*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật hay giả đấy?
Không tin.
Đỗ Hoằng Đình đến hiệu thuốc nghiêm chỉnh mua que thử thai của mấy hãng liền cho tôi thử.
Tất cả các que đều là một vạch.
Vẫn không tin.
Tôi còn nghĩ xong cả tên cho con rồi đấy, tên là Cún Con.
Giờ anh lại bảo với em là em không còn nữa?
Không nỡ tin.
Chờ thêm hai ngày thì dâu rớt ầm ầm.
A.
Mất mặt quá đi.
Không muốn sống nữa á.
Đỗ Hoằng Đình hẹn tôi đi chơi.
Không đi.
Đến chết cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.
Ai dè Anh Béo nói: “Hôm nay thời tiết không tồi.”
Tôi: “Bên ngoài cửa sổ mưa to tầm tã mà anh giai.”
Anh Béo: “Thích hợp để ăn lẩu nhất.”
Tôi: “!!!”
Anh Béo: “Anh đã gọi lẩu mang về của Haidilao. Đặt rong biển, giá đỗ, tôm nõn, còn có cả thịt ba chỉ bò với phi lê cá mập vân vân, đủ 17 món mà lần nào em cũng phải đặt ấy.”Có một anh bạn trai tham ăn với trí nhớ siêu khủng thật sự rất là đáng sợ.
Vì thế tôi sang nhà Đỗ Hoằng Đình.
Sau khi ăn xong lẩu, anh còn vui vẻ bày tỏ, “Anh hạnh phúc lắm, lúc em bảo em có thai ấy.”
Tôi: “Muốn làm bố như thế thì đêm nay em hoàn thành giấc mộng cho anh
nhé?”
Anh Béo quả nhiên vẫn theo khuôn phép cũ: “Chuyện này phải đợi sau khi chúng mình kết hôn mới được.”
Sau đó mặt anh có vẻ đầy trông mong: “Anh thích con nít lắm, nếu sinh được hai đứa con gái thì chẳng còn gì hơn.”
Úi.
Biết nói sao đây?
Mấy câu thế này nghe nó cứ kiểu nói trước bước không qua ấy.
Giống như anh bộ đội nói với vợ trước khi ra chiến trường: “Bao giờ anh về anh với mình sẽ sống trọn quãng đời còn lại thật hạnh phúc nhé.”
Sau đó ổng chết trận sa trường.
Đỗ Hoằng Đình, nhỡ về sau anh đẻ được ba thằng cu thì sao?
Ấy, chết dở.
Lại gáy sớm rồi.
Căng da bụng thì thôi thúc cái “chuyện kia”.
Tôi hẹn Anh Béo lên giường rồi tâm sự.
Tôi hỏi anh, trước kia làm bao nhiêu lần mà không làm cho trót, là cớ vì sao?
Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh kìm lại là vì sợ làm em bị thương đấy.”
Có cái đếch mà em tin!
Tôi: “Anh cứ việc xõa tung đi đừng kìm, em hứa mình sẽ không hé răng dù chỉ một tiếng suốt quá trình.”
Anh Béo không tin: “Có đau em cũng đừng gào to nhé.”
Tôi khinh thường khịt mũi: “Gào gì, gào bố ơi à?”
Đêm đó.
Tôi ngã vật xuống giường khóc giời khóc đất gào bố ơi cứu con!
Không làm tới chót được.
Thật sự không thể trách tôi hèn mà.
Đậu má bạn cứ thử nhét nắm tay vào lỗ mũi xem?
Xong việc, hai chúng tôi thủ thỉ rất lâu.
Tôi nói, Đỗ Hoằng Đình bây giờ anh phải giảm béo thật đi, để cái chỗ cần gầy thon đi một tí, không thì cuộc sống “ấy” nhau sao này chịu sao đặng?
Đỗ Hoằng Đình nói, cho dù gầy hết cả người, chỗ đấy cũng không gầy đâu.
Điêu.
Chắc chắn là không muốn giảm béo nên lấy cớ đây.
Tôi bèn làu bàu anh mấy câu.
Không ngờ được anh còn ấm ức: “Em còn mặt mũi mà nói anh, anh béo múp như này không phải là tại em nuôi anh à?”
Cũng đúng.
Con người tôi ăn thì chẳng bao nhiêu nhưng lại thích thử món mới. Cứ thấy cái gì ngon ngon là tôi lại muốn nhấm một ít.
Mỗi lần mua nhiều, ăn không hết, tôi tiếc rẻ phí phạm, lại tọng hết vào mồm Anh Béo.
Cho nên người ta bảo rồi, đứa tham ăn và cái thùng cơm là cặp đôi trời se duyên đấy.
Nhưng sau này không được thế nữa.
Tôi cần phải khống chế bản thân.
