Biên tập: Bún Chả.
Chỉnh sửa: Lychee.
Tinh lịch năm 12356, tháng 12, ngày 21, 15 giờ.
Chẳng ai đoán trước được, trùng tộc vẫn luôn ở thế yếu đột nhiên lại như điên như dại mà tấn công nhân loại.
Bảy năm trước, chiến tranh giữa trùng tộc và nhân loại đã chính thức bắt đầu.
Tạ Tử Thanh ôm con vật nhỏ bị Alan đặt tên là Khỉ Con đi ra từ bệnh viện thú cưng, lúc ra cửa theo bản năng liếc nhìn màn ảnh phát tin tức ở cửa chính.
“Ngày hôm qua đại sư xx thành công chết tạo ra kiểu vũ khí mới…”
“Đại hoàng tử tự mình đi tới hiện trường…”
“Đây là một loài ngực cánh dài, khà khà, nó trông thật kì quái…”
“Năm bí quyết nấu ăn…”
…
“Hừ hừ…”
Có vẻ biết mình xấu, Khỉ Con túm chặt lấy chăn mỏng trên người mình trùm kín, không chịu ló cái đầu ra.
Tạ Tử Thanh lo âu sờ sờ bụng nó. Không biết tại sao bắt đầu từ hai tháng trước, nó không chịu ăn cái gì cả, cả ngày uể oải nằm nhoài trên giường nhỏ hừ hừ. Tạ Tử Thanh dẫn nó đến bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ lại nói là nó rất khoẻ mạnh, không có triệu chứng xấu gì.
Khỉ Con lặng lẽ duỗi móng vuốt ra, lay lay tay Tạ Tử Thanh. Tạ Tử Thanh nắm chặt lấy cái móng vuốt con con kia quơ quơ.
Chờ xe bay có chút nhạt nhẽo, Tạ Tử Thanh lại ngẩng đầu lên nhìn màn hình lần nữa.
“Phóng viên chiến trường đưa tin: Sáng sớm ngày 17 trùng tộc đánh lén trại của chúng tôi. Một vị thiếu uý, hai vị chuẩn uý, bởi vì nhất thời không kịp quan sát mà hi sinh.”
Lúc này ống kính chuyển tới một người đàn ông mặc quân trang màu đen, dung mạo xuất chúng, quân phục trên người không một chút nếp nhăn cực kỳ khiến người khác chú ý. Y cởi găng tay quân dụng trắng như tuyết, để vào túi trước ngực, trắng đen rõ ràng.
Phía sau là trại khắp nơi bừa bộn, y hơi rũ con mắt, mở miệng nói: “Wayne, Toby, Vic, bọn họ đều là những quân nhân cực kỳ ưu tú. Gặp phải chuyện như vậy, tôi vô cùng tiếc nuối.”
Giọng y thương cảm mà nói tiếc nuối, nhưng Tạ Tử Thanh thấy rõ ràng khoé miệng y mang theo độ cong không dễ bị nhìn ra.
Y đang cười.
Đầu óc Tạ Tử Thanh trống rỗng, chờ đến lúc anh lấy lại tinh thần, anh đã ngồi trên xe bay.
Mãi đến khi Khỉ con không thoải mái mà hừ hừ giãy dụa, anh mới phát hiện tay mình vẫn luôn run rẩy.
Tạ Tử Thanh lo lắng nắm lấy mép chăn.
Anh vẫn cho là anh đã quên người kia rồi, thậm chí là không còn có thể nhớ lại dáng dấp thiếu niên kia, chỉ khi nửa đêm bất chợt tỉnh giấc, nhìn bên cạnh mình trống rỗng mà trong nháy mắt thấy lòng mình lạc lõng.
Mãi đến tận ban nãy, anh mới biết, anh chưa từng quên y. Tuy rằng bộ dáng người kia đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ cần trong nháy mắt anh nhìn thấy y kia thôi, liền biết:
Y về rồi.
Thật sự về rồi sao?
Tạ Tử Thanh mờ mịt ôm trán, không biết phải tỏ thái độ ra sao đối mặt với chuyện này.
Y còn nhớ anh không?
Nếu như gặp phải y, anh phải nói cái gì đây?
Là mừng rỡ ôm lấy y nói “Hoá ra cậu vẫn luôn không có chuyện gì”, hay là chỉ nhàn nhạt chào hỏi “Đã lâu không gặp”?
Dù sao bọn họ đã xa cách quá lâu, mà đoạn thời gian hai người làm bạn, trong cuộc đời hai người, chỉ chiếm một phần thời gian nhỏ bé không đáng kể.
Tạ Tử Thanh còn sợ hãi một chuyện khác, trong truyện khi vai chính lần thứ hai trở về sau khi mất tích, đã thành một con quỷ sát nhân, một kẻ điên từ đầu đến chân.
Liệu Angus y cũng….
Ngơ ngơ ngác ngác xuống xe, trở về nhà. Khỉ Con đã vùi trong chăn ngủ, Tạ Tử Thanh lòng đầy bất đắc dĩ đặt nó lên giường nhỏ, tham ăn mà lớn rõ chậm. Mười năm mà mới lớn dài được nửa cái cánh tay của anh.
Sờ sờ lớp vảy mềm mại trên lưng Khỉ Con, Tạ Tử Thanh đi vào phòng làm việc, anh đang chế tạo một cơ giáp cấp 9. Vật liệu đã tinh luyện được một nửa.
