Nháo Hỉ

Chương 12

Ở một địa phương nhỏ như thế này, bản đồ điều hướng trên xe mất đi tác dụng của nó. Theo chỉ dẫn của Hứa Tương Mi, chiếc xe rẽ vào một góc rẽ, hai phút sau, họ lái vào đường chính của trấn Bình Cẩm.

Nơi này là một thị trấn cổ ngàn năm tuổi, khắp nơi đều là những con hẻm và đường ruộng, có những con mèo hoang đang nằm ở trên tường gạch, thỉnh thoảng kêu lên. Còn có những ngôi nhà gỗ cũ đầy hơi thở lịch sử, không những không bị phá hủy mà trái lại vẫn giữ được những đặc trưng vốn có.

Có lẽ là ngày họp chợ, trên đường phố rải rác rất nhiều người, thỉnh thoảng có ngôn ngữ địa phương truyền vào trong tai, rất náo nhiệt. Tuy nhiên, vì cũng đã gần đến buổi trưa, mọi người đều lục tục trở về nhà. Những người bán hàng rong ở hai bên đường cũng bắt đầu thu dọn quầy hàng của họ.

Hứa Tương Mi đã đặt chỗ ở trước. Cô chỉ vào tiệm tạp hóa cách đó không xa: “Từ đầu ngõ phía trước đi vào, chúng ta xử lý chỗ ở trước đã.”

Tạ Bách Ninh đánh tay lái: “Chúng ta phải ngủ lại một đêm trong thị trấn?”

Cô nhìn sang: “Đúng vậy, dù sao thì cũng đến đây rồi, coi như đi du lịch một chuyến, em có mang đồ vệ sinh cá nhân cho anh rồi.”

Tạ Bách Ninh nhìn cô, cũng không muốn so đo gì thêm cho mệt.

“Ngừng xe ở đó đi.” Cô chỉ vào khoảng trống bên trái.

Tạ Bách Ninh lái xe vào, tắt máy.

Xuống xe, Tạ Bách Ninh cầm ba lô lên, nó khá nặng.

Hứa Tương Mi đi ở phía trước, nói: “Thật ra nơi này từng là rạp chiếu phim, nhưng sau đó bị phá hủy và xây dựng lại thành một khách sạn.”

Anh hỏi: “Tại sao lại phá hủy đi? Kinh doanh không tốt?”

Cô nói: “Không phải, nghe nói việc kinh doanh rất tốt. Nhưng sau này phim kỹ thuật số và phim 3D trở nên phổ biến, rạp chiếu phim cũ đã bị lãng quên.”

Tạ Bách Ninh gật đầu: “Mua kem que giá bốn xu vào rạp xem ca kịch kiểu mẫu, cho dù có là một thị trấn cổ thì cũng chỉ có thể trở thành hồi ức.”

Hứa Tương Mi rất ngạc nhiên: “Anh cũng có trải nghiệm này?”

Anh mỉm cười: “Có một số ấn tượng, có lẽ lúc bốn hoặc năm tuổi gì đó, thời điểm đó cô còn chưa được sinh ra.”

Lên đến tầng hai, cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đứng lên, nở một nụ cười ngọt ngào: “Chị Tương Mi.”

Cô bé ngạc nhiên nhìn người mới đến: “Chị Tương Mi, sao chị lại thay đổi kiểu tóc rồi?”

“Trông đẹp không?” Hứa Tương Mi hỏi.

“Siêu đẹp!” Cô bé trả lời.

Hứa Tương Mi vui vẻ, bước đến xoa đầu cô bé: “Cuối tuần không đi học à?”

Giọng nói của cô gái nhỏ rất rõ ràng và sắc sảo: “Cấp hai không cần ạ, lên cấp ba thì sẽ không có ngày nghỉ cuối tuần nữa.”

Hứa Tương Mi gật đầu cười, nói với Tạ Bách Ninh: “Em ấy là con gái của ông chủ, tên là Tiểu Lan.”

Ánh mắt Tạ Bách Ninh xuất hiện ý cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng gật đầu.

Tiểu Lan luôn cảm thấy người đàn ông đẹp trai này có hơi quen, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra người này là ai, vì vậy cô bé nói: “Hình như em đã từng gặp anh.”

