Về sau tôi nghĩ lại, kết hôn, thì phải tốn tiền đấy.
Mà phụ nữ thì phải lập nghiệp đã rồi mới thành gia được.
Tôi dứt khoát khỏi nghỉ ngơi cuối tuần luôn, tìm chút việc kiếm sống.
Anh Béo gọi điện thoại cho tôi: “Em đang bận gì thế?”
Tôi: “Ở trên phố, phát tờ rơi.”
Nói xong tôi thấy hơi chua xót.
Đường đường là CEO lại còn phải ra đầu đường phát tờ rơi.
Người khác phát tờ rơi có thể kiếm hơn 100 tệ một ngày.
Tôi có phát nhiều cách mấy cũng chẳng được một cắc tiền công.
Anh Béo: “Công ty bọn em đóng cửa à?”
Phỉ phui phỉ phui! Bớt trù ẻo bố mày đi!
Tôi: “Em đang tuyên truyền và làm khảo sát cho Phát Đại Tài có được không?”
Anh Béo lại còn hơi ghen ghét: “Lúc nào cũng Phát Đại Tài không ngớt miệng, em sửa tên anh thành Phát Đại Tài luôn đi.”
Tôi cười ha ha: “Anh ấy à, tính bao giờ về nước mở công ty riêng?”
“Trước mắt anh học quản lý quỹ với Tiếu Triệt đã, xử lý tài sản cho khách hàng. Anh không định dùng tiền của mình để gây dựng sự nghiệp, đợi khi nào tìm được nhà đầu tư rồi tính tiếp. Như vậy cho dù khởi nghiệp thất bại, tổn thất cũng sẽ rất nhỏ.”
Tôi giễu anh: “Thế có nghĩa là bây giờ anh đang làm thuê chứ gì? Ha ha em còn là CEO đây! Tổng giám đốc nhé! Mau gọi em một tiếng sếp Mạnh nghe coi nào!”
Anh Béo thèm vào mà gọi, cười khẩy quăng một câu hỏi tát thẳng vào chỗ sâu thẳm nhất trong linh hồn tôi: “Lương tháng của em được bao nhiêu?”
Éc.
Xấu hổ.
Tôi chột dạ: “Em đã là tổng giám đốc rồi! Còn bàn lương tháng gì nữa chứ, quê mùa!”
Anh Béo: “Vậy mỗi tháng em được chia bao nhiêu hoa hồng?”
CMM……
Tôi: “Mấy trăm tệ… Được chưa!”
Anh Béo cười rũ rượi ở đầu kia, sau đó bắt đầu khoe khoang rất đáng ghét: “Chỉ cần tiền thưởng KPI của anh một tuần đã được từng đó rồi ——”
Tôi che kín loa di động, nói với mic: “Blah blah blah blah blah blah đồ chết tiệt! Không nghe thấy!”
Anh Béo đột nhiên hỏi tôi rất nghiêm túc: “Dựa vào năng lực tài chính của em, em có mua cổ phiếu công nghệ không?”
Tôi: “…… Cổ phiếu công nghệ là gì?”
(Cổ phần công nghệ theo pháp lý là cổ phần do các cổ đông sử dụng công nghệ được cấp bằng sáng chế, công nghệ không được cấp bằng sáng chế, v.v. góp vốn.)
Ở đầu kia, Anh Béo dại ra hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài: “Anh chịu em đấy, cái này cũng chẳng biết mà còn dám khởi nghiệp! Vậy em chiếm được bao nhiêu cổ phần trong cả công ty?”
Tôi: “5……”
Anh Béo: “50% cũng quá ít.”
Tôi: “5% thôi……”
Anh Béo im lặng một lát, ra lệnh cho tôi: “Em về nói với họ, ít nhất phải cho em thêm 30% cổ phiếu công nghệ, không là em không làm nữa.”
Tôi: “……”
Anh Béo: “Không dám à? Sao lại không dám, em phải hiếu thắng lên, mạnh mẽ lên! Sáng kiến này là của em! Linh cảm đến từ chính em, em cần phải biết cố gắng, đấu tranh vì quyền lợi của mình.”
Tôi: “…… Anh gắt vậy làm gì?”
Anh Béo thả nhẹ giọng, nói: “Em sắp…… Không, em đã đi vào xã hội rồi. Một người sắp 20 rồi không thể cứ hi hi ha ha mãi được, lúc nên mạnh mẽ thì em phải mạnh mẽ lên.”
