Bạc Vụ

Chương 34

Ăn, ngủ, nghĩ biện pháp.

Nhịp điệu sinh hoạt trong khoang vũ trụ trở nên chậm hẳn.

Bốn người cùng nỗ lực, Lý Thuần dùng số tập tranh còn thừa lại cắt thành từng thẻ, Tống Tình Lam phụ trách vẽ, Quý Vũ Thời dùng phương thức nhìn hình biết chữ bắt đầu học tập ngôn ngữ của người râu ria.

Quý Vũ Thời thực sự rất có thiên phú ngôn ngữ, từ ký hiệu tương ứng với ý nghĩa cùng phát âm, tất cả chỉ cần nhớ một lần, quả thực là máy học hình người.

Hiệu suất cao như vậy làm người râu ria biểu hiện rất kích động, Quý Vũ Thời định kế hoạch mỗi lần chỉ học hai tiếng, thế nhưng người râu ria vẫn luôn cố ý kéo dài thời gian, những lúc này Quý Vũ Thời cảm thấy người râu ria rất giống giáo viên chủ nhiệm rất thích dạy lố giờ hồi cấp hai.

Thời gian còn lại, Quý Vũ Thời cùng Tống Tình Lam tiến hành phân tích.

Từ tốc độ thời gian trôi qua đã phát hiện được từ rừng mưa, khoang thuyền vũ trụ, thành thị, cố gắng tìm kiếm giá trị cân bằng.

Quý Vũ Thời có rất nhiều phép tính khác nhau, cậu dùng hệ thống hình chiếu của thông tấn khí viết ra rất nhiều công thức số học, ngày càng dài, rất nhanh Tống Tình Lam đã theo không kịp.

Trong khe nứt này không có ngày giờ, ngoại trừ đồng hồ cơ giới hóa vẫn còn chạy thì bọn họ rất khó phân biệt lúc nào là thời gian nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng, Tống Tình Lam phát hiện Quý Vũ Thời tính tính một hồi liền ngủ mất.

Quý Vũ Thời có nguyện vọng quay trở về thời đại vốn có của bọn họ cực kỳ mãnh liệt.

Lúc ở trạm trung chuyển, hệ thống Thương Khung từng đưa ra lý do cực kỳ thuyết phục vì sao lại chọn bọn họ: bởi vì bọn họ là tiểu đội có tỷ lệ thắng vượt trên mức trung bình.

Tống Tình Lam hiểu rõ, tỷ lệ này khẳng định có liên quan với việc Quý Vũ Thời gia nhập đội.

Buổi chiều hai ngày sau, Chu Minh Hiên quả nhiên rơi tới núi rác.

Sau một trận nổ kinh thiên động địa, người râu ria chuẩn bị xong xích sắt cùng xe đẩy, muốn đi nhặt rác.

Tống Tình Lam đi chung, người râu ria định dùng xích sắt trói Chu Minh Hiên thì bị anh cản lại: "Đừng, để tôi làm, ai cũng bị ông kéo như vậy thì lột mất lớp da luôn mất."

Người râu ria nghe không hiểu, thế nhưng có thể cảm giác được ý tứ của Tống Tình Lam, thổi râu mép phì phì nói: "Meng ka la wu li ji!"

Nói xong thì xoay người rời đi.

Tống Tình Lam không biết đại ngốc râu ria này cáu kỉnh cái gì, bất quá cũng không để ý tới tính cách cổ quái của đối phương. Anh nâng Chu Minh Hiên đặt lên xe đẩy, ở trên đường Chu Minh Hiên mơ mơ màng màng mở mắt.

Tố chất thân thể của Chu Minh Hiên không kém, nhiệt độ quá thấp làm anh không thể cử động nhưng vẫn có thể nói chuyện: "Tống đội... sao lại tối như vậy?"

Nói xong thì lại chìm vào hôn mê.

Cực quang lóe sáng, hoa huỳnh quang nở hai bên đường, Tống Tình Lam đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.

Trở lại khoang vũ trụ, Lý Thuần kích động lao tới đỡ Chu Minh Hiên, người râu ria không thấy tăm hơi.

Quý Vũ Thời vẫn còn đang viết công thức, bên cạnh đặt một lon cà phê.

