Càng đi tới lại càng tối.
Dần dần ngay cả linh kiện rác thải ở ven đường cùng dây leo có hoa huỳnh quang cũng không còn nhìn thấy nữa.
Hai người đi trong bóng tối, chỉ có thể thông qua bàn tay nắm thần miên cùng ánh sáng nhàn nhạt của hoa huỳnh quang để cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Bóng tối tựa hồ không có điểm cuối này thực sự dễ làm người ta sản sinh ra nghi hoặc "có phải mình đã chết rồi không".
Bốn phương tám hướng không có vật gì để làm dấu, càng không có vật sống, cứ tựa thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đi khoảng chừng một tiếng, chân trước còn trong bóng tối, một giây sau khi chân chạm đất thì trước mắt là một mảnh sáng bừng.
Một bước này cư nhiên nháy mắt bước vào một vùng thế giới khác.
Ánh sáng sáng ngời kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt hai người, sau khi thích ứng có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, hai người đều sửng sốt.
Bọn họ cư nhiên bước vào một mảnh rừng mưa nhiệt đới.
Cỏ xanh, vũng nước cùng mùi bùn đất ập vào mặt, vào mũi vào sâu tận phổi.
Thảm thực vật rậm rạp phủ khắp toàn bộ phạm vi tầm nhìn, cây cối trưởng thành cao hơn 10m, rễ cây đan xen nhau hệt như một tấm lưới thật lớn, từ mặt nước có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Trong nước không có cá, cũng không có vết tích của bất kỳ sinh vật nào, trong suốt tới khó tin.
Rải rác là những cây chuối với những phiến lá dày ướŧ áŧ xanh biếc. Bèo rong mọc đầy trong hồ, bên hồ, trong đám cây cối có thể tùy ý nhìn thấy những đóa hoa đủ màu.
Thế nhưng càng làm người ta nói không nên lời chính là nếu leo lêи đỉиɦ những cây cổ thụ kia thì sẽ phát hiện chúng nó cao không có điểm cuối, bởi vì phần đỉnh thế giới giống như một cái bóng phản chiếu hoàn mỹ cảnh tượng trên mặt đất.
Nơi này không có bầu trời.
Trên đỉnh đầu bọn họ là một mảnh chiếu ngược----- là một mảnh rừng mưa xanh biết dạt dào, cũng có thảm thực vật xum xuê.
Quý Vũ Thời hoài nghi đây là một ảo giác.
Bọn họ đi một đoạn, Quý Vũ Thời đưa tay ra chân chân thật thật chạm vào một chiếc lá, xúc cảm hơi lạnh, cậu nhíu mày: "Hết thảy đều là thật."
Nhiệt độ của nơi này có độ ẩm rất cao, hai người đã cởi bỏ áo khoác phòng hộ.
Tống Tình Lam mẫn cảm với hoàn cảnh vượt xa người thường, nơi này anh hoàn toàn không cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm, anh đứng trước một mảng hoa màu tím không biết tên, đồng phục tác chiến màu đen hoàn mỹ dán sát đường nét thân thể, tôn lên đôi chân dài hệt như người mẫu: "Quý cố vấn, cậu có cảm thấy nơi này quá an tĩnh rồi không?"
Không có ồn ào náo động vốn có của rừng mưa, không có tiếng động vật hay tiếng chim hót, không có tiếng nước chảy róc rách cùng tiếng gió rì rào.
Ngoại trừ thảm thực vật đầy sức sống thì tựa hồ ngay cả một con côn trùng cũng không có.
"Thật sự rất kỳ quái." Quý Vũ Thời gật đầu, nhìn ra xa xa: "Tống đội, chúng ta còn tiếp tục đi tới nữa không?"
Không đi tới trước thì chỉ có thể quay ngược trở lại.
Tình huống từ hướng tới là thế nào, bọn họ rất rõ ràng.
"Nếu muốn làm rõ tình huống nơi này, tôi cảm thấy chỉ có thể tiếp tục đi tới trước." Tống Tình Lam cầm thần miên: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Quý Vũ Thời buông phiến lá trong tay: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Tống Tình Lam nhắc nhở: "Thế nhưng nếu tiếp tục đi tới thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Chúng ta chỉ có hai người."
Quý Vũ Thời nói: "Vậy chỉ có thể quay lại làm bạn với người râu ria kia thôi."
Tống Tình Lam nhếch khóe môi, dùng súng đẩy thực vật cản đường trước mặt: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tới."
Trên người Quý Vũ Thời không có vũ khí, ở nơi này hết thảy đều phải cẩn trọng.
Lần này Tống Tình Lam thực tự nhiên đi trước mở đường, Quý Vũ Thời cũng không dị nghị.
Rừng mưa oi bức ẩm ướt, tựa hồ vừa mới trải qua một cơn mưa, ngọn cây ngọn cỏ đều mang theo giọt nước mưa.
Chỉ đi vài phút mà đầu cùng mình hai người đều bị ướt. Làn da Quý Vũ Thời trắng nhợt, giọt nước mưa nhỏ lên mặt rồi trượt xuống cổ, được một mảnh xanh biếc phụ trợ, trông cậu đặc biệt sinh động.
