Gần 2h sáng Dì mới ra khỏi quán. Sặc mùi rượu. chân liêu xiêu .Tôi dắt chiếc xe đón
– Anh chờ em lâu không? – giọng vừa to như kiểu để người khác nghe vừa thánh thót. Õng ẹo leo lên xe dựa hẳn người…..
– Dạ…Ở thì…ờ thì cũng lâu – Tôi đáp lại, bối rối
Có một chàng trai bước tới
– Đây là bạn trai em à?
Quỳnh Anh ôm lấy tôi thật chặt
– Đúng rồi. bạn em. Em nói rồi- anh đừng có theo em nữa – Một lời khẳng định chắc nịch
– Humh…Mày tên gì ? – giọng thanh niên bắt đầu cà khịa. Đám đông nhân viên hướng ánh mắt về chỗ hai Dì cháu làm tôi ngại quá chừng
– Tôi tên Phong. – vừa nói vừa giơ tay ra chào. Hoang mang trước người đó. Nhìn bề ngoài, chàng trai này khá ưa nhìn về ngoại hình, nhưng không hẳn là người giàu có. Hơn nữa, chiếc xe máy làm phương tiện cũng không lấy gì là đời mới và đắt đỏ.
– Mày yêu Quỳnh Anh thì yêu đàng hoàng. Nếu tao thấy Quỳnh Anh buồn thì đừng trách tao. Tao sẽ tìm mày
Im lặng không nói gì trước lời đe dọa đó. Nếu là con gái, lời đe dọa kiểu này mang đầy hoa hồng. Trong thâm tâm, bắt đầu cảm thấy mến anh này, đó là người chân thành và quan tâm thực sự đến người yêu mình, đồng thời cũng là người quân tử
– Anh thôi nha. Không đe dọa bạn em – Vừa nói Quỳnh Anh càng ôm chặt tôi hơn nữa. dí sát l*иg ngực vào lưng. Chắc Dì sợ tôi bị đánh, cảm giác đùm bọc một đứa cháu
– Mình đi về đi Phong , cả anh nữa – về đi. Em với anh không có duyên, chỉ làm bạn bè được thôi.
Hai người chở nhau về. Mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng. Tôi vẫn chưa dứt được cái hoài niệm và Em ra khỏi đầu. Men bia vẫn còn chếnh choáng. Còn Quỳnh Anh day dứt, nửa kiểu có một bộ quần áo đẹp, quyết định không mua rồi như vẫn mong ướm thử và mặc nó. Trời về đêm lạnh quá, cái ôm chưa buông. Hai tay vẫn quàng qua hông giữ vững. Người dựa hẳn vào, mái đầu nghiêng nghiêng tựa cằm lên vai. Bỗng dưng thấy mình như lớn phồng lên, là người đàn ông thực thụ.
Hai Dì cháu ghé ăn hủ tiếu gõ ngay gần Rạch bùng binh. 2000đ một tô
Leo lên xe ngồi lại
– Phong chạy lòng vòng thành phố đi.Chưa muốn về nhà ngay – giọng thỏ thẻ
– Dạ.
Trước sau tất cả đều là tiếng “dạ – thưa” theo kiểu gia đình. Nhiều lúc cũng đã từng vu vơ, nếu không có mối quan hệ dòng tộc, liệu tôi với chị Quỳnh Anh sẽ thế nào? Là một người yêu? Một người bạn ? hay là chị em? . trước khi biết về công việc làm của Dì. Nét đẹp và tình cảm một thằng con trai dành cho Dì là sự biết ơn và kính trọng tuyệt đối. Bất khả xâm phạm.
Sau khi khám phá, sự kính trọng mất đi. Mâu thuẫn kinh khủng. Cách đây hai tiếng đồng hồ khi bước ra khỏi cửa quán, tôi khinh miệt và đau đớn, Còn bây giờ? Khi hai cơ thể ôm chặt nhau trên xe. Tự dưng đồng cảm, mỗi người có một nỗi vất vả riêng, và ắt hẳn người con gái ngồi sau xe cũng đâu có muốn “ Làm dâu trăm họ” . từ đó trở đi, khi tôi tiếp xúc với những người con gái trong nghành công nghiệp nhạy cảm, luôn lấy sự đồng cảm và chia sẻ ra để đối xử. Đề phòng vẫn đề phòng – vẫn tôn trọng người ta. Lối suy nghĩ đó bắt nguồn từ hôm nay.
Chạy lòng vòng CMT8- Nguyễn Văn Trỗi- Bờ kè
Gần 3h30 sáng.
– Con tấp vào đây cho Dì, buồn ngủ rồi- Giờ này về ồn ào
– Dạ. nhưng……
– Nhưng nhị gì ông tướng? – Quỳnh Anh quay trở lại là con người chín chắn và bề trên qua giọng nói
Hai Dì cháu book một phòng đơn.