Bốn năm trước khi anh chết tạo ra cỗ cơ giáp cấp 9 đầu tiên, biểu tình của phó viên trưởng Edison hiếm thấy nghiêm nghị, đồng thời nói với anh rằng không nên để người thứ ba biết việc anh đã có thể độc lập chế tạo ra cơ giáp cấp 9.
Vì đại sư cơ giáp trẻ nhất đế quốc, Thẩm Khâm Nhạc, lúc công bố độc lập chế tác ra cơ giáp cấp 9, cũng là lúc đã được 40 tuổi.
Anh còn quá trẻ, không thích hợp xuất hiện trước mặt những người kia.
Bởi tâm sự nặng nề, Tạ Tử Thanh đã mấy lần tinh luyện ra vật liệu không đủ tinh khiết. Điều này làm lòng anh lần đầu sinh ra cảm giác thất bại.
Hết lần này đến lần khác thất bại, lại thêm một lần nữa
tinh luyện, mãi đến khi Đậu Đỏ nhắc anh đi nghỉ ngơi, anh mới phát hiện thời gian đã muộn lắm rồi.
Đậu Đỏ đặt bữa tối xuống, như thông lệ căn dặn anh, phải ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng lúc, thì rời giường mới sảng khoái được.
Tạ Tử Thanh tựa lưng vào ghế ngồi, đột nhiên hỏi: “Mày và Đậu Xanh đã bao lâu rồi không gặp mặt?”
Mấy năm trước, Andy đi chiến trường còn chưa trở lại.
Đậu Đỏ dừng một chút, nói: “Đã 5 năm, 6 tháng, 16 ngày, 22 giờ, 31 phút, 37 giây.”
Những ngày không có Đậu Xanh ở đây, một người máy chỉ có thể lấy mạt chược ra xếp lâu đài, thật nhàm chán.
Tạ Tử Thanh lại hỏi: “Nếu như mày và Đậu Xanh đã rất lâu không gặp mặt, nó đột nhiên trở về, mày sẽ nói gì với nó?”
Đậu Đỏ hỏi: “Rất lâu là lâu cỡ nào?”
Tạ Tử Thanh: “Hai mươi năm.”
Đậu Đỏ: “Lâu như thời gian cậu Angus không ở đây sao?”
Tạ Tử Thanh nhắm mắt lại: “Ừm.”
Đậu Đỏ nói: “Tui sẽ hỏi cậu ấy đi nơi nào, có cái gì chơi vui hay không.”
“Nếu như… Nó không nhớ rõ mày thì sao?”
Màn ảnh của Đậu Đỏ chợt loé loạn mã số, “A, ổ cứng của Đậu Xanh hỏng sao?”
Tạ Tử Thanh nhất thời dở khóc dở cười, anh thảo luận vấn đề này với người máy để làm cái gì chứ?
“Thôi, mày đi chơi đi.”
Đậu Đỏ lăn tới cửa, sau đó lại lăn trở về: “Tui có thể download một trò chơi không, cần những 500 Kara tệ lận.”
Tạ Tử Thanh mở bữa tối ra.
“Ừm.”
__________________________
Trong phòng tắm ào ào tiếng nước chảy, Tạ Tử Thanh thả lỏng người mặc cho làn nước tẩy rửa cơ thể anh.
Nước ấm thuận theo cần cổ xinh đẹp, chảy xuống bả vai gầy, lại chảy xuống bờ ngực trắng nõn, lướt qua vùng bụng dưới bằng phẳng, dọc theo hai chân thon dài chảy xuống bàn chân.
Anh cúi người định cọ rửa mắt cá chân, đột nhiên cơ thể cứng đờ, đứng lên cảnh giác nhìn bốn phía.
Ngay lúc nãy, anh nhạy cảm mà nhận ra được có một tầm mắt đang xem xét mình.
Phát hiện không có ai, Tạ Tử Thanh cười một cái tự giễu, anh từ khi nào mà đầu óc lại khẩn trương đến thế, trong phòng tắm thì làm sao có người người thứ hai?
Song không qua một hồi, ánh mắt kia lại xuất hiện.
Tạ Tử Thanh cau mày, bật máy giám sát lên, Khỉ Con đang ngủ trên giường nhỏ, Đậu Đỏ đang tập trung tinh thần chơi game, thấy anh bật máy giám sát lên, có chào hỏi anh mấy câu.
Căn bản không có người thứ hai, chẳng lẽ nào…
Có ma?!!
Tạ Tử Thanh run lập cập.
Chuyện anh xuyên sách đã nói rõ linh hồn có tồn tại, tuy rằng chưa từng thấy, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng thế giới này có ma tồn tại.
Nghĩ như vậy, Tạ Tử Thanh thấy mình thật sự toang rồi, vừa đúng lúc này, không biết có phải do tâm lý tác động hay không, một cơn gió lạnh thổi đến khiến sau lưng anh lạnh buốt.
Tạ Tử Thanh đứng trong phòng tắm sửng sốt ngơ ngác một chốc, sau đó nhanh chóng lau khô người, mặc áo ngủ rồi leo nhanh lên giường.
Tắt đèn, anh chôn mình ở trong chăn, ở trong yên lặng nhẩm: Phồn vinh, dân chủ, văn minh, hoà hợp, tự do, bình đẳng, công chính, pháp chế, yêu nước…
Không có ma, không có ma, căn bản không không có ma…