Tống Tình Lam cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì Quý Vũ Thời sẽ ngã bệnh nữa mất.
Đi tới dưới một loại thực vật có lá đặc biệt tròn trịa, Tống Tình Lam dựa vào ưu thế chiều cao dễ dàng ngắt một chiếc lá to cỡ chậu nước: "Cầm lấy, che một chút."
Quý Vũ Thời nhận lấy, cầm như che dù: "Cám ơn."
Có thể che chắn một chút thì hà cớ gì không làm, cậu trêu Tống Tình Lam: "Tống đội săn sóc như vậy làm tôi suýt chút nữa cho rằng mình là nữ tính."
Tống Tình Lam tay cầm súng, còn phải phụ trách mở đường, thực sự không rảnh tự cầm dù cho mình, liền thuận miệng trả lời: "Tôi không có nói vậy."
Bọn họ đi sâu vào trong rừng mưa.
Nơi này dáng dấp của cây cối đặc biệt to lớn, có rất nhiều thân cây có đường kính to tới mức cần bốn năm người mới ôm xuể, vì thế khoảng cách giữa các cây cũng lớn hơn. Trên thân cây có không ít thực vật ký sinh, chúng nó có quả giống như quả thanh long cực kỳ mê người, thế nhưng không ai dám tùy tiện nếm thử.
Càng đi, thực vật bên trong lại càng to lớn khổng lồ, vượt xa khỏi phạm vi nhận thức bình thường.
Bọn họ đi qua một khoảng nấm lớn.
Đủ loại nấm màu lam nhạt, màu đỏ, màu trắng, màu vàng như những ngôi nhà nhỏ sinh trưởng trong rừng mưa.
Quý Vũ Thời đứng dưới một tán nấm quan sát: "Những cây nấm này hẳn không phải cùng loại. Cây lớn nhất mà tôi thấy là nấm thông hoặc nấm mật ong có đường kính tới 50cm, chúng có thể lan tràn tới 2000 mẫu Anh. Nấm sẽ sinh trưởng dọc theo rễ cây, không ngừng phân bố men tiêu hóa làm mục rễ cây, chính là có nhiều cây nấm mọc lớn tới như vậy nhưng lại không ảnh hưởng tới sinh trưởng của cây cối..."
"Không ngờ ngay cả nấm mà cậu cũng hiểu." Tống Tình Lam hỏi: "Quý cố vấn, có chuyện gì mà cậu không biết không?"
Chặng đường quá buồn chán, hai người lại tiếp tục tiến tới trước.
Quý Vũ Thời nói: "Kỳ thực tôi chỉ xem qua chút tư liệu ở viện bảo tàng mà thôi."
Tống Tình Lam hỏi: "Có viện bảo tàng chuyên về nấm nữa à?"
"Chỉ là một hạng mục phổ cập kiến thức trong triển lãm thôi." Quý Vũ Thời nói: "Khi đó tôi chỉ mới năm tuổi, cảm thấy những thứ này thật thú vị."
Người có hội chứng trí nhớ siêu phàm rất ít khi cảm thấy nhớ một chuyện nào đó là thú vị. Đó là lần đầu tiên Tống Tình Lam nghe thấy một ký ức nhẹ nhàng như vậy.
Tống Tình Lam quay đầu lại hỏi: "Nhỏ như vậy đã bắt đầu nhớ kỹ hết thảy mọi chuyện rồi à?"
"Không phải, bệnh này không phải trời sinh." Quý Vũ Thời nói: "Thật lâu sau đó, ngẫu nhiên có một ngày tôi đột nhiên phát hiện mình có thể nhớ hết tất cả những sự tình đã phát sinh. Bao gồm cả những việc từng trải qua, tất cả đều có thể tỉ mỉ nhớ rõ ràng, sau đó nhìn thấy thì sẽ không quên được nữa."
Không phải trời sinh?
Tống Tình Lam suy đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó.
Nói tới đây thì Quý Vũ Thời không nói tiếp nữa, hai người cũng không thân tới mức có thể tâm sự với nhau, vì thế đề tài nãy cũng nhanh chóng kết thúc.
Bọn họ vượt qua đống nấm đủ chủng loại.
Sau đó băng qua một dòng suối nhỏ, ở bên dòng suối rốt cuộc có chút phát hiện.
Nơi này có vài công cụ bị vứt đi, gói đồ, bên cạnh suối còn có một cái bình nước rỉ sét, thoạt nhìn đã từng có người dừng lại ở đây.
Quý Vũ Thời mở túi đồ ra kiểm tra, phát hiện bên trong là một ít đồ dùng hằng ngày, vài cục pin đã hỏng, thông tấn khí bị vô nước không thể sử dụng, toàn bộ đều không thể sử dụng. Quý Vũ Thời còn tìm được một cái la bàn, ở niên đại của bọn họ, kiểu dáng của những thứ này thuộc về thời kỳ mấy chục năm trước, thế nhưng chiếc la bàn này được bảo tồn không tệ, chữ NS vẫn còn khá rõ, đáng tiếc cây kim lại xoay chuyển loạn xạ, đã không còn sử dụng được nữa.