Căn phòng không mấy sạch sẽ. trên tường treo bức tranh thô thiển và gợϊ ɖụ©. Mùi xú uế và ẩm mốc làm tôi hơi khìn mũi. Lăn kệch trên giường. Quỳnh Anh bỏ lại thằng cháu chưa biết phải làm thế nào.
– Dì đưa con cái mền đi. Con ngủ dưới đất
Hai mắt tròn vo như hạt gạo nhìn. Rồi Quỳnh Anh cười to, cười vang khắp căn phòng. Cười theo kiểu chua chát.
– Ôi cái thằng nhóc này, đúng…đúng…phải thế chứ. Thế mới là người đàn ông thực thụ.
Rồi Dì lại ôm bụng cười tiếp. Cười chảy nước mắt mới ngưng
– Lên đây ngủ trên giường này ông tướng, đừng suy nghĩ bậy bạ. Ôm Dì mà ngủ. Hôm nay “Dì mày” cần một con gấu để ôm.
Lẽn bẽn đi xúc miệng đánh răng rồi trèo lên giường. Người như mộng du. Lúc ở quán buồn ngủ bao nhiêu thì giờ tỉnh ngủ bấy nhiêu. Quỳnh Anh thì cứ vô tư như ruồi. Cởi cả áo ngoài ra nằm bên cạnh. Chắc do nóng . Lấy tay tôi làm gối.
– Dì ngủ chưa? – tôi chủ động
– Chưa. Có gì nói đi
– Sao Dì lại đi làm nghề này?, Con thấy….con thấy…Nó không ổn.
– Nó không tốt thì nói đại cho rồi còn bày đặt văn vẻ – giọng đều đều và thở nhẹ
Mỗi người có mỗi nỗi niềm riêng. Để giữ cho nhau không sự riêng tư nhất định. Tôi sẽ không kể cho độc giả nghe về lý do, chỉ biết rằng cuộc nói chuyện đêm đó kéo dài tới gần sáng, thông qua đó, những cảm nhận về cuộc sống, về ân oán mắc nợ, cái nhìn về con người của bản thân cũng nhân văn và sâu sắc hơn. Lúc này chẳng ai còn khoảng cách với ai,Người con trai và con gái cứ ôm chặt nhau. Cô gái đặt một nụ hôn lên môi chàng trai nhưng chàng trai khước từ. Hôn liền lên trán. Ngoài hành động đó, không xảy ra thêm bất cứ thị phi. Hai đứa giữ đúng được quan hệ dòng tộc và vai trò của mình.
– Phong này, ước gì con lớn hơn vài tuổi và không có họ hàng, Dì sẽ chọn con là người đàn ông của mình. Là người đàn ông tốt đấy, ráng mà giữ nhé.
Tôi cũng hăng say kể về cuộc sống ở quê, về tình cảm, về những trận sống mái đánh đấm. Cô gái im lặng nằm bên cạnh nghe kể. thỉnh thoảng nghịch ngợm cù léc và bông đùa thêm vài câu ba gai. Mùi son phấn lâu lâu đâm vào mũi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hocmon Nam trong cơ thể. Cánh tay tay đau thừa bứa thỉnh thoảng va chạm những chỗ nhạy cảm trên cơ thể đàn bà, nhưng không dừng quá lâu.Tình cờ.Nghe hết những câu chuyện về Trâm Anh, Phương Anh và Trà My. Dì tặc lưỡi :Hóa ra đứa cháu mình cũng đa tình quá chứ.
Ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa phòng. Hai mắt díu lại. Tôi kể chuyện một mình, người còn lại lắng nghe lời kể qua giấc mộng.Say mê
Ai khi ngủ, cũng phảng phất hồn nhiên của thiên thần, nhất là khi đàn bà đẹp ngủ.
Tuần lễ sau.
Tôi chuyện trọ về khu cầu Phan Văn Trị ở chung với thằng N cho có đôi có bạn, Quỳnh Anh có vẻ buồn. Dì tranh thủ đi mua cho tôi ít quần áo và một cái ba lô đựng đồ. Giúp chở qua phòng trọ mới ngó nghiên. Dì gặp mặt Trâm Anh và nhận xét. Sau này tụi bay sẽ là ý trung nhân. Câu nói đó khiến cho Nàng đỏ gấc cả mặt. Lúc rời đi, ôm chặt tôi thật lâu và kêu ráng giữ gìn sức khỏe
Còn Nàng, Dấu bén đi câu chuyện ở quán Bar .
Chỉ nhắc nhở Nàng cố gắng học hành đừng quá ham chơi đi với Khoa. Trâm Anh gật đầu, hình như hiểu lầm ý rằng có một sự ghen tuông.
