Càn Khôn Vô Thượng

Chương 4 : Đi Đến Hồ Nước

" Không, Gia Gia " Tần Nguyên hét thảm một tiếng, hai mắt đóng sát na mở ra.

Toàn bộ quá trình xảy ra trong chớp mắt, hắn khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi chảy dòng, khí quản đều thở hồng hộc!

Trong mắt hắn xuất hiện một màn vừa rồi, không phải, phải nói là toàn bộ hình ảnh vừa rồi hiện ra trong đầu hắn, hoàn toàn mới ký ức!.

" Đầu Sơn Thôn , Gia Gia, Tần Nguyên " Tần Nguyên sắc mắt tái nhợt lẩm bẩm.

Hắn nhanh chóng ổn định tâm thần, quan sát bốn phía, giờ phút này trời đã bắt đầu sáng, mắt trời mọc được một nữa lên cao, vẫn là không gian yên tĩnh kỳ lạ , chỉ có tiếng gió, chỉ có tiếng nước chảy, chỉ có tiếng lá bay đu đưa.

" Thì ra là ta mơ " Tần Nguyên hồi phục tâm thần, nhớ đến chính mình vận dụng thổ nạp quyết trong vô vọng kiệt sức mà thϊếp đi, sau đó xuất hiện một màn.

Một lát sau , hắn nhăn mày, xâu chuổi một chút lại hắn thấy giấc mơ kia 8 9 phần 10 là ký ức của hắn, nghĩ đến chính mình chỉ biết mỗi thổ nạp quyết , nghĩ đến cơ thể kinh mạch bị đứt đoạn, đan điền bị phá và cuối cùng là hình ảnh bị đạo kiếm quang phản chấn

Hắn rốt cuộc hiểu ra mọi chuyện!

" Chủ nhân thi thể này trước kia bị người kia gϊếŧ , ta vì đó mà thuận lợi trọng sinh tới đây " Tần Nguyên mặt mày âm trầm.

Cảm tưởng lại chính mình trong mộng chi ảnh , hắn biết chính mình thân phận đang bị một thế lực nào đó đuổi gϊếŧ, về phần hắn đã chết thì thế lực kia biết hay chưa hắn không xác định!.

" Không tốt, nếu bị phát hiện thì chắc chắn phải chết " Hắn nghỉ nghỉ một lúc, nhưng phát hiện cơ thể mình kinh mạch và đan điền đã bị đánh bạo , không cách nào tu luyện, thậm chí sống được bao lâu hắn cũng không rõ, chỉ thấy cơ thể hắn ngày một yếu đi.

Đúng lúc này, phía xa chạy tới con khỉ nhỏ , hai tay của nó cầm mấy quả đào chín mọng vô cùng ngon mắt, nó chạy đến ném ra trước mặt Tần Nguyên, ý bảo hãy ăn đi!.

Tần Nguyên ngơ ngác nhìn mặt con khỉ trước mặt, một lát sau thở dài một hơi, bản năng cầm quả đào lên ăn, hắn tấm tắc khen ngon, con khỉ mặt mày hớn hở, bây giờ nó đã không còn sợ Tần Nguyên như trước, nó chạy tới gần sờ sờ vào người hắn lộ ra hiếu kỳ.

Tần Nguyên cười cười , theo ánh mắt di chuyển trên cơ thể , những vết thương đang không ngừng chữa trị , mà hiển nhiên tác dụng đến từ linh dược kia, còn có hôm nay con khỉ cũng không mang theo linh dược lá cây màu tím đến.

" Ta vẫn cần một linh dược thì mới có thể bình phục vết thương " Tần Nguyên khẳng định, sau đó hắn còn dự tính đi săn một vài đầu hung thù lót dạ, nói xong hắn nhìn con khỉ.

" Khỉ a, về sau ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Hắc " Tần Nguyên quan sát thấy trên đỉnh đầu của nó có một đốm lông màu đen nổi bật giữa bộ lông màu nâu, thuận miệng nói ra.

Tiểu Hắc nhe răng ố vàng của mình ra " Chi Chi " vài tiếng biểu lộ không hài lòng lắm!

Tần Nguyên không để ý cười nói tiếp

" Tiểu Hắc, ngươi mang ta đi nơi những lá cây này , ta còn cần một chút để chữa trị vết thương " Tần Nguyên lộ ra ôn hòa nói, nâng đôi tay lên khẻ vuốt đầu nó.