Được rồi.
Tôi thừa nhận, tôi là một đứa nhát cáy.
Tôi chỉ dám kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt bố mẹ và bạn trai thôi, chứ ra đời là bay màu ngay.
Anh Béo nói muốn ra mặt thay tôi.
Tôi vội vàng từ chối.
Mất mặt lắm á.
Tôi không biết có phải mình có độc lập quá không.
Nghĩa là, giả dụ như, nhỡ tôi gặp phải phiền toái, thì tôi thà rằng mình chịu khổ cực một chút, chứ không muốn người khác ra mặt giúp tôi.
Tôi có làm chuyện bung bét lên, thì đấy cũng đại diện cho năng lực xử lý tình huống của tôi.
Tôi rất biết ơn Anh Béo, nhưng tôi thật sự không cần sự trợ giúp của anh.
Anh Béo rất kiên trì, nói anh đặt xong cả vé máy bay rồi.
Tôi không muốn anh phải ngồi máy bay đi xa thế vì chút chuyện này, bèn vội mắng to: “Chuyện của em không cần anh lo!”
Anh tức đến độ phải tầm một tháng không gọi điện cho tôi.
Có lời cảnh tỉnh của Anh Béo, tôi bắt đầu đối diện với bản thân.
Tôi biểu đạt cái nhìn của tôi với các thành viên, thảo luận căng thẳng, nhiều lần cự cãi.
Kết cấu và hình thức sản phẩm thay đổi liên tục.
Công ty chỉ có một nhân viên kỹ thuật là tôi, nên cuối cùng vẫn mệt cái thân tôi.
Ai dè sau khi lên sóng chưa được bao lâu thì xảy ra vấn đề.
Rất nhiều người dùng là sinh viên nợ rồi không trả, còn có một số người giả vờ làm sinh viên để lừa gạt đầu tư, tỉ lệ nợ xấu của Phát Đại Tài có xu thế tăng mạnh.
Phải làm sao đây?
Tự mình xử lý thôi.
Không ngờ đường đường là CEO mà tổng giám đốc Mạnh lại lưu lạc đến bước đường sắp phải gõ cửa từng nhà đòi nợ.
Chu Thái Địch và Quý Á Cốc cũng đi chung.
Chu Thái Địch cao to, kỹ năng đòi nợ chủ yếu theo style dọa đánh.
Quý Á Cốc thì kiên nhẫn hơn nhiều, thiên về gọi điện thoại quấy rầy và nằm vùng dây dưa.
Tôi ——
Tôi thảm hơn cả.
Mỗi lần tóm được những kẻ không trả tiền tôi bèn giả vờ đáng thương để hối họ mau trả tiền đi.
Phải trả cả vốn lẫn lời đấy nhé.
Ai dè tiền thu về còn chẳng đủ trang trải chi phí đi lại của chúng tôi.
Mỗi lần đòi nợ chúng tôi cũng không dám làm phiền Thẩm Thành.
Cậu chủ Thẩm thường hay nhìn danh sách nợ rồi chỉ phán một câu: “Chỉ xíu tiền này hả? Anh ứng ra là được rồi.”
Tôi: “……”
Giàu sướиɠ thật đấy.
Không bao lâu sau, rốt cuộc Anh Béo cũng liên hệ với tôi.
Vẫn vì chuyện linh tinh kia.
Anh nói hệ thống thông tin tín dụng của Trung Quốc còn chưa hoàn thiện, chỉ dựa vào mô hình để tính kết quả thì không thực tế chút nào, rủi ro tiềm tàng rất lớn.
Anh còn nói, cái kiểu công ty nhỏ không có khả năng quản lý rủi ro và làm ăn manh mún như bọn tôi chắc chắn sẽ bị đào thải, hoặc chạm phải chuyện có rủi ro cao hơn nữa.
Tôi cười khẩy: “Hai ta đánh cuộc, nếu chúng em không đóng cửa thì sao?”
Anh Béo: “Anh tặng em một triệu. Lỡ em thua thì sao?”
Tôi: “Thưởng anh 18 chiêu chơi Long Dương!”
(Long Dương thập bát thức: 18 chiêu chơi Long Dương. Long Dương là chơi gay, đồng tính. Nên dịch thô ra là 18 kiểu/tư thế chơi lỗ hậu.)