Căn phòng trọ nằm trên trên gác sàn gỗ. dán simili ở trên, phòng vệ sinh ngoài. 300 ngàn đồng một tháng. So với lô cốt TVĐ thì nó tốt hơn nhiều .Cuộc sống tôi thêm một trang mới. Lầu có 4 phòng, đi bằng cầu thang xoắn phía ngoài của căn nhà. Phòng đầu tiên là đứa bạn cùng quê ở với anh chị, Phòng thứ hai là một dị nhân, phòng thứ ba hai ông anh học vẽ bên trường Mỹ Thuật, phòng cuối là của bọn tôi.
Dị nhân mang tên một loài hoa : Công Anh.
Bùi Nguyễn Công Anh . Một người con gái xinh xắn và hippi.
Trâm Anh và tôi ngày càng thân.
Lắm khi không học, nàng chạy xe qua tôi rồi lên phòng dọn dẹp giùm cách sống cẩu thả vô tội vạ của hai đứa con trai. Thằng N cũng hưởng lây nhớ đó. Quần áo dơ, nàng hì hục đi giặt. Đồ dùng học tập thỉnh thoảng nàng bổ sung . Thích nhất là bữa cơm. Từ phòng trọ lên chợ cây Thị không xa. Hai đứa cùng đi mua đồ ăn và về cùng nấu, Bếp dầu là phương tiện phổ biến.
Cơm Nàng nấu miễn chê, canh rau cũng đầy đủ. Mâm cơm của sinh viên nghèo luôn được thêm thắt tí cá , tí thịt bởi túi riêng của nàng. Lúc này đi làm thêm một tháng được bốn trăm ngàn, mỗi ngày không chi quá mười ngàn cho phần ăn để sống.
Hai đứa thắp cơm ăn như hai vợ chồng son. Nàng ăn rất ít, chủ yếu là nhìn tôi ăn và gắp thêm thức ăn. Tôi thì ngược lại. ăn như Trư Bát Giới, Ăn nhiều vì sợ nàng nghĩ tôi chê nàng nấu dở. Một vài món bị nhược điểm hơi nhiều đường, tôi cũng ráng. Mồ hôi mồ kê vã ra như tắm, Nàng lấy khăn giấy chùi đi. Thằng N đôi lúc hưởng lộc, ở nhà ăn cơm cùng cũng y tâm trạng, ăn như chưa bao giờ được ăn, ăn như nạn đói 1945 . Đời mấy ai được như tôi, mấy anh chị phòng bên đi qua chọc ghẹo. Kêu số tôi sướиɠ. Duy chỉ có Dị Nhân là đi đi về về như cái bóng, một cái nhìn cũng không buồn liếc. Khi ngó nghiêng lâu, tôi bị nàng nhéo cho một phát tím cả tai.
Thỉnh thoảng hai đứa đi ăn vặt. quán chè bên Lê Quang Định là địa chỉ ưa thích. Lúc này khả năng chạy xe máy ở thành phố đã thăng tiến, chở nhau ôm eo trên xe Max Tím…..
Thật sự thì không có nhiều dịp như vậy. Đi học về tôi tranh thủ đi làm thêm buổi tối từ 6h đếm 12h đêm mới về, lăn quay ra ngủ .Đa phần là buổi chiều những ngày nghỉ học, nàng mới ghé qua được. Lãnh lương về, ngoài tiền phòng và cơm gạo, tôi vẫn để dành một khoản để mua cho nàng ít quà, có tháng là cái kẹp tóc, có tháng là cuốn sách đắc nhân tâm, có tháng thì sang hơn, mua cho nàng một cái quần zin lửng ( mốt thời đó ).
Cuộc sống ai học chữ ngờ? ai có thể không dừng từ Nếu?
Nếu ở phòng trọ đó thêm 1-2 năm, chắc đã cưới nàng về dinh .
Nếu không đa tình, đèo bồng thêm Dị Nhân. Nàng đâu có khóc hận bỏ đi. Đúng là đàn ông, đa tình.
Nếu hoàn cảnh gia đình bớt khổ, cha mẹ có tiền cho tôi ăn học, tôi đã không nghỉ ngang.
Nếu là bây giờ, một tí phương tiện như điện thoại, liệu rằng có lạc nhau
Dẫu Trâm Anh không xa tôi mãi, nhưng bọn tôi cách trở gần 5 năm mới gặp gỡ lại. thời gian đó, nàng cũng có một hai mối tình để quên đi thằng Phong. Tôi quay lại với Trà My. Ruốt cuộc là bản thân đã có lỗi với Trà My hay Trâm Anh hơn, nhiều khi chẳng phân định được.
Còn nữa: DỊ NHÂN hay CÔ GÁI YẾU ĐUỐI .