Tôi nói với Anh Béo, em giúp anh giảm béo nhé, được không?
Anh bảo được, nhưng tôi phải đồng ý với một điều kiện của anh: nuôi tóc dài ra.
Cái này, hơi khó.
Từ nhỏ đến lớn tôi đều để đầu tém.
Chả tại gì đâu, gội đầu tiện thôi!
Ba phút là xong, khỏi cần sấy.
Tôi tò mò hỏi Anh Béo, tại sao anh lại đột nhiên muốn em để tóc dài thế?
Chẳng lẽ anh ấy cũng từng đọc những quyển tiểu thuyết tình yêu lãng mạn kia, nam chính kêu nữ chính nuôi tóc dài đi, nữ chính hỏi anh ta tại sao? Anh ta nói, như vậy em có thể nhiều hơn một chút.
Cho nên Anh Béo anh cũng muốn yêu em nhiều hơn một chút ư?
Tên béo chết tiệt lắc đầu: “Anh không muốn lúc đứng cạnh em bị người ta hiểu lầm là gay.”
Tôi: “……”
Ngày đầu tiên giúp Anh Béo giảm cân.
Bữa tối chỉ ăn một quả dưa chuột và một trái cà chua.
Tới 7 giờ, tôi hơi đói bụng.
Anh Béo úp hai bát mì tôm, mỗi đứa ăn sạch một bát.
Sau đó anh nói với tôi, ăn mì gói xong tốt nhất là phải ăn thêm trái cây.
Vì thế mỗi đứa làm một quả táo một trái chuối bổ sung vitamin.
Tôi thấy hơi no.
Bèn ra ngoài chạy bền với Anh Béo.
Lúc chạy ngang qua quán ăn khuya, tôi thấy thèm ăn đồ nướng.
Anh Béo nói, đừng gọi nhiều quá, gọi đồ chay thôi, chắc là không sao đâu.
Vì thế chúng tôi mua hai phần cà tím nướng, quẩy xoắn nướng, bánh bao nướng, rau hẹ nướng và nấm kim châm nướng.
Quá cay.
Dạ dày hơi khó chịu.
Anh Béo vào siêu thị mua hai lọ sữa chua, nói cái này trợ giúp tiêu hóa, uống nhiều một tí cũng không sao.
Bố mày uống xong cứ cảm thấy hình như có chỗ nào sai sai.
Tôi về nhà đứng lên cân thì thấy, nặng lên 2 ký.
Lòng tôi nghĩ thầm thế này không ổn rồi, để vậy chắc anh chưa giảm cân tôi đã tăng cân theo rồi.
Tôi đi hỏi thăm chỗ khác, biết được có loại thuốc chứa L-carnitine, không cần ăn uống điều độ mà vẫn giảm béo được.
(L-carnitine: là chất dinh dưỡng tự nhiên đóng vai trò thiết yếu trong chuyển hóa năng lượng cơ thể. Nó còn được gọi là vitamin BT.)
Thế là tôi mua về bắt Anh Béo uống lúc đói khi chưa ăn sáng. Nếu kiên trì dùng một tháng, theo hướng dẫn sử dụng thì có thể giảm 5 kí lô.
Một tháng qua đi.
Anh béo lên 5 kí.
Tôi tức quá bèn gọi điện khiếu nại.
Ai dè bộ phận dịch vụ khách hàng lại dịu dàng nói: “Uống thuốc chay thì không được ạ. Thuốc chỉ có tác dụng phụ trợ thôi, phải kết hợp với tập thể dục nữa.”
Dớ dẩn.
Nếu Anh Béo sẵn sàng tập thể dục thì tôi còn mua thuốc giảm béo làm gì?
Về sau, tôi đổi một loại thuốc giảm béo khác, ức chế sự thèm ăn.
Anh Béo uống vào cái thôi là hiệu quả y như dựng sào thấy bóng.
Nhìn thấy đồ ăn là anh có phản ứng y như phụ nữ có thai, ọe ọe ọe.
Đầu lại còn bị choáng váng, tim thì nhưng nhức.
Anh Béo nói: “Đừng cho anh uống thuốc giảm béo nữa, uống tiếp chả hóa tự sát.”
Rốt cuộc anh cũng đồng ý tập thể dục.
Ban đầu chỉ là các bài tập nhỏ.
Anh Béo rất phản cảm với chuyện tập tành, cho nên tôi cần phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ hứng thú luyện tập thể thao của anh.
Thí dụ như, thực hiện một ít trò vận động mà mấy đôi yêu nhau có thể làm.
Gập bụng.
Ngồi dậy một lần, hôn tôi một cái.
Chỉ mới một tối mà miệng tôi đã bị hôn sưng tấy lên rồi.
Tôi nghĩ cái này không ổn, mất nhiều hơn được.