Hứa Tương Mi mỉm cười, khi đó Tạ Bách Ninh không có tinh thần như bây giờ. Họ chỉ ở trong khách sạn này một đêm, rồi chuyển đến một ngôi làng yên tĩnh khác. Năm đó chỉ gặp mặt một lần, không ngờ trí nhớ của cô nhóc này lại tốt đến vậy.

Tạ Bách Ninh sửng sờ, có chút kỳ lạ.

Hứa Tương Mi hỏi: “Vậy em có biết anh ấy là ai không?”

Tiểu Lan suy nghĩ, lắc đầu.

Hứa Tương Mi cười nói: “Chắc là em thấy anh ấy trông giống một ngôi sao nam nào đó rồi.”

Cô bé tập trung nhìn, nói một cách nghiêm túc: “Anh trai này đẹp hơn những ngôi sao nam đó. Chị Tương Mi, anh ấy là bạn trai của chị à?”

Cô nhóc nghịch ngợm làm mặt quỷ.

Hứa Tương Mi gãi mũi, khen ngợi: “Rất thông minh.”

Tạ Bách Ninh: “…”

Họ nhận phòng, hai phòng nằm cạnh nhau, bên trong trang trí rất cổ kính. Cửa sổ hướng về phía nam, khi mở ra, có thể nhìn thấy rêu xanh sinh trưởng dày đặc trên mái ngói. Ba bốn ống khói dài rải rác trong sương khói lượn lờ, đang vào giờ cơm, khói trắng bay lơ lửng trong không trung.

Nhàn nhã và yên tĩnh.

Không hiểu sao Tạ Bách Ninh lại cảm thấy khung cảnh này có vẻ quen thuộc, anh cẩn thận suy nghĩ, nhưng không thể tìm được bất kỳ manh mối nào.

Có lẽ chỉ là ảo giác.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hứa Tương Mi gọi anh: “Bách Ninh, chúng ta đi ăn trưa thôi.”

Tạ Bách Ninh đi ra ngoài, lấy thẻ phòng và khóa cửa lại.

Cô nắm lấy cánh tay anh, bước thật nhanh: “Em sắp đói chết rồi, nghe này, bụng em đã bắt đầu phản kháng rồi.”

Anh thực sự nghe thấy một chuỗi âm thanh bụng sôi vang dội, bất giác cong khóe môi lên.

Hứa Tương Mi không một chút để ý, dắt anh vào một quán bán đồ ăn sáng, đưa thực đơn cho anh: “Em gọi đồ ăn đều giống nhau, không có gì đặc sắc, anh gọi đi.”

Tạ Bách Ninh gọi hai món và một canh. Cô gọi thêm một phần đậu mèo (菜豆猫: Đậu ván miêu), cười nói: “Một loại rau xanh nấu với nước cơm, mỗi lần đến đây em đều gọi món này.”

Anh lấy hai tờ khăn giấy, chậm rãi lau mặt bàn: “Ừ, tôi sẽ nếm thử.”

Hứa Tương Mi mỉm cười, nói: “Em vốn định ngày mai sẽ lên núi đào đất sét, nhưng thầy Từ gọi đến nói tối nay có lẽ trời sẽ mưa rất to, vì vậy sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi ngay.”

Tạ Bách Ninh không có ý kiến gì, anh hỏi: “Cô tự đào?”

Cô gật đầu: “Anh đến giúp em, sẽ hơi vất vả, anh có sợ mệt không?”

Tạ Bách Ninh: “…”

Dù sao anh cũng là đàn ông.

Hứa Tương Mi lén cười.

Nhân lúc món ăn chưa được bưng lên, Hứa Tương Mi hỏi anh: “Trước núi quặng, sau núi than, lò nung ở giữa nung bình đất nung, anh đã nghe qua câu hát dân gian này chưa?”

Anh tò mò: “Bắt nguồn từ đâu?”

Cô nheo mắt nói: “Nó đã được lưu truyền từ hơn 800 năm trước. Thật ra thì nó mô tả quy mô sản xuất và mua bán gốm thời đó. Đồ gốm ở đây rất nổi tiếng. Nó xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Hán, thời hoàng kim là ở thời nhà Thanh. Bây giờ gần như là nơi sản xuất gốm lớn nhất ở khu vực phía tây nam, gốm Bình Cẩm giờ đã được đưa vào di sản văn hóa phi vật thể quốc gia.”