"Tống đội." Quý Vũ Thời ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"

Tống Tình Lam vẫn còn đứng đó, từ góc độ này nhìn sang, Quý Vũ Thời bởi ngẩng mặt mà con mắt có chút tròn, so với bình thường thoạt nhìn lại càng sinh động hơn.

Lơ đãng, trong lòng Tống Tình Lam sinh ra cảm giác khác thường.

Anh thu liễm tâm tình ngồi xuống bên cạnh Quý Vũ Thời: "Nhiệm vụ của chúng ta là chữa trị thời gian, đơn giản chính là chữa trị lỗ thủng thời gian. Có khi nào nhiệm vụ này kỳ thực không liên quan gì tới tốc độ thời gian không?"

Hai người ngồi song song, Quý Vũ Thời lộ ra biểu tình nghi hoặc: "Không liên quan tới tốc độ thời gian?"

Tống Tình Lam nhếch khóe môi: "Ý tôi là, Quý cố vấn, chúng ta có phải đã nghĩ Thiên Khung quá cao thâm rồi không? Có thể nó căn bản không thông minh như chúng ta tưởng."

Tống Tình Lam cho rằng Chữa Trị Thời Gian cũng giống như Rượt Đuổi Hắc Ám trong Ouroboros, kỳ thực phương hướng của nhiệm vụ cực kỳ đơn giản.

"Hệ thống chung quy vẫn là hệ thống, cho dù có ý thức của mình thì nó cũng sẽ không đánh đố chúng ta khi đưa ra nhiệm vụ." Tống Tình Lam nói: "Lúc tuyên bố nhiệm vụ nó không biết diễn tả thế nào nên dùng phương thức cùng ngôn ngữ ngắn gọn như vậy."

Quý Vũ Thời cầm lon cà phê uống một ngụm, vô thức liếʍ vệt cà phê còn dính trên môi.

Tống Tình Lam dời ánh mắt: "Mới nãy khi tìm được lão Chu, tôi đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vì sao xung quanh khoanh thuyền vũ trụ lại tối tắm như vậy, cũng không có hiện tượng ảnh phản chiếu, mà nơi khác thì lại ngược lại?"

Lấy khoang thuyền vũ trụ làm tâm điểm, xung quanh tờ mờ tối, trên dưới trái phải không hề có hình chiếu của hiện tượng ảnh phản chiếu.

Mà rừng mưa, thành thị thì vừa sáng ngời, lại vừa có hiện tượng ảnh phản chiếu.

Tốc độ thời gian trôi ở xung quanh khoang thuyển vụ trụ rất bình thường.

Mà những nơi khác thì ngược lại.

Vấn đề này mở ra mạch suy nghĩ mới cho Quý Vũ Thời, cậu a khẽ một tiếng: "Sao tôi lại không nghĩ tới chứ?"

Nghĩ ra được vấn đề, Quý Vũ Thời có chút ảo não nhíu mày, lon cà phê đưa tới bên môi cũng quên uống.

Cậu suy nghĩ một chốc: "....vì sao xung quanh khoang thuyền vũ trụ lại bình thường."

Đột nhiên, Quý Vũ Thời nghĩ tới một khả năng, ánh mắt sáng lên: "Có khi nào là vì đoạn bóng tối kia không?"

Vừa nói, cậu vừa đưa tay tắt công thức trên hình chiếu, sau đó một lần nữa khoa tay múa chân, giống như lúc hiểu được vòng lặp của Ouroboros, trong lúc trợ giúp người khác hiểu vấn đề thì cậu cũng tự thông suốt suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ mới lấp đầy trong đầu cậu: "Dựa vào kinh nghiệm của chúng ta cùng kết quả quan sát mấy hôm nay của anh, có thể xác định xung quanh khoang vũ trụ bị một loại vật chất tối đen bao vây, khi chúng ta muốn tiến vào nơi có tốc độ thời gian khác biệt nhất định phải đi qua nó. Mà gần khoang thuyền vũ trụ với rừng mưa cùng thành thị không hề có hoa huỳnh quang, ánh sáng huỳnh quang có thể phát ra ánh sáng rọi sáng hoàn cảnh nên tốc độ thời gian ở xung quanh khoang thuyền mới bình thường. Như vậy nhất định có liên quan tới khoảng tối mà chúng ta phải vượt qua."

