Quyển 1 : Sơ Lộ Tranh Phong
Núi! Thanh sơn!
Đây là một dãy núi lớn liên miên không dứt, như một con rồng còn sống kéo dài cả vùng đất mênh mông này, ở đấy có cỏ cây rậm rạp, còn có tiếng chim thú không ngừng vang lên.
Xa xa nhìn lại, có thể thấy trên núi có một phần giống như được năm ngọn núi hợp lại, trông như năm ngón tay người giơ lên trời cao. Trong đó có một ngọn núi, có một thi thể nằm trong bụi cỏ, nhìn đến, cả người máu me thương tích nhưng có thể nhận ra khi còn sống hắn là một thiếu niên khoảng 16 , 17 tuổi.
Phía trước có một con khỉ nhỏ mặt mũi vô cùng hoạt bát đang ngồi, nó cầm trong tay một quả đào lớn kèm theo đôi mắt hiếu kỳ nhìn về thiếu niên phía trước!
" Chi Chi " Con khỉ đang muốn bước đến gần thì đột nhiên giật mình hét lên, trên tay quả đào bị rung rơi xuống, nhanh chóng chạy ra phía xa nhìn lại
Chỉ thấy phía trước thi thể đã chết thiếu niên lập tức động đậy, sát na hắn đôi mắt bỗng nhiên mở ra, đôi mắt vô thần lập tức xuất hiện thần trí.
" A ... " Thiếu niên hét thảm một tiếng, trên người hắn làn tràn ra những cơn đau nhức từ xương cốt, máu thịt, nội tạng, nếu không phải đôi mắt của hắn có ý thức thì sớm đã chìm vào hư vô mênh mông hắc ám.
Nhưng còn không đợi hắn suy nghĩ gì thì trong đầu lập tức oanh minh, tựa như ngàn đạo thiên lôi bùng nổ, kinh thiên động địa, đại lượng tin tức như Trường Hà đổ dồn về hắn...
Phía xa con khỉ giờ phút này đã vô cùng hoảng sợ, giống như đã đến cực hạn , không suy nghĩ nhiều lập tức chạy mất, thực sự nó chưa từng gặp qua con người, ngay cả nơi nó sinh sống cũng chưa xuất hiện con vật nào ngoài nó và thực vật, nhưng hôm nay là kịch biến.
Đến nỗi vì sao cả tòa đại sơn này không có sinh vật khác , vì sao nó được sinh ra thì chính nó cũng không quản nhiều!
" Ta sống lại rồi ? " Cố gắng bình ổn thần trí, Thiếu niên lập tức đè xuống những cơn đau nhức kịch liệt , kéo ra một sợi suy nghĩ lúc này nói trong mờ mịt.
Hắn là Tần Nguyên!
" Thiên La Đại Lục ... " Vừa cố gằng tiêu thụ ký ức , hắn càng cắn răng chịu đựng các cơn đau nhức làn tràn.
Theo đó hắn biết, đây là một thế giới tu tiên , con người có thể hấp thu thiên địa linh khí dung nạp tự thân ngày một mạnh hơn , có các cấp bậc tu vi phân chia, thậm chí có một số người có thể đạp không, di sơn đảo hải đại năng hạng người.
Tu tiên chị lộ chính là phương thế giới này đồng loạt hướng tới!.
" Phụt " Tần Nguyên tựa như đã đến cực hạn, trên người hắn vết thương chi chít ,quả thực vượt qua hắn có thể chịu đựng, lập tức phun ra một ngụm máu, ngất ngay tại chỗ.
Thiên La Đại Lục vô biên vô tận , lấy bình thường tu sĩ muốn tự mình xuyên qua, đây chính là chuyện hoang tưởng.
Tại đây phân chia 4 mảnh đại vực là Đông - Tây - Nam - Bắc , thường dân đều có, tu sĩ lại càng nhiều, liên miên vô tận , không đếm ra nỗi!.
Bắc Vực!
Nơi đây thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm , bốn phía thiên địa tựa như có linh tu sĩ trên dưới ra ra vào vào, tại chính giữa có 2 cột đã cao trọc trời, phía trên có khắc 3 chữ " Huyền Đạo Tông " tràn ra uy áp mênh mông , phía trái và phải là 2 bức tượng vô cùng uy nghiêm, giống như đã từng nhân vật nào đó phô thiên cái địa.
Giờ khắc này Huyền Đạo Tông bốn phía sôi nổi nghị luận năm nay khảo hạch tông môn thu để tử.
" Các ngươi xem năm nay thế nào " Một thanh niên khí chất bất phàm nói.
" Không quan tâm lắm, chỉ cần một chút tiên tử nhập môn là thực tốt " Một tiếng vang lên.
" Hừ , ta xem năm nay chẳng mấy chốc sẽ bị đào thải hết " Cũng có người lạnh rên một tiếng.
