Vừa lòng?
Xin lỗi, tâm trạng của tôi trong giờ phút này đúng là không nói nổi thành lời.
Trước thời khắc này, là người đảm bảo, tôi đã cảm thấy mất hết hi vọng, mấy bận có ý định mổ bụng để tạ tội.
Tuy rằng đã được trả lại đầy đủ, nhưng quá trình quả thực nghĩ lại mà kinh.
Tôi nghiêm túc nói với Đỗ Hoằng Đình: “Về sau em sẽ không vay tiền cho anh nữa.”
Anh Béo nghe xong thì sửng sốt.
Rất xin lỗi cậu trai trẻ nhé. Lời này nghe hơi tổn thương lòng tự tôn, nhưng trái tim của lão đây thực sự không chịu nổi hù dọa nữa đâu.
Không ngờ tôi lại nghe thấy anh ta cười to
vui vẻ: “Khách khí cái gì? Đây là những gì em xứng đáng được nhận.”
Tôi:???
Anh ta còn nhận xét về tôi với bố mẹ tôi thế này: “Mạnh Kỳ Kỳ là người con gái lương thiện nhất mà cháu từng được gặp, trọng tình trọng nghĩa, coi tiền tài như cặn bã.”
Tôi:???
Sau khi kết hôn, tôi nghe anh bày tỏ nguyên nhân tại sao không phải tôi thì anh không chịu cưới. Hoá ra lại bởi vì trong khoảng thời gian anh ấy gian nan nhất cần được ủng hộ nhất, tôi đã không tiếc lời cổ vũ anh làm bạn với anh, cứu vớt anh khỏi thung lũng tuyệt vọng, để anh lĩnh ngộ được vẻ đẹp của thế gian.
Tôi:???
Anh hai, anh hiểu lầm em sâu hoắm rồi.
Đây là do anh đã trả lại cho em cả vốn lẫn lời.
Chứ còn không trả mà xem, em sẽ để anh hiểu thấu ngay lòng người có thể bạc bẽo ra sao, thế gian có thể tàn khốc nhường nào.
Đúng vậy, con người tôi khá là thực dụng, có hai gương mặt.
Lúc còn bần cùng thì sắc mặt khó tránh khỏi hà khắc xấu xí.
Khi cuộc sống dư dả lên sẽ ôn hòa thiện lương dễ nói chuyện hơn nhiều.
Chỉ sợ Đỗ Hoằng Đình vĩnh viễn không có cơ hội nhìn thấy gương mặt khó ở kia của tôi thôi.
Bởi vì, anh ta thật sự quá biết cách kiếm tiền.
Bố tôi mẹ tôi dành căn phòng tốt nhất nhà cho Đỗ Hoằng Đình ở.
Nghiễm nhiên coi Anh Béo như con trai ruột.
Còn tôi, một đứa hưởng học bổng utachi còn chưa tốt nghiệp.
Chỉ xứng ở gác mái.
Bố, mẹ.
Con muốn nói là hai bố mẹ có thể nhìn xa trông rộng một chút được không ạ?
Lần này Đỗ Hoằng Đình kiếm được chút tiền đều là nhờ hành vi đầu cơ đấy.
Bố mẹ không nghe anh ta nói sao?
Để lấp lỗ hổng tài chính của công ty, anh ta đi đường vòng cứu nước bằng cách chơi cổ phiếu kiếm tiền.
Hoàn toàn là tâm thái của dân cờ bạc!
Lần này còn may nên kiếm lại được cả vốn lẫn lời cho bố mẹ.
Biết đâu đấy lần sau sẽ mất cả chì lẫn chài lỗ sạch vốn phải nhảy lầu.
Quả nhiên chẳng mấy ngày sau tên yêu tinh thiêu thân Đỗ Hoằng Đình này lại làm ra chuyện xấu.
Anh ta đột nhiên nói, không định tiếp tục kinh doanh công ty của bố anh ta nữa.
What?
Anh không sợ bố anh tức quá quan tài cũng không trấn áp nổi sao……
Anh Béo quả là mỏng manh quý báu: “Bố anh cũng không hy vọng anh tiếp quản công ty, dù gì kiếm tiền trong ngành công nghiệp truyền thống này cũng vất vả quá.”
Tôi không hiểu chuyện làm ăn buôn bán lắm, nhưng, “Nói gì chăng nữa cũng là tâm huyết của bố anh, từ bỏ có phải hơi đáng tiếc không?”
Bố tôi kêu tôi đừng xen mồm, “Mày thì biết cái gì?”
Đỗ Hoằng Đình lại sửa ý ngay chẳng hề do dự: “Nghe cô ấy đi ạ.”
Bố tôi kinh ngạc đến ngây người: Bắt sống được một thằng đội vợ lên đầu rồi……
Đỗ Hoằng Đình ngẫm nghĩ một lát, tính toán hủy bỏ một số dự án rất khó có lợi nhuận và có tính nguy hiểm cao, cuối cùng chỉ để lại ba cửa hàng đã được đăng kí nhãn hiệu.
Mẹ tôi nghe xong thì khen lấy để mấy cửa hàng kia có thị trường ngon thế nào, làm ăn tốt ra sao.
Anh Béo hỏi mẹ tôi: “Bác thích ạ?”
Mẹ tôi nói thích.
Anh Béo nói vậy cháu tặng bác.
Tôi:!!!
Đầu óc mẹ tôi xoay chuyển cực mau: “Vậy về sau bác làm công cho cháu nhé, sếp Đỗ.”
Sau đó mẹ tôi đã trở thành tổng giám đốc của ba cửa hàng được đăng kí nhãn hiệu như vậy đấy.
Mẹ tôi thì vui tươi hơn hớn.
Tôi thì sầu thảm buồn đau.
Cảm giác mình sắp bị trục xuất khỏi nhà.
Tương phản với nỗi căm giận Anh Béo không ngừng gia tăng trong khoảng thời gian này của tôi, thiện cảm của Anh Béo đối với tôi lại càng lúc càng tăng.
Lúc vào nhà mới ở có đốt pháo mừng. Đốt xong tôi đứng ngửi hồi lâu, nói tôi thích ngửi mùi này. Trừ mùi đó ra tôi còn thích mùi que diêm sau thổi tắt, mùi nhang muỗi đốt vào đêm hè, hương dầu thơm xức trên người sau khi tắm gội, và cả hơi thở của cỏ cây lúc dông tố qua đi.
Đỗ Hoằng Đình nói những mùi hương em thích có rất nhiều, nhưng mùi hương anh thích chỉ có một mà thôi, đấy là mùi hương của em.
Nói xong còn cười với tôi.
Cay cả mắt.
Tôi bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
Tôi lấy hết can đảm giảng giải với Anh Béo: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ điều ấy đã khiến anh hiểu lầm về em. Giữa anh với em không có gì thay đổi cả, vẫn như thuở ban đầu.”
Anh Béo: “Đúng vậy.”
Đáy lòng tôi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Anh Béo: “Ngay từ thuở đầu anh đã coi em là vợ anh rồi.”
Tôi:!!!