Bây giờ nghĩ lại quả là sống sót sau tai nạn……
Tiên đoán của anh cực kỳ chuẩn xác, không đến ba năm, mạng lưới cho vay P2P của nước tôi bèn chào đón một làn sóng phá sản thảm thiết.
Cũng may Anh Béo không hiểu 18 chiêu chơi Long Dương là gì!
Tôi cảm thấy việc Phát Đại Tài đóng cửa có liên quan cực kỳ lớn với chuyện Đỗ Hoằng Đình suốt ngày rủa tôi.
Lên năm tư, thấy tôi một lòng một dạ nhào vào phần mềm kia, Anh Béo lại giở chứng.
Lần này anh không khuyên tôi từ chức nữa.
Mà anh dạy dỗ tôi đầy thấm thía, lên năm 4 rồi, đặt hết tinh lực vào chuyện học hành đi, tập trung thi lên thạc sĩ.
Chức trách chủ yếu của sinh viên là học tập, chứ không phải một lòng một dạ khởi nghiệp.
Khi đó tôi bộp chộp nóng nảy vô cùng, nào còn tâm tư học hành gì?
Cả đầu óc tôi đều cân nhắc chuyện phát triển dự án nào thì kiếm được nhiều tiền hơn chút. Tôi tin rằng học hành cũng chẳng có tác dụng gì, còn cười chê Anh Béo, thi tiến sĩ không phải cũng để kiếm tiền hay sao?
Ngẫm lại phận mình còn chưa đến hai mươi tuổi mà đã lên tới chức tổng giám đốc, trâu bò bá đạo, tôi thấy sĩ hơn hẳn.
Nấu mì gói còn cho hẳn ba quả trứng.
Anh Béo thấy tôi còn chẳng đỗ nổi điểm sàn thi thạc sĩ quốc gia thì lại tức điên lên.
Lại cãi nhau.
Tôi cảm giác cứ cãi cọ mãi thế này thì chắc thôi luôn người yêu người đương đi.
Tôi quên khuấy mất ý định ban đầu của việc khởi nghiệp là để kết hôn.
Nói thật, tôi đã nghĩ về chuyện khởi nghiệp quá đơn giản.
Tốc độ phát triển của Phát Đại Tài quá kinh người, bằng học thức và năng lực hữu hạn của tôi thì không tài nào chống đỡ nổi, sứt đầu mẻ trán.
Cũng may mỗi lần lê về ký túc xá mệt như chó, còn có món chè tình yêu của Lưu Lệ Quyên an ủi tôi.
Lưu Lệ Quyên đúng là thơm thảo, nếu không phải nó xấu gái thì tôi cũng muốn cưới nó làm vợ.
Tôi rất thích nghe nó ca ngợi tôi từ tận đáy lòng: “Khởi nghiệp từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, còn ăn nên làm ra như thế, Mạnh Kỳ Kỳ mày giỏi quá đi. Nếu tao cũng thông minh, có khả năng như mày thì tốt biết bao……”
Nghe thế tôi lại thấy mình cũng không thất bại lắm.
Tôi hỏi nó: “Vậy ước mơ của mày là thành công trên con đường sự nghiệp à?”
Lưu Lệ Quyên: “Ngược lại luôn. Ước mơ của tao là được gả cho chồng giàu, thành quý bà sang chảnh, “xếp hình” trong biệt thự siêu to, sau đó sinh thật nhiều con, dạy con giúp chồng, sống một cuộc đời vô cùng đơn giản chất phác làm người khác phải ghen tị……”
Ồ.
Tao quên béng mất mày là nữ hoàng cdsht.
Tôi cảm khái: “Ước mơ của tao là tích đủ 300 nghìn tệ trước 30 tuổi. Cho dù không mua nổi nhà thì ít nhất cũng mua được một chiếc xe.”
Đời người đôi lúc mỉa mai làm sao.
Thường thì bạn sẽ không đạt được mục đích ban đầu, mà còn quay ngoắt sang một hướng khác hẳn.
Giống như tôi và Lưu Lệ Quyên vậy.
Mỗi chúng tôi đều trở thành hình tượng mà người kia mong mỏi.
Không bao lâu sau khi khai giảng học kì tiếp theo của năm cuối, Phát Đại Tài triệu tập hội đồng quản trị.
Cổ đông Chu Thái Địch và Quý Á Cốc mãnh liệt đề nghị công ty chuyển hướng.
Họ nhất trí nhận định, ước nguyện ban đầu của tôi quá mức trẻ con.