Quả thực người tham giá khảo hạch quá nhiều , đa phần mỗi năm khảo hạch tông môn sẽ xuất hiện rất nhiều cửa ải, chỉ cần vượt qua hết thì mới chính thức được nhận vào Ngoại Môn Đệ Tử, nhưng ngần ấy đều rất khó khăn, 8 9 phần đều thất bại.
Nhưng không hắn là thất bại là không có hy vọng, chỉ cần tại khảo hạch biểu lộ ra ưu tú hạng người , đi đến phần cuối của khảo hạch sẽ có thể trở thành đệ tử " Tạp Dịch "
Tuy nói là tạp dịch nhưng đại biểu vô số phương gia tộc thèm muốn , chỉ cần bám trụ vào tông môn , sau này chưa chắc không thể tấn thăng làm đệ tử chính thức, từ đó nhất phi trùng thiên, gia tộc cũng có được chỗ lớn vô cùng tốt.
Những gia tộc này có xuất phát điểm rất lâu, có cổ lão cũng có gần nhất nhưng đối với Huyền Đạo Tông một phương đại thế lực bá chủ vẫn không đáng nhắc tới, thậm chí là hạt cát trong sa mạc mênh mông.
Tại một nơi ít người có thể bước tới, gọi như cấm địa đều rất chính xác, Huyền Đạo Tông chi đỉnh!
Nơi này có một mặt hồ nhỏ , bốn phía thiên địa linh khí có thể nói nồng đậm đến cực hạn , phàm nhân nơi này không cần tu luyện , chỉ cần an nhàn sinh hoạt cũng lên tới 300 năm.
Giờ phút này ngồi đây một lão giả, trên người mặc một bộ đạo bào màu xanh lộ ra những đường văn tựa có linh trí , mái tóc hoa râm , trên khuôn mặt tang thương chi sắc ẩn hiện , đôi mắt đυ.c ngầu nhưng có tinh thần quang mang, xung quan tràn ra uy áp vĩ ngạn
Hắn ngẩng đầu nhìn thương khung, bàn tay bấm niệm như tính toán gì đấy, mãi một lát sau hắn một thu hổi tầm mắt.
" Là phúc hay là họa " Giống như đã nhìn thấy thứ gì đó, cũng có thể hắn không biết chính xác là cái gì, trầm mặc hồi lâu hắn chỉ có thể thở dài than nhẹ một tiếng.
" Huyền Mục , Thiên Ma Tông đang lục đυ.c, ta nghĩ sớm muộn gì bọn hắn cũng hành động " Tiếng nói quanh quẩn, một lão già nhìn có chút thô lỗ bước đến, cả giận nói.
Không sai, lão giả đạo bảo màu xanh chính là Huyện Mục , lão tổ của Huyền Đạo Tông, còn lão già thô lỗ không ai khác, cũng chính là một vị lão tỗ, hắn tên Huyền Hư
" Không cần lo lắng, việc này ta đã cách , vì bí cảnh chỉ có thể giới hạn ở Ngưng Khí Cảnh , cho nên ta sớm đã an bài một nhóm đệ tử tinh nhuệ tham gia, tuyệt đối ngăn chặn âm mưu của Thiên Ma Tông " Huyền Mục bình tĩnh nói.
" Nhưng Thiên Ma Tông quỷ kế đa đoan, thủ đoạn độc ác ta sợ ăn thiệt thòi lớn chính là đệ tử bản tông " Huyền Hư tức giận nói, hắn nguyên bản có mối thù với Thiên Ma Tông nên mỗi lần nhắc đến đều vô cùng giận dữ, đã từng sẽ thế san thành bình địa.
" Thế giới cường giả vi tôn , mạnh được yếu thua, nếu thật chỉ trách đệ tử bản tông học đạo yếu kém , việc này chúng ta chỉ có thể dốc hết sức bồi dưỡng "
" Ngoài ra lần này cũng nên để bọn hắn được ma luyện một chút , từ đó mới kích phát tiềm lực " Huyền Mục mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói.
Huyền Hư nghe vậy chỉ có thể trầm mặc, mặc dù cấp độ chiến đấu kia bọn hắn không thể tham dự, nhưng âm mưu quá lớn, vì một số chuyện rất khó giải quyết, chỉ có thể dùng thực lực đi làm.
Theo thời gian , Huyền Hư đã đi , còn lại nơi này chỉ mình Huyền Mục, lại bắt đầu nhắm mắt hoàn toàn không để ý những chuyện vừa rồi, bàn tay lại tiếp tục tính toán chuyện khác.
" Làm sao có thể " Lập tức Huyền Mục mở mắt, cả người hắn khí tức hỗn loạn , không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt còn mang theo không thể tin nỗi cùng sợ hãi, càng có là mờ mịt.
Hắn không chút do dự đứng lên , biến mất tại chổ.
=> Lời tác: Mong mọi người ủng hộ.