Tống Tình Lam lẳng lặng chờ Quý Vũ Thời nói xong, anh không muốn cắt đứt mạch suy tư của cậu.

Quý Vũ Thời vẽ một hình tròn đại diện cho khoang thuyền vũ trụ, lại vẽ một vòng vật chất màu đen ở xung quanh, đột nhiên lộ ra chút ý cười: "Tôi cảm thấy ván quan tài của Einstein sắp không trụ được rồi."

Cậu quay đầu lại: "Tống đội, thuyết tương đối rộng cho rằng đại lượng vật chất sẽ bẻ cong không gian và thời gian, tỷ như ám vật chính là đại lượng vật chất nhưng nó lại không tương tác với sóng điện từ nên không phát ra ánh sáng, dựa vào mắt thường cùng dụng cụ, chúng ta đều không thể quan sát được nó. Đương nhiên là nó khác với tình huống của chúng ta hiện giờ, thế nhưng chúng ta có thể mượn tạm lý thuyết này."

Quý Vũ Thời nhanh chóng vẽ trên hình chiếu cùng giải thích: "Anh xem, xung quanh khoang thuyền vũ trụ rất tối, lúc tiến vào sẽ có cảm giác nặng trĩu, bởi vì nơi đó có rất nhiều vật chất, nếu vòng vật chất màu đen không rõ là gì này chính là thủ phạm ảnh hưởng dẫn tới xuất hiện điểm cong thời không thì-----"

Nếu suy luận theo thuyết tương đối thì phỏng chừng Einstein sẽ bật nắp quan tài mất.

"Chúng ta phải xua tan nó." Tống Tình Lam hiểu ý Quý Vũ Thời, thông suốt nói: "Phải làm cho xung quanh khoang thuyền vũ truyện tràn ngập ánh sáng đặc thù kia."

Mà ngọn nguồn của ánh sáng kia chính là những đóa hoa huỳnh quang bình thường.

"Vẫn còn chút thiếu sót." Quý Vũ Thời nói: "Thế nhưng có thể thử một lần."

*

Nơi thử nghiệm gần khoang thuyền vũ trụ nhất chính là cửa khoang thuyền thông tới thành phố, vừa bước ra khỏi cửa khoang, bọn họ lập tức nhìn thấy một mảng hắc ám.

Mọi người nói liền làm, không đợi Chu Minh Hiên tỉnh lại đã ra ngoài hái hoa.

Sinh hoạt an bình ở thế giới khác biến thành hái hoa, mọi người cảm thấy có chút hài hước.

Thế nhưng thử một chút cũng không thiếu miếng thịt nào, chỉ chốc lát sau, bọn họ đã thu thập hoa huỳnh quang mang về khoang vũ trụ.

Người râu ria đã về, thấy bọn họ lại định mở cửa khoang thì rất tức giận, oang oang la to.

Quý Vũ Thời đã có thể trò chuyện một chút, hai người đơn giản câu thông vài câu, người râu ria miễn cưỡng nén cơn giận, ở phía sau nhìn bọn họ.

Lý Thuần chủ động cống hiến sức lao động, lúc người râu ria vừa mở cửa liền ôm một đống hoa huỳnh quang ném ra ngoài.

Ánh sáng yếu ớt biến thành rõ ràng hơn, rất nhanh đã có thể chiếu sáng được một đoạn lộ trình, lộ ra tình cảnh bên trong thành phố kính tượng.

Có thể là vì ánh sáng quá ít nên chưa thể hoàn toàn rọi sáng nơi này, không nhìn ra được hiệu quả.

Lý Thuần nói: "Làm sao bây giờ, chúng ta đã hái hết toàn bộ hoa ở phụ cận rồi, cho dù có hái thêm bên núi rác chắc cũng không đủ."

Người râu ria đại khái cũng hiểu được bọn họ đang làm thử nghiệm, hắn không ngừng ra dấu với Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời phiên dịch: "Ý của người râu ria là nếu chúng ta muốn nhiều hơn thì có thể trồng."

"Trồng?" Tống Tình Lam đứng ở trước cửa khoang, không hiểu lắm.