Mênh mông sơn mạch, bốn phía vô số đều là cây và cây, có một điều kỳ lạ ở đây không có bất cứ một sinh vật nào , tựa như bọn chúng không thể sống nỗi, tựa như chỉ cần có linh trí sinh mệnh thì đều không thể bước vào.

Tần Nguyên hắn cũng để ý điều này , nguyên bản vốn dự định dựa theo kinh nghiệm ký ức đi thực chiến một phen nhưng hắn không có tìm đến bất cứ một con hung thú nào.

" Ngay cả muỗi đều không có, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì " Tần Nguyên có chút không kiên nhẫn, suốt đường hắn đều nhăn mày nhưng thủy chung không có tìm ra nguyên nhân.

Đã từng hỏi Tiểu Hắc nhưng con khỉ lại lắc đầu , còn biểu lộ ra một vài hành động ý rằng từ lúc nó sinh ra đến bây giờ đều không có bất cứ sinh vật nào xuất hiện qua.

Vì đã từng sống trong rừng, đi săn đủ loại hung thú nên Tần Nguyên cũng có hiểu biết về hung thú, nhìn vài lần thì có thể hiểu ra Tiểu Hắc muốn nói gì, trong trầm mặc hắn hiện tại chỉ có thể uống nước và ăn hoa quả để sống qua ngày.

" Cứ như thể này cũng không phải là cách hay, đợi ta khôi phục thương thế, quyết tìm lối ra sơn mạch này " Tần Nguyên hạ quyết tâm , thể trạng của hắn đã rất yếu , nếu như chỉ ăn hoa quả với uống nước chắc chắn sẽ không sống được bao lâu.

Đến lúc đấy đợi hắn chỉ có con đường chết!

" Chỉ cần ta có thể tìm được lối ra, dựa vào một ít linh dược này cũng có thể khiến ta trở nên giàu có " Còn không dừng lại ở đó, hắn tiếp tục suy nghĩ mình phải bán số linh dược này.

Kiếp trước với hắn mà nói đã quá rõ ràng, không tiền chẳng làm được gì, kiếp này cũng chẳng khác là bao.

Thiên La Đại Lục có 2 loại tiền tệ, phàm nhân dùng ngân lượng, còn tu sĩ thì dùng linh thạch để mua bán trao đổi hàng hóa, hiển nhiên người có tiền sẽ có quyền lực , có đầy đủ tiện nghi, có thể mua bất cứ thứ gì mình thích.

" Nên như vậy " Tần Nguyên đã tìm thấy mục tiêu của mình, hắn càng tăng tốc mang theo Tiểu Hắc trên vai đi về phía Linh dược.

Một người một khỉ cứ như vậy băng qua từng mảnh khu vực, tuy nói rừng rậm luôn nguy hiểm rất dễ lạc đường nhưng với kinh nghiệm của kiếp này Tần Nguyên, hắn rất đơn giản định hướng và vượt qua.

Đặc biệt dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Hắc, mọi thứ càng thêm trôi chảy, chẳng mất bao lâu , một người một khỉ cũng đi đến một cái hồ nước!

Bốn phía sương mù dày đặc, nhiệt độ nơi đây giảm thấp , nước hồ trong suốt không một vết bẩn , duy chỉ có một ít lá cây khô rụng xuống, hồ này không lớn nhưng không khí đặc biệt âm u tĩnh lặng.

Phía xa là không thể thấy rõ, nhưng dựa theo Tiểu Hắc chỉ đường, Tần Nguyên thấy phía trước một có một cây cầu chỉ lối đi ra giữa hồ, chỉ cần đi hết cây cầu này, linh dược sẽ ở đấy.

Trầm mặc trong chốc lát, Tần Nguyên cất bước đi đến, hắn nghĩ nếu như có vấn đề thì Tiểu Hắc trước tiên đã xảy ra chuyện và hắn cũng không còn cách nào khác nếu muốn tìm đến Linh dược.

Theo đi đến, chỉ mấy chục bước, một bóng đen hình thù như một căn nhà dần dần rõ ràng trước mắt, Tần Nguyên tim đập thình thịch, hắn liên tưởng đến các tập truyện ma tại địa cầu, suy nghĩ một chút không khỏi hốt hoảng, không chút do dự liền dừng lại, một bên Tiểu Hắc ra vẻ khó hiểu.

" Liều mạng " Tần Nguyên cắn răng, không có đi để ý con khỉ mà toàn bộ tập trung không rời mắt khỏi căn nhà phía trước.

" Đây là ... " Thanh âm run rẩy, lộ ra kiếp sợ chi ý.