Nếu Bạn đi 40km để gặp một người mà không thể hẹn trước. Bạn có ngại không? Riêng tôi thì không ngại. Nhất là đi chung với mình là một thằng Bạn” Dở hơi cá bơi”.
Có điều, thỉnh thoảng Nó làm tôi phát bực.
– Ê mày, có khi nào tao với mày xuống đó con nhỏ Trà My hôm nay nghỉ học không?- Suốt quãng đường, nó hỏi tôi không dưới ba lần câu hỏi này.
– Tao tin là sẽ gặp Trà My
– ờ, mày đúng là thằng dại gái – Nó đáp lại tỉnh rụi
Tôi tin ở duyên số, tin ở số phận, vả lại nếu không tin thì làm gì được, handphone không- thư từ không. Giả sử có muốn báo em biết thì báo bằng niềm tin chăng????
“Thánh nhân đãi kẻ khù khờ”
Tôi với thằng Tiến chạy xe xuống tới Bảo Lộc đâu cũng tầm 11h trưa. Dĩ nhiên giờ này Em chưa đi học, cho nên tôi với nó quyết định ghé vào phòng thằng Sơn Mụn. Mới bước chân vào xóm trọ đã nghe tiếng la oai oái
– Bà là con mụ thối tha- Cả chồng mà cũng đánh
– A, cái ông này nay ăn gan hùm à. Được lắm. Bà cho mày chết
Một cặp vợ chồng trung niên, ông chồng gầy nhom như que củi, bà vợ thì hệt như khủng long, mập ngang cỡ thằng Tiến bạn tôi đang đuổi đánh. Thật là nghịch cảnh.
Ơn giời là thằng Sơn mụn có ở nhà. Nó mừng rỡ khi tôi với thằng Tiến ghé thăm.
Bọn tôi trò chuyện vui vẻ và tâm sự. thằng Sơn mụn kêu tôi với thằng Tiến chiều hãy ghé thăm Em. Trưa nay nhậu ở nhà nó đã.
“ Nhậu” là một danh từ hoàn toàn xa lạ với một đứa học sinh lớp mười như tôi
Hồi còn nhỏ, tôi có thấy cha nhậu với mấy ông hàng xóm vài lần, cha hay kêu mẹ:
– Bà rang cho tôi ít đậu phộng
Mẹ tôi nghe lời cha tôi rang đậu phộng. tôi với con em chực sẵn ở bếp, mẹ tôi vừa rang vừa nhìn bọn tôi trìu mến, khi đậu phộng chin, mẹ bỏ đậu phộng cho hai anh em tôi một cái chén nhỏ. Đó là một trong hai món hạnh phúc của tuổi thơ. Món kia là tóp mỡ pha muối. Nếu có độc giả nào cùng thế hệ tôi thì chắc sẽ biết rõ món này. Xảy ra vào cái thời chưa có”Dầu ăn”.
………………………
Tôi với thằng Tiến Mập chưng hửng như nhau
Thằng Sơn lon ton chạy đi mua rượu và mồi. Tôi còn nhớ rất rõ, rượu hồi đó là 3000đ một lít. Thằng Sơn mang về cho hai đứa tôi một lít rượu. Đặc biệt trong bịch đồ mang về còn có một gói thuốc Philip đỏ.
Ba thằng bày bàn tiệc xong rồi chiến đấu
Thề với cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi nếm vái vị cay cay của rượu, chỉ sau vài ly, lưỡi tôi ríu lại. Bầu trời quay cuồng xung quanh tôi, ban ngày nhưng tôi tưởng tượng có ngàn vì sao hiện hữu. Bọn tôi lôi hết tất cả những câu chuyện từ ngày xửa ngày xưa, kể cho nhau nghe về những kỉ niệm mà chưa một lần dám nhắc tới. Thằng Tiến hứng chí kể tôi nghe về những lần ăn trộm ở nhà bà Hai –Lượng. Tôi hùa theo bởi câu chuyện hái khế nhà ông Năm. Còn thằng Sơn- Nó lặng lẽ uống và ngồi nghe bọn tôi thao thao bất tuyệt. Sau này tôi mới biết, nó đi làm công trường, thỉnh thoảng có uống rượu nên chưa say như hai thằng tôi.