"Trời ạ, phải trồng bao nhiêu, phải chờ bao lâu mới được chứ?" Lý Thuần kinh ngạc: "Chờ chúng ta trồng xong chắc con mẹ nó hoa tàn ít bướm luôn rồi quá."

"Người râu ria nói, loại hoa này một tuần sẽ nở hoa." Quý Vũ Thời nói ra suy nghĩ của mình: "Thế nhưng đó là ở gần khoang thuyền vũ trụ, nếu chúng ta mang chúng tới rừng mưa thì sao?"

Thời gian trôi bên rừng mưa nhanh hơn khoang vũ trụ 24 lần.

Nói cách khác, chỉ cần không tới một ngày là bọn họ đã có thể thu hoạch được hoa.

"Đi." Tống Tình Lam không chút nghĩ ngợi đáp ứng: "Tôi cùng Thuần nhi đi thu thập dây leo trước, chờ lão Chu tỉnh thì chúng ta cùng đi."

Trồng hoa trong khe hở thời không----- thật sự là hành vi khá mê muội.

Thế nhưng mọi người cũng cảm thấy trên đời này không có gì là không thể.

Lúc đi ra cửa Tống Tình Lam vác theo thần miên, thoạt nhìn không hề giống nông dân chuyên trồng hoa mới nhậm chức, ngược lại càng giống đi đánh quái hơn.

Quý Vũ Thời lưu lại cùng người râu ria tiến hành giao lưu ngôn ngữ.

Cậu muốn tìm hiểu vì sao nhóm người râu ria lại tới nơi này, bởi vì trực giác cậu cảm thấy trên người người râu ria còn rất nhiều manh mối chờ bọn họ phát hiện.

Người râu ria khui một lon bia, ngẩng đầu nốc hơn phân nửa, râu mép dính đầy bọt bia.

Lúc này bọn họ đang trao đổi nhóm người râu ria khi tới nơi này có tổng cộng bao nhiêu người, những người đó đã đi đâu rồi.

"Cốc cốc."

Hai người dừng lại.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Cả hai cùng nhìn về phía căn phòng nhỏ, Chu Minh Hiên vẫn chưa tỉnh lại, vì thế không thể nào là anh.

Thế nhưng tiếng gõ cửa quả thật từ trong khoang vũ trụ truyền tới.

Người râu ria chớp chớp đôi mắt xanh lơ nhìn Quý Vũ Thời từ dưới tấm nệm sô pha của hắn lôi ra một khẩu súng lục toàn thân ánh bạc, choáng váng.

Quý Vũ Thời sớm đã phát hiện khẩu toản thạch điểu của mình.

Nơi người râu ria giấu đồ căn bản không thoát khỏi ánh mắt của cậu.

Quý Vũ Thời ra dấu yên lặng, cực kỳ dứt khoát lên nòng súng, rõ ràng là một người nhìn rất nhu nhược nhưng khi cầm súng lại khiến người ta không thể dời mắt.

Hai người lần theo tiếng gõ cửa, cuối cùng đi tới trước cánh cửa khoang thông ra bên ngoài.

Quý Vũ Thời cảnh giới, người râu ria thì dùng sức kéo cửa khoang.

Đứng bên ngoài là một người trẻ tuổi, thoạt nhìn xấp xỉ Quý Vũ Thời.

Người này mặc đồng phục tác chiến màu đen, trên ngực là con số 12, biểu tình có chút sửng sốt: "Hai người là ai?"

Quý Vũ Thời cũng sửng sốt.

Lúc này, ở phía sau truyền tới tiếng bước chân, Lý Thuần gấp gáp hô: "Quý cố vấn!! Tiêu rồi!!"

Giọng nói tràn ngập thấp thỏm, hoang mang tới cực điểm.

Quý Vũ Thời không thể không để người râu ria canh chừng người trẻ tuổi kia, chính mình nhanh chóng quay trở lại phòng điều khiển.

Sau đó cậu nhìn thấy Tống Tình Lam phiên bản thu nhỏ thoạt nhìn chỉ có bảy tám tuổi, biểu tình đặc biệt thối.

Quý Vũ Thời sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên hiểu được cảm giác mà mọi người vẫn thường dùng để hình dung tâm tình: bó tay toàn tập.

[end 34]