Cái gì mà trợ giúp những sinh viên cần trợ giúp, ủng hộ họ khởi nghiệp, hoàn toàn là chuyện không tưởng, không thực tế.
Họ tính chuyển thành công ty cho vay cỡ nhỏ dành cho cá nhân và doanh nghiệp trong xã hội.
Tôi nói: “Là một CEO, em xin được không đồng ý.”
Ai dè hội đồng quản trị trả tôi ít tiền chia chác rồi đuổi cổ tôi luôn.
Vì thế tôi đi tìm đại cổ đông Thẩm Thành.
Ông chủ Thẩm nói: “Tìm anh cũng chịu thôi, hai người họ giờ trên 50% rồi, nói cái gì thì làm cái đó.”
Vỡ tim rồi anh Thẩm ơi.
Sau khi tôi bị sa thải, Thẩm Thành cũng bỏ cổ phần rời khỏi Phát Đại Tài.
Tôi cảm thấy rất có lỗi với anh ta, mời anh ta đi ăn cơm xin lỗi.
Thẩm Thành vô cùng rộng lượng: “Anh cũng có thiếu thốn gì đâu.”
Anh ta còn cổ vũ tôi: “Suy nghĩ của em rất ổn, nhưng cần phải có nhiều nguồn lực hỗ trợ hơn.”
Nghe vậy tôi nước mắt lưng tròng.
Thẩm Thành xoa xoa đầu tôi.
Như đang xoa đầu một con chó Golden Retriever.
Anh nói: “Mạnh Kỳ Kỳ, đừng buồn nhé, em đã làm rất tốt rồi.”
Bố mày không nhịn nổi nữa, “Oa” một tiếng bật khóc.
Với rất nhiều người, tốt nghiệp là thất nghiệp.
Nhìn về tương lai, có lẽ tôi cũng sẽ trở thành một trong số đó.
Lúc nên học hành thì tôi lại mù quáng lăn lộn, vậy nên học hành không nên công cán gì;
Lúc nên thực tập thì tôi lại làm CEO, giờ ai còn dám mướn tôi làm thợ nữa?
Tôi cầm hồ sơ chạy tới mấy công ty do trường đề cử để xin thực tập, nhưng họ đều bảo slot đã đầy rồi.
Ghét nhất là lúc có một tay HR lại còn cười nhạo tôi, nói cái miếu nhỏ này không chứa được Phật lớn đâu ạ.
Tôi cú quá, bèn bạo cái gan chó cầm CV vào công ty phần mềm số một số hai cả nước, tìm cơ hội thực tập.
Trong quá trình phỏng vấn tôi lúng ba lúng búng, hoàn toàn không làm theo 《 Quy tắc trả lời phỏng vấn cho sinh viên 》.
Hơn nữa công ty quốc tế lớn thế này, ngay cả bằng cấp của lập trình viên ở vị trí thấp nhất cũng là nghiên cứu sinh, tôi không nghĩ mình đủ cái tầm để được phá cách trúng tuyển.
Không ngờ tôi lại phá cách trúng tuyển.
Còn được vào bộ phận nghiên cứu và phát triển siêu xịn!
Thầy bói linh thật, quả là tôi sẽ giàu to vào năm 20 tuổi!
Ký kết hợp đồng lao động xong, tôi đã trở thành người của công ty, trải qua hai tuần huấn luyện cho người mới ở công ty trước đã.
Sau hai tuần, quản lý nhóm các dự án lớn sẽ tới chọn người.
Nghe nói, ông sếp quản lý dự án xịn nhất công ty họ Thượng.
Lăn lộn với ổng là kiếm được tiền.
Bữa nay, quản lý Thượng tới chọn người.
Bố mày vận dụng hết năng lượng hồ ly tinh trong cơ thể nháy mắt thả thính với ổng.
Chắc hẳn là vì tôi cũng xinh xẻo nên ổng kêu tôi lên!
Ổng liếc tôi một cái, “Mắt cô bị tật à?”
Tôi: “……”
Quản lý Thượng: “Mọi người nghe hết đây, kiểu gì cũng không được để con bé này vào nhóm tôi.”
Tôi:!!!
Tôi sai rồi.
Người xấu không sai.
Nhưng tưởng mình đẹp lắm rồi õng ẹo tạo dáng dọa người khác thì sai chắc rồi.
Từ sau khi bị người trâu bò nhất của bộ phận kĩ thuật biếm vào lãnh cung,
tôi trở thành nhân viên học việc trong một bộ phận outsource của công ty.