Rượu vào tôi chợt nhớ đến em rồi khóc hu hu như một đứa trẻ. Thằng tiến vỗ vai tôi ra chiều an ủi.
Cả xóm ngó ra nhìn ba thằng độ tuổi học sinh xỉn rượu
Tôi nói với hai thằng nó:
– Cả đời tao sẽ không bao giờ quên được Trà My, dù Trà My có không yêu tao.
Thằng Sơn mụn gật gù bập điếu thuốc. Làn khói từ miệng nó thở ra thành một vòng tròn nhỏ ngộ nghĩnh. Tôi cũng hứng chí rít theo. Ai ngờ……thuốc lá không dễ hút như tôi nghĩ. Cộng với chút men rượu, nó làm tôi sặc sụa, ho ra nước mắt.
Dẫu sao nó cũng là điếu thuốc đầu tiên trong đời.
Gần 6 năm sau, tôi mới thật sự là nghiện thuốc. Nhưng khi nghiện rồi, cái cảm giác say say, lâng lâng không bao giờ còn hiện hữu nữa.
Ba thằng cưa hết gần lít rượu mởi nghỉ. Tôi với thằng Tiến Mập nằm ngủ chèo queo trên cái chiếu mặc kệ thằng Sơn Mụn lo dẹp hậu trường.
Chiều gần 4h ba thằng tôi cuốc bộ ra trường chờ Em.
Ngồi quán nước mía nghêu ngao và hồi hộp. chờ tiếng trống trường vang lên.
Tất cả đều chờ đợi Em bước ra ngoài cổng. Chỉ có điều người tính không bằng trời tính. Cái thằng Đẹp Trai, mặt láng, da trơn, body đẹp cùng em song hành bước ra trường.
Thằng Sơn Mụn vẫy tay em báo hiệu cho ngồi của ba đứa
Tôi ngồi im nhìn em, Em cũng lặng nhìn tôi và tiến tới thật nhanh.
– Anh xuống khi nào?- Em hỏi tôi
Thằng Tiến và thằng Sơn mụn chưng hửng. Nhìn quanh xem ngồi gần ba đứa tôi có ông “Anh “ nào không? Sau khi tin chắc là không; bọn nó mới phì cười hiểu ra. Miệng thằng Tiến bô bô:
– Thì anh nhớ Em quá , mới xuống thăm em nè
Thằng Sơn lúc đầu lịch sự cười hi hí, sau đó nó ôm bụng cười to, cười đến nỗi sạc nước mía phun lung tung. Em có vẻ ngại nên nhéo cho thằng Tiến một phát làm nó la oai oái
– Anh mới xuống – Tôi cắt ngang giọng cười khả ố của bọn nó
Thằng Tiến đứng dậy giả vờ làm con gái õng ẹo:
– Anh mới xuống …nè…cưng- Nó vừa nói vừa vuốt má thằng Sơn
Thằng Sơn cũng không kém cạnh, ôm eo thằng Tiến nói to cho nguyên quán nước mía nghe:
– Anh nhớ cưng…quá…chừng…chừng …luôn nè.
Hai thằng nó nói xong câu đó ù té chạy. Cũng may nó chạy nhanh chứ không tôi cho mỗi thằng ăn nguyên cái ly thủy tinh vào mặt,
Chỉ còn lại Tôi-Em-thằng body đẹp. Tôi lich sự
– Đây là ai vậy Em?
Em đáp lại:
– Đây là Nam, nhà cách nhà em hai căn. Giới thiệu với Nam, đây là bạn trai của Trà My tên là Phong ở dilinh xuống
Nghe em giới thiệu mà tôi bay tuốt lên cung trăng ở, “ Bạn trai của Trà My”. Câu nói thật ngắn gọn và súc tích. Thằng body đẹp có vẻ không thích câu nói đó nên lẳng lặng xin phép Em và Tôi đi về.
Trà My thiệt tình là con nhỏ dễ thương hết sức
– Anh đạp xe xuống đây có mệt không?- Nó hỏi tôi
Tôi lắc đầu thay câu trả lời
– Hai đứa mình ra bờ hồ ngồi đi- Em rủ tôi
Nằm giữa trung tâm Bảo Lộc có một cái hồ trong vắt. Nó chỉ cách trường em tầm 200m. xung quanh hồ mọc lên những bụi cây và đám cỏ xanh mượt mà. Tôi và Trà My lựa chọn một góc khuất sau lùm cây dại.
