có ba khúc gỗ dài đặt ở cổng chùa, chúng được phủ một lớp giấy dầu trong suốt và chặn hoàn toàn con đường trước mặt. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra nơi này vắng tanh, không có lấy một du khách nào.

Hứa Tương Mi nhíu mày: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tạ Bách Ninh nói: “Đi vào xem thử.”

Một tay anh cầm chiếc ô, tay còn lại thì hơi đỡ lấy cánh tay của cô. Sau khi hai người băng qua những khúc gỗ dài anh mới thả tay xuống.

Hứa Tương Mi khẽ mỉm cười.

Bước vào cổng chùa, họ vòng qua một con hẻm với những trục cây cao được sơn đỏ. Thứ xuất hiện trước mắt là một sân cầu nguyện ngoài trời bên dưới một tán cây. Trong sân có hai lư hương được đặt song song, dài khoảng một mét, chứa rất nhiều nhang, không đồng đều và còn đang bốc khói. Bên cạnh là một cây cổ thụ, treo đầy lụa đỏ.

Ngoài ra, còn có nhiều mảnh vụn chất đống trên mặt đất, gỗ, gạch bông, bảng hiệu…

Đi xa hơn, có rất nhiều công nhân đang bận rộn làm việc trong chùa, khi nhìn thấy du khách, bọn họ nở một nụ cười chất phác, nói với họ rằng ở đây đang tiến hành sửa chữa.

Hai người nói một vài câu với nhóm công nhân, cảm ơn họ và đi theo con đường họ chỉ. May mắn là du khách được phép dâng hương trước tượng Phật, sau khi hai người cầm nhang quỳ gối khấn vái xong thì ra khỏi chùa.

Hứa Tương Mi nói: “Có vẻ như chúng ta đã không được may mắn.”

Tạ Bách Ninh nhướng mày: “Đến đây chủ yếu là để dâng hương bái Phật. Dù sao cũng đã lễ Phật xong, cũng không thể nói là không may mắn.”

Hứa Tương Mi nhìn anh chằm chằm, cười nói: “Vừa rồi sư thầy muốn lật sổ La Hán giải xăm cho anh, sao anh lại từ chối?”

Tạ Bách Ninh mở chiếc ô ra: “Tôi không tin điều này, còn cô thì sao?”

Hứa Tương Mi bước vào ô: “Giống như anh, em cũng không tin.”

Lối ra vào có hai hướng, họ cần phải quay lại quãng trường để lấy xe. Đi không được bao lâu thì họ gặp được một người phụ nữ trung niên. Bà ấy chào đón bọn họ với một nụ cười rất nhiệt tình: “Hai vị, hai người đến đây bái Phật à?”

Hứa Tương Mi trả lời: “Đúng vậy ạ, nhưng lại đến không đúng lúc, không nghĩ đến chùa đang trong quá trình tu sửa.”

“Nghe giọng thì cô không phải là người ở đây, không sao cả, lần sau lại đến tham quan cũng được mà, từ thành phố đến đây rất thuận tiện.”

Hứa Tương Mi gật đầu cười.

Bà ấy lại nói: “Hai người có cần mang một số đặc sản về không? Bưởi địa phương do nhà chúng tôi tự trồng, to, ngọt và nhiều nước, ăn rất ngon.”

Thấy họ không nói gì, bà ấy tiếp tục cười nói: “Trong thành phố bán đến vài đồng một cân, chúng tôi ở đây rẻ hơn, một đồng rưỡi hai quả, vừa mới hái từ trên cây xuống hôm qua, tươi lắm.”

Hứa Tương Mi nói với Tạ Bách Ninh: “Đặc sản nổi tiếng nhất của họ ở đây là bưởi”.

Tạ Bách Ninh nhìn xung quanh, hỏi: “Bưởi ở đâu?”

Người phụ nữ trả lời: “Ở nhà tôi, cách đây không xa, cậu có lái xe không? Chạy năm phút là tới, cũng không đi đường vòng gì, cứ chạy theo hướng vào thành phố.”

Tạ Bách Ninh khẽ gật đầu: “Đi thôi, chúng tôi đi lấy xe trước.”

Người phụ nữ cười nói: “Được”, vừa đi ở phía trước dẫn đường, vừa nói với họ: “Thật ra, chúng tôi thường bán ở ngoài cổng. Hôm nay trời mưa to quá, không bán được. Tôi cũng chỉ liều mình thử vận may, không ngờ gặp được hai người.”

Hứa Tương Mi hỏi bà ấy: “Bình thường việc buôn bán của dì thế nào?”

Bà than thở: “Người mua bưởi đều là du khách giống như hai người. Cũng không thể nói được là buôn bán tốt hay không tốt. Chỉ cần được một vài người chú ý đến đặc sản ở chỗ chúng tôi tìm đến mua thì cũng xem như tạm ổn. Nhưng vấn đề ở chỗ là bưởi trên cây cho dù tốt đến đâu, để lâu không hái thì đều sẽ hư hết.”

Bà ấy cứ nói mãi nói mãi, giọng điệu rất ôn hòa và thoải mái.

Đúng như lời người phụ nữ nói, sau năm phút họ đã đến được nhà bà ấy. Khắp nhà đều chất đầy những quả bưởi to lớn màu vàng cam. Mùi trái cây ngập tràn cả mũi. Bà ấy cũng cố tình bổ chúng ra cho họ nếm thử. Vị ngọt nhẹ và thơm ngát.

Vì đã được nếm thử qua vị của bưởi nên họ đã mua cả hai túi ni long. Vừa mới khởi động xe, người phụ nữ đã đứng bên ngoài gõ vào cửa sổ xe.

Tạ Bách Ninh hạ cửa sổ xe xuống: “Có việc gì không?”

Bà ấy đưa hai quả bưởi đã bóc vỏ cho họ, nở một nụ cười chất phác, nói: “Cảm ơn hai người, cái này là để hai người ăn trên đường.”

Tạ Bách Ninh không từ chối, anh nhận lấy.

Người phụ nữ vẫy tay nói lời tạm biệt với họ.

Sau khi lái xe ra khỏi sân, Hứa Tương Mi hỏi anh: “Nơi này không tệ đúng không?”

Tạ Bách Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

Hứa Tương Mi tách một quả bưởi ra, lột vỏ múi: “Lần sau chúng ta sẽ lại đến.”

Cô đưa múi bưởi đến bên miệng Tạ Bách Ninh, nhìn thẳng vào anh:

“Anh tự ăn đi.”

Cô không nhúc nhích, kiên trì giữ im lặng.

Tạ Bách Ninh do dự, anh cúi đầu xuống cắn đứt nửa chừng, còn chưa kịp nói gì, cô đã hài lòng rút tay lại, ăn nửa kia vào miệng.