Cả nhóm mười người, một mình tôi là nữ.
Mọi người rất là thân thiện, còn có người tặng tôi thuốc nhỏ mắt.
Một tuần đi làm năm ngày, nghỉ thứ Bảy Chủ Nhật, chưa bao giờ tăng ca, sướиɠ vô cùng.
Đồng nghiệp hiền hòa thương yêu lẫn nhau, thường xuyên thảo luận tan ca thì đi tẩm quất hay vào nhà tắm xông hơi, nhưng lần nào họ túm tụm đi cũng không đưa tôi theo cùng.
Tôi không hiểu.
Không phải các anh bảo đến đấy sướиɠ muốn bay lên trời linh tinh gì đó sao?
Em cũng rất muốn được sung sướиɠ mà.
(Đi tẩm quất hoặc xông hơi: Thực ra đây là kiểu đi kêu gái gọi trá hình dưới nhãn mát xa spa tẩm quất và tắm xông hơi.)
Trước đây tôi đi làm ở Phát Đại Tài, cường độ lao động rất lớn, cho nên được rảnh thì thấy không quen lắm.
Cho nên thấy người ta làm chậm quá tôi bèn tự làm thêm, sử dụng phương thức lập trình mà tôi quen thuộc.
Tuy rằng bộ phận outsource của chúng tôi không được coi trọng, trời cao hoàng đế xa, nhưng chẳng hiểu sao quản lý Thượng lại đích thân xuống chỗ chúng tôi tuyển người.
Ổng điều tôi đến nhóm của ổng.
Quản lý Thượng đẹp trai lai láng, nghe nói là đóa hoa chủ lực của công ty tôi, nhưng ổng lại không phải là gu của tôi, dáng vóc thon thả cao ráo hào hoa phong nhã không đủ rắn chắc to mọng thích chí……
Khụ khụ nhãng ra cái là lỡ tỏ lòng với Anh Béo rồi.
Tóm lại là, được lên làm cho bộ phận nòng cốt của ban kỹ thuật, tôi vừa rất mừng lại vừa sợ sệt, chẳng dám hỏi nguyên nhân tại sao quản lý Thượng nhặt tôi vào.
Hơn nữa thái độ của ổng với tôi cực kỳ thờ ơ, nghiêm túc, thậm chí còn hơi ghét bỏ.
Bố mày lo ngay ngáy là ổng định diễn một đoạn tuồng máu chó thối hoắc quản lý bá đạo yêu lập trình viên thực tập.
Về sau tôi mới biết hóa ra hình như ổng hiểu lầm tôi.
Có lần trong buổi liên hoan nhân viên, ổng quá chén, đột nhiên nói với tôi, ổng đánh giá năng lực cá nhân của tôi rất cao, nhưng ổng vẫn ngứa mắt hành vi vào công ty dựa vào quan hệ.
Tôi dựa vào quan hệ nào cơ?
Ổng nói ổng không biết, ổng nghe bộ phận HR bảo thế.
Bố mày nhăn tít mày lại, phát hiện chuyện này cũng không đơn giản đâu.
Hay là ——
Thật ra bố tôi là chủ tịch của công ty này?
Dù sao cũng không thể để mấy chuyện không có căn cứ này truyền linh tinh khắp nơi được.
Vốn dĩ chẳng có quan hệ đáng tin cậy gì, giờ tự dưng tôi lại có ô dù.
Thật ra ấy mà, công ty này cũng không ngon ăn như tôi tưởng.
Không bao lâu sau khi vào nhóm tôi đã thấy hơi hối hận.
Một tuần bảy ngày không nghỉ.
Tan tầm lúc 6h lại còn phải tan ca.
Đi ị còn phải đặt lap lên đùi gõ số liệu lạch cạch.
Quản lý Thượng và nhóm của ổng cũng chẳng coi tôi như con gái.
Họ toàn sai tôi Tiểu Mạnh này Tiểu Mạnh kia.
Lúc đêm khuya tĩnh lặng tôi nhớ lại ngày xưa huy hoàng, không khỏi vụиɠ ŧяộʍ gạt lệ.
Tôi cũng từng là sếp to mà……
Lúc lãnh lương lần đầu tâm trạng tôi hơi kích động.
Tôi gọi điện cho Anh Béo khoe khoang một chút.
Tôi: “Vui quá đi! Tiền lương thực tập tháng đầu còn được tận 8000 tệ! Công ty chúng em giàu quá!”