Cô nhấp một ngụm trà: “Những bài hát dân gian ở đây đặc biệt thú vị. Em còn nhớ thêm một câu, núi Kim Trúc, bãi Ngõa Tử, lòng sông mười dặm từng mảnh gốm, lò lửa thắp sáng một nửa bầu trời, tiếng lò nung dũng mãnh vang xa.”

Nói đến đây, trong mắt cô lấp lánh ánh nước, có phần rực rỡ.

Tạ Bách Ninh im lặng lắng nghe cô nói, trong đầu hiện lên cảnh tượng hưng thịnh của thời kỳ đồ gốm cổ xưa. Anh cười, hỏi cô: “Tất cả sản phẩm gốm của cô đều làm từ đất sét ở đây?”

Cô lắc đầu: “Chỉ là một trong số đó, còn có nhiều vùng đất và quốc gia nổi tiếng về đất làm gốm khác nữa. Có rất nhiều phương pháp nung và sản xuất đồ gốm khác nhau. Em thích nghiên cứu chúng.”

Cô đột nhiên hỏi anh: “Thứ hai anh có lên lớp không?”

Anh suy nghĩ một chút: “Không.”

Cô cười: “Vậy chúng ta sẽ ở lại thêm một đêm nữa, em sẽ nung gốm cho anh xem. Được không?”

Cô lại nhìn anh chằm chằm với đôi mắt tràn đầy mong đợi, lấp la lấp lánh.

Tạ Bách Ninh không thể từ chối, nhẹ nhàng gật đầu.

Hứa Tương Mi nở nụ cười.

Quán ăn trong thị trấn nhỏ rất đậm chất địa phương, mùi vị rất đậm đà và đặc trưng, ăn vào trong miệng, vị của món ăn thấm vào đầu lưỡi, ngon không thể nào tả nỗi.

Thói quen ăn uống của Tạ Bách Ninh rất tốt, anh không thích nói chuyện, cử chỉ tao nhã, thong thả ung dung dùng cơm. Hứa Tương Mi rất đói, cũng im lặng ăn, không nói gì.

Một lúc sau, cô múc một muỗng đậu mèo cho vào chén của anh: “Ăn với cơm, anh thử đi.”

Tạ Bách Ninh nghe lời cô cho vào miệng. Nước gạo đậm đà, hương thơm thanh nhã của rau xanh và vị ngọt của gạo hòa quyện với nhau, hương vị đậm đà và thơm ngon, dư vị vẫn còn đọng lại mãi.

Anh đánh giá: “Ngon lắm.”

Cô lại múc thêm hai muỗng nữa cho anh.

Hiếm khi Hứa Tương Mi có cảm giác ngon miệng đến vậy. Sau khi ăn hai chén cơm và xử lý hết các món ăn trên bàn, cô thỏa mãn liếʍ môi.

Tạ Bách Ninh thanh toán, họ trở về khách sạn lấy xe, sau đó lái lên núi. Họ đi qua rất nhiều cảnh đẹp, những khóm tre xanh chỉnh tề, mát rượi và tươi tốt. Khoảng bốn mươi phút sau, Tạ Bách Ninh trông thấy một vùng đất sét với hai màu bùn, đỏ và trắng.

Đã có người đợi ở đây, cũng như một chiếc xe tải nhỏ và một máy xúc. Tạ Bách Ninh chợt sáng tỏ, anh lắc đầu buồn cười, anh còn nghĩ nên dùng những công cụ gì để đào, đúng là đã bị cô lừa.

Hứa Tương Mi nói với anh: “Ông cụ mặc trang phục leo núi màu xanh hoàng gia kia là thầy Từ, ông là một nghệ nhân gốm dân gian.”

Tạ Bách Ninh ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.

Hứa Tương Mi và thầy Từ đã hợp tác với nhau từ rất lâu, vừa gặp mặt đã không khác gì những người bạn thân thiết, chuyện trò rất vui vẻ.