Em mặc một bộ đồ áo dài trắng tinh, thỉnh thoảng mái tóc bay lất phất trong gió được em vén vào mang tai…..Tôi ngồi im nhìn Em.
Mặt trời buổi chiều soi xuống lòng hồ thành một vệt dài đỏ thắm.
Bọn tôi ôn lại kỷ niệm ngắm bầu trời như hồi em còn ở quê – trên đỉnh đồi. Hai đứa mải mê nhìn ngắm hoàng hôn buông xuống. Chỉ cho đến khi cái vòng tròn mặt trời khuất hẳn sau dãy núi, thấp thoáng những tia nắng hắt còn lại bắn ra, rồi từ từ biến mất. Tôi và em mới đứng dậy. Chẳng hiểu sao tôi hỏi em một câu.
– Trà My này, Em có yêu anh không?
– Em…Em..có. Còn anh?- Em e ấp, tay vân vê tà áo
– Anh yêu Em- Tôi ngọng ngịu đáp lại
Vậy đó, chuyến đi thăm Em chẳng có gì khác ngoài những câu nói đó. Nhưng tôi cảm nhận được, chuyện tình tôi và Em đã qua một nấc thang hoàn toàn mới. Bọn tôi chính thức ngỏ lời yêu nhau
Tôi và Em cũng hai đứa đực rựa kia hộ tống Em về. Có điều lạ là hình như hôm nay Em biết trước tôi ghé nên không để mẹ em chở em về thì phải? tất nhiên đó là suy đoán nên tôi không hỏi.
Thằng Tiến chở tôi về tới nhà là gần 8h tối.
Tiếng xon trùng, tiếng ếch ương kêu rền rĩ khắp làng báo hiệu một buổi tối yên bình nơi thôn dã.
Chương tiếp theo: Ngoại truyện về Làng Tôi
Mùa mưa năm không nhớ…….
Tôi quay về làng sau những ngày vất va vất vưởng ở Sài Gòn.
Cảnh vật thay đổi nhiều quá. Lũy tre đầu làng đột ngột biến mất, trám vào vị trí của nó là một bảng to sừng sững bằng bê tông” THÔN VĂN HÓA……..”
Ở quê tôi, trước cái thời của kẽm gai là thời của dàn hoa da^ʍ bụt. Mỗi nhà đều trồng một hàng hoa da^ʍ bụt quanh nhà làm hàng rào, bọn con nít tụi tôi muốn qua nhà nhau chơi, chẳng cần phải đi ra tới cổng chính, chỉ cần vén vén đám da^ʍ bụt rồi chui người qua. Chính vì đám chân của tụi trẻ con mà vô hình chung, mỗi nhà đều có những con đường hẻm tắt nhỏ xíu rẽ lối trong vườn nhà mình. Tôi gọi những con đường hẻm tắt nhỏ xíu đó là”LỐI VỀ”
Đi bất cứ nhà nào, muốn chạy về nhà, đám con nít bọn tôi cứ lao đại vào những hẻm ngoằn nghèo chỉ có độ rộng bằng gang tay, cỏ cây rạp qua tránh cho đôi chân trần của bọn tôi khỏi phải đinh hoặc miểng chai. Cảm giác thật an toàn.
“LÀNG TÔI” cũng được xem như một “LỐI VỀ” của cuộc đời tôi.
Tôi như một chú chim sống ở vùng đất “ Quê của Quê” . Cứ bước ra khỏi lũy tre làng là cả một thế giới bên ngoài vẫy gọi, nhiều tò mò, nhiều cám dỗ và đầy rẫy những thứ để khám phá. Ai cũng muốn thử sức mình bay xa và cao tới đâu? – Nhưng cũng có những lúc cánh chim bay mỏi cảnh, thì “Làng” là “Lối về” như ngày còn nhỏ, chạy vội về để tìm sự bình yên.
Cái ngày mà thằng Phong”Con” phóng hỏa đốt làng.