Anh Béo nhàn nhạt đáp lời: “Hôm qua anh kiếm được món lời cung không đủ cầu, công ty thưởng nóng cho anh 80 nghìn tệ.”
Cuộc tán dóc này không thể tiếp tục nổi nữa!
Ngẫm lại đã nửa năm không gặp kể từ lần xem ảnh hồi trước, tôi gửi lời mời chat video.
Anh Béo từ chối, còn nói: “Em biết không? Bây giờ anh cũng không dám soi gương, nhìn mặt mình lại thấy phiền lòng.”
Tôi: “Một tí thôi cũng được mà.”
Anh vẫn vùng vằng không chịu: “Hơn nữa bây giờ anh không ăn thịt lợn nữa rồi.”
Tôi: “Ở Mỹ không bán thịt lợn à?”
Anh: “Không phải. Nhìn thấy thịt ba chỉ thì anh chỉ nghĩ đến chuyện em bảo đè lên anh như đè một đống thịt ba chỉ. Anh thật sự không đành lòng sát hại đồng loại.”
Tôi: “Bố đây còn gọi điện cho anh nữa thì tôi là con lợn!”
Tôi đã muốn nói từ lâu.
Tôi nghi là Anh Béo đã thay lòng đổi dạ bên Mỹ rồi.
Có người khác rồi.
Không thì sao anh lại không gọi điện cho tôi nữa?
Chẳng lẽ muốn tôi chủ động gọi điện tìm anh rồi kêu ụt ịt như con lợn sao!
Nỡ lòng nào?
Kêu tiếng lợn khó lắm!
Cũng may trong khoảng thời gian đấy công việc cũng rất bận rộn, nào dự án, nào đơn hàng.
Có một công ty tài chính của Mỹ sắp mở một chi nhánh kinh doanh mới ở Trung Quốc, muốn dùng phần mềm tài vụ để quản lý tiền lương của nhân viên.
Nói chung là lập trình viên sẽ không tiếp xúc trực tiếp với khách hàng.
Quản lý dự án phụ trách việc giao tiếp với khách hàng, sau đó giao các đầu việc xuống cho lập trình viên dưới trướng.
Nhưng lần này lại là trường hợp đặc biệt.
Quản lý Thượng kêu thành viên trong nhóm tôi tạm ở lại, nói là để thưởng cho công sức của các đồng nghiệp, khách hàng đã rộng rãi mời cả nhóm đi ăn một bữa tối hải sản sang chảnh.
Không hổ là quản lý của công ty tài chính quốc tế, ra tay rộng rãi thật.
Chả bù cho quản lý của công ty chúng tôi, toàn khao xiên nướng. Đừng đoán nữa, là quản lý Thượng đấy.
Ban đầu quản lý Thượng không muốn đưa tôi đi ăn chùa cùng.
Ổng bảo, sợ cái tật mắt lé của tôi lại tái phát, dọa khách quý đến từ phương xa.
Tôi bảo đảm với ổng, tôi sẽ ngồi ở vị trí xa nhất, chẳng liếc mắt lấy một cái, đã được chưa?
Sau khi tới khách sạn, tôi nghiên cứu thực đơn cẩn thận.
Tính toán lát nữa ăn thế nào cho đủ.
Tôi đang nghiên cứu dở thì khách quý tới.
Vì đã hứa sẽ không ngó nghiêng nên tôi cúi gằm đầu cả quá trình.
Tôi nghe thấy quản lý Thượng nói chuyện với đối phương bằng tiếng Anh, người kia đáp lại rất nhẹ.
Ăn cơm.
Ăn uống linh đình, không có chuyện của tôi.
Lúc vùi đầu gặm cua, tôi ngước lên liếc bằng khóe mắt.
Ui chao.
Tuy rằng cách rất xa, nhưng tôi chỉ liếc một cái là có thể nhìn ra đây là một anh chàng lực lưỡng.
Dáng vóc cao to của người nước ngoài ngon mắt thật.
Nhìn xem cái áo sơ mi trắng kia căng cả lên vì cơ bắp kìa…… Sεメy ghê!
Tuy rằng đã đồng ý với đại ca Thượng là sẽ không nhìn loạn, nhưng body thế này khiến tôi không khỏi ngước mắt lên ngắm ——
Vờ lờ đẹp trai vãi xoài!
[HẾT CHƯƠNG 23]