Chuyển thành tôi học xong thì hẹn anh ra ngoài chạy bộ chung, tới tận lúc tới giờ đóng cổng trường anh đưa tôi về mới tính là chạy xong.
Nói thật là tôi rất thương anh.
Bởi vì quá béo, anh chạy xong là mồ hôi mướt đầm áo quần, đến cả đôi giày thể thao cũng sũng nước, lúc đi kêu nhóp nha nhóp nhép, như thể có thể nuôi cá vàng trong ấy.
Nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là, hiệu quả cũng không được rõ ràng lắm.
Về sau tôi mới biết, chỉ vận động chay thì không thể đạt tới mục đích giảm béo được.
Chạy một quãng đường 10 cây số, cũng chỉ có thể tiêu hao một lượng calo bằng một cây kem ốc quế của MacDonald mà thôi.
Giảm béo, quan trọng nhất vẫn là quản im miệng.
Anh Béo nói anh không thể làm được.
Cả cuộc đời anh từ lâu đã không thể tách rời những món ăn ngon.
Lúc cô đơn, anh khui một bao khoai lát.
Khi gặp phải chuyện không hài lòng, anh sẽ ăn một đĩa thịt kho tàu, ăn cho hết phiền não thì thôi.
Giải ra một đề toán cực khó, anh pha một cốc chocolate nóng khao bản thân mình.
Lúc buồn đau, Coca phối với bánh burger phô mai hai lớp thịt bò có thể cứu vãn tâm tình nhanh nhất.
Hôm bố mẹ anh ly hôn, một mình anh ngồi trong McDonald ăn một hơi hơn mười cái Big Mac.
Ngày bố anh qua đời, anh ngồi cô đơn trong KFC làm một chặp hơn 20 miếng gà cuộn Mexico.Được rồi.
Đương nhiên tôi có thể thấu hiểu cảnh ngộ của anh.
“Nhưng bây giờ anh đã có em rồi. Lúc anh cô đơn, em sẽ ở bên anh; khi anh gặp phải chuyện gì không hài lòng, anh có thể càu nhàu với em; lúc anh cần tán thưởng, em sẽ khen anh giỏi ơi là giỏi; khi nào buồn khổ, em sẽ lấy thân mình ra an ủi anh!”
Nghe xong lời tôi nói, Đỗ Hoằng Đình cảm động lắm, nhưng anh vẫn quyết định lựa chọn khoai lát, thịt kho tàu, chocolate nóng, Coca, hamburger.
Được lắm, vậy anh đi mà hôn môi khoai lát, hẹn hò với thịt kho tàu, làʍ t̠ìиɦ cùng hamburger đi.
Tôi phải quay lại cuộc sống độc thân, học tập chuyên cần, hướng về phía trước mỗi ngày!
Mấy tuần sau đấy tôi đều không tới tìm anh, cả ngày làm bạn với Lưu Lệ Quyên.
Lưu Lệ Quyên là một thiếu nữ rất cdsht.
Lúc vừa mới quen nhau hồi năm 2, tôi thuận miệng nhắc tới Đỗ Hoằng Đình vài lần với nó, thế mà đã khiến nó mơ mộng hồng phấn đã đời.
Bằng những lời mô tả đã mơ hồ lại còn hạn chế của tôi, Lưu Lệ Quyên thành công ảo tưởng hình tượng của Đỗ Hoằng Đình thành ——
Học giỏi, ấm áp, quý công tử.
Nó cho rằng Đỗ Hoằng Đình nhất định là một anh đẹp trai, nó nhiều lần vòi vĩnh tôi cho xem mặt thật của anh.
Tôi thật sự không đành lòng đánh vỡ mộng đẹp của thiếu nữ mộng mơ, bèn nói với nó rằng Đỗ Hoằng Đình thật ra là một anh chàng béo múp nặng hơn tạ rưỡi.
Lưu Lệ Quyên không tin.
Mãi đến lần tới phòng tự học kia, nó tận mắt nhìn thấy thân hình đồ sộ như núi Thái Sơn của bạn học Đỗ.
Xong việc tôi hỏi Lưu Lệ Quyên, có phải mày tan tành ảo tưởng lắm không?
Không ngờ nó lại càng cdsht hơn: “Đường nét của ổng không tồi, mày kiếm mắt sáng, gầy đi là chắc chắn sẽ đẹp! Vóc dáng cao, tỉ lệ chuẩn, nếu mà không béo thì kiểu gì ổng cũng là một oppa chân dài! Không không không, da trắng như thế, hẳn phải là trai tơ! Úi chà Mạnh Kỳ Kỳ mày mau bắt bạn trai mày giảm cân đi được không? Tao chờ mong quá!”
Tôi: “……”
Nói mày là thiếu nữ cdsht là tao coi thường mày quá.
Mày phải là nữ hoàng cdsht.