Mọi người bắt đầu sợ hãi chặt bớt hàng da^ʍ bụt bởi hàng rào kẽm gai.
“Lối về” biến mất.
Những tờ tiền giá trị cao nơi đất Sài Gòn cuốn lấy đám thanh niên làng rời xa quê nhà đi tìm miền đất hứa. Đứa học giỏi thì đi học đại học. Tất cả ra đi, rồi rào một hàng kẽm gai vô hình quanh làng. Đứa nào cũng sợ về quê bởi sự nghèo túng và cô đơn. Thậm chí có đứa đi Sài Gòn thì quên mất luôn ở nhà có hai đấng sinh thành ngày đêm ngóng trông bóng dáng bọn nó về thăm.
Tết làng mới rộn ràng được sắc xuân.
Đám con tha hương cầu thực ào ào kéo đàn kéo đống về hưởng một kì nghỉ . Nhưng hàng rào kẽm gai vô hình chẳng được gỡ bỏ. Bọn nó chẳng xem làng là “Lối về” nữa. . Làng giờ là “xóm trọ” cho “kỳ nghỉ” của đám xa quê. Mấy ai còn tìm sự bình yên bên cảnh vật và những con thú quen nuôi trong nhà???
Đàn Gà cũng thôi gáy buổi đêm.
Đâu đó đống vật liệu xây dựng cất lên những căn nhà mới toanh, kiến trúc hiện đại.
Con đường làng bụi đỏ mù cả năm thay bằng con đường nhựa ……..
Thời gian trôi qua …..
Làng chỉ còn những ông bà già ở trong những ngôi nhà to , phòng rộng nhưng thiếu sinh khí.
Năm tôi lên lớp sáu
Tôi quen Trà My
Năm tôi lên lớp tám
Tôi quen thêm Trâm Anh
Cả ba đứa đều chưa vương vấn bởi cái hào nhoáng của thế giới bên ngoài. Cả ba đều thích những khung cảnh êm đềm và đẹp diệu vợi của bức tranh quê, Mỗi lần ngắm hoàng hôn rớt trên đồi gió hú. Những lần ngửi mùi thơm của đám cỏ may. Những lần lén lén ra dòng suối đuôi làng nghịch ngợm. Những lần đứng trên đồi nhìn về tháp chuông nhà thờ và ngắm khói lam chiều từ những mái nhà tranh thổi lên.
Thói quen từ ngày đó ảnh hưởng đến tính cách của bọn tôi sau này. Trâm Anh đến giờ là cô gái về làng theo chồng……
Trà My dù chon ẩn mình bởi mối tình dang dở đâu đó, nhưng tôi tin Em vẫn sẽ yêu làng .
Làng tôi còn có một nét đặc trưng rất riêng. Đó là Ấm Trà tươi buổi sáng
Chè trồng quanh nhà nên mỗi sáng sớm mẹ tôi cũng như các bà mẹ khác đều ra hái ít lá trà già. Rửa sạch qua nước rồi bỏ vào ấm.
Những chén trà hậu vị có thể khiến người ta mất ngủ…..
Tôi và Em đều thích uống ngay từ thời còn học sinh. Những buối sáng tới rủ em đi học, em bưng cho tôi tách Trà Xanh Tươi, tôi xoa đều trên đôi tay để đuổi đi cái lạnh heo may sáng sớm. Em cầm tách trà cho riêng mình cũng xoay xoay quanh lòng bàn tay rồi lấy tay nắm chặt hai tai truyền nhiệt
Càng lớn, những đồi chè xanh càng teo tóp lại nhường cho những hàng cà phê- Một loại cây công nghiệp giá trị cao hơn.
Làng lại mất đi một nét đẹp nữa.
Nhưng dù có thế nào, Tôi cũng đã kể một phần nào về làng cho độc giả nghe. Nếu ai đã từng ở một nơi như tôi từng ở, Trải qua tuổi thơ êm đềm chăn trâu, thả diều, bắn bi, tạt lon. Mừng cho Bạn. Các Bạn đã được sống một tuổi thơ trọn vẹn và đầy hạnh phúc.
Còn nữa…….
Chương tiếp theo: PHƯƠNG ANH hay TRÂM ANH ?