Thầy Từ lặng lẽ nhìn Tạ Bách Ninh, thấy anh đang đứng ở bên kia quan sát quá trình đào móc đất sét, ông hỏi nhỏ Hứa Tương Mi: “Người đó là cậu Tạ?”

Hứa Tương Mi mỉm cười: “Đúng vậy, không ngờ thầy vẫn còn nhớ.”

Thầy Từ nói: “Thật hiếm khi thấy những người trẻ xuất sắc như các cô cậu đến thị trấn nhỏ của chúng tôi, không quên được.”

Cô khiêm tốn: “Thầy đề cao bọn con quá rồi.”

Thầy Từ xua tay, hỏi: “Tối qua trong điện thoại con nói sẽ mang người quen đến. Chú đoán là cậu Tạ. Còn nữa, con muốn chú giả vờ không biết, nói cậu ấy bị mất trí nhớ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ánh mắt của Hứa Tương Mi mờ đi, cô nói: “Con cũng không biết chính xác là tại sao nữa.”

Thầy Từ thở dài. Lúc vừa mới đến đây, Tạ Bách Ninh đang ở trong tình trạng rất tồi tệ. Tâm trạng anh chán nản, cả người đều không có sức sống. Lâu ngày gặp lại, không ngờ lại mất trí nhớ, một người đàn ông lịch sự nho nhã như vậy, thật đáng tiết!

Chuyện riêng tư của người khác, thầy Từ cũng không tiện hỏi nhiều. Tuy nhiên, ông có thể nhận ra được, Hứa Tương Mi có tình cảm khác thường với cậu Tạ này.

Trao đổi công việc xong, thầy Từ có việc nên đã rời đi trước. Hứa Tương Mi đến gần Tạ Bách Ninh, nói: “Gốm được làm từ đất sét ở đây là một trong bốn loại gốm nổi tiếng ở nước ta.”

Đất sét nằm ở nơi rất cạn. Tạ Bách Ninh ngồi xổm xuống lấy một chút đất, đầu ngón tay nhẹ nhàng mài: “Chất đất mịn, độ dẻo mạnh, độ ẩm thấp, thực sự tốt.”

Hứa Tương Mi nhướng mày: “Anh cũng am hiểu về chúng?”

Anh mỉm cười: “Có vẻ như tôi đã đúng.”

Cô nói: “Còn một điều nữa, tỷ lệ thất bại khi nung cũng thấp, vì vậy nó có danh xưng mỹ miều là bùn tinh.”

Tạ Bách Ninh tò mò: “Vì sao vùng đất sét này lại có hai màu?”

Hứa Tương Mi nói: “Có một truyền thuyết kể rằng, bốn ngàn năm trước, Trung Nguyên xảy ra một trận lũ lụt. Đại Vũ* mang theo Thần long và Huyền quy đi trị thủy, lúc đi ngang qua cửa nhà thì nghe thấy con trai mình khóc, nhưng vì đại nghiệp trị thủy không thể trì hoãn, ông ấy nhẫn tâm bỏ đi. Nhưng đi không được bao xa, trong lòng Đại Vũ cảm thấy có chút hối hận, vì vậy ông ấy vừa do dự vừa bứt cỏ dại bên lề đường, lại không ngờ rằng răng cưa trên cỏ sẽ cắt vào tay mình. Giọt máu này rơi xuống ngay trên bùn tinh do Huyền quy mang theo trên lưng, khối bùn tinh này sau đó lại rơi xuống trấn Bình Cẩm, hóa thành vùng đất sét này.”

*

大禹: Đại Vũ, vua Vũ, tên thật là Hạ Vũ (夏禹, 2298 TCN – 2198 TCN), là vua đầu tiên của nhà Hạ, nổi tiếng trong việc chống lũ.

Tạ Bách Ninh cười: “Vậy đất sét nhuộm máu của Đại Vũ có màu đỏ, còn đất sét không nhuộm máu của ông ấy thì có màu trắng?”

Hứa Tương Mi cảm thấy buồn cười: “Anh thực sự tin vào thần thoại này?”

Đôi mắt của anh đen láy, sáng ngời: “Tại sao không?”

Giống như màn đêm vô tận bị ánh mặt trời nuốt trọn.

Cô nghĩ, người đàn ông tin vào thần thoại, thật đẹp.

Cô nói: “Em cũng tin.”