"Quý cố vấn."
Tống Tình Lam cũng phát hiện được gì đó, anh đứng phía sau một bụi cây, vẻ mặt không tốt lắm. Quý Vũ Thời cất la bàn đi, đi vòng qua xem thử thì sắc mặt cũng trầm hẳn xuống.
Phía sau lùm cây có ba cổ thi thể nằm hỗn loạn chung một chỗ, bùn đất bên bờ suối có lẽ vì mưa to nên tràn lên che khuất đi phân nửa thân thể.
Những người này thoạt nhìn đã chết rất lâu, ngoại trừ tóc còn sót lại, thân thể chỉ còn xương trắng.
Làm hai người khó chịu là y phục trên người những cổ thi thể này vẫn rất hoàn hảo---- chất liệu polyme có độ bền cao chống cháy chống ẩm, màu sắc, kiểu dáng, vị trí số hiệu bên ngực trái, rõ ràng là giống như đúc với bộ đồng phục tác chiến bọn họ đang mặc trên người.
Tống Tình Lam ngồi xổm xuống, dùng tay gạt gạt bùn đất trên người một cổ thi thể, bên phần ngực trái hiện ra con số 12.
Ba thi thể này đều là thủ hộ giả Thiên Khung.
"Mười lăm năm trước, Thiên Khung có một tiểu đội đánh số 12, tiểu đội này tiếp nhận một nhiệm vụ cấp S." Tống Tình Lam nói: "Thế nhưng sau khi bọn họ xuất phát được 180 giây thì tiểu đội gồm tám thành viên đã hoàn toàn mất liên lạc. Từ đó tới nay không hề có chút tin tức nào, hệ thống Thiên Khung nhiều lần tiến hành điều tra ở các thời không nhưng không hề tìm được tung tích của bọn họ."
Quý Vũ Thời: "Đây chính là bọn họ à?"
"Chắc là vậy." Tống Tình Lam nhíu mày: "Lúc tôi mới gia nhập đội thủ hộ giả từng nghe qua án lệ này, dựa theo các chuyên gia phân tích thì bọn họ bị lạc lối trong một thời không nào đó, không trở về nữa."
Vô luận là thủ hộ giả hay ký lục giả, yêu cầu tuyển chọn đều rất cao.
Không chỉ yêu cầu bọn họ có đủ năng lực mà còn phải yêu cầu đủ kiên cường, đủ tâm lý kiên định. Nhân loại chung quy đều có ngược điểm, cứ thử nghĩ đi, trở về quá khứ tương đương với năng lực đoán trước tương lai, mà đoán trước được tương lai hiển nhiên sẽ sở hữu cuộc sống mới... từ khi Thiên Khung thành lập tới nay, bởi vì tính tư dục của nhân loại mà không phải không phát sinh chuyện có người bị mê hoặc trong thời không mà không muốn quay trở lại thời không của mình.
Khi chuyện này phát sinh, Thiên Khung sẽ phái một đội khác tới chỉnh sửa, bọn họ được gọi là kê tra giả. [đội tra xét]
Tống Tình Lam: "Tất cả mọi người đều cho rằng đội 12 vì tư dục mà trở thành đào binh thời không, không ngờ bọn họ cư nhiên lại ở nơi này."
Đào binh thời không.
Quý Vũ Thời nhìn chằm chằm ba cổ thi thể, không biết đang nghĩ gì.
Chuyện này mà cơ mật trong nội bộ Thiên Khung, hầu như chỉ có các vị đội trưởng mới biết.
Tống Tình Lam nói tiếp: "Có thể cậu chưa từng nghe qua chuyện này.... tê, tôi cũng cảm thấy thực oan uổng cho bọn họ. Xem ra chúng ta đã suy đoán đúng, nơi này quả thực có một loại từ trường kỳ quái sẽ hút xuyên việt giả tới đây."
Quý Vũ Thời nói: "Nếu như chúng ta không thể quay về thì cũng sẽ bị cho là đào binh."
Tống Tình Lam từ chối cho ý kiến.
Quý Vũ Thời nói không sai, từ khi bọn họ bị "Thiên Khung tự có ý thức" bắt cóc tới trạm trung chuyển thì tình huống của bọn họ bây giờ cực kỳ tương tự với đội 12 khi xưa. Nếu bọn họ không thể quay về, đối với trung tâm chỉ huy, đội 7 Thiên Khung sau khi xuất phát đột nhiên biến mất chính là đào binh thời không.
Nhưng Tống Tình Lam không phải người bi quan, Thiên Khung đội 7 cũng vậy, bọn họ sẽ không khuất phục khốn cảnh trước mắt.
"Nguyên nhân cái chết là gì?" Quý Vũ Thời hỏi: "Có thể nhìn ra được không?"
"Từ xương cốt không nhìn ra ngoại thương...." Tống Tình Lam liếc nhìn thi thể: "Y phục cũng không tổn tại, không giống bị ngoại lực làm tử vong. Nếu đói chết thì sẽ không chết ở cùng một chỗ như vậy, từ tư thế xem ra, có thể đã bị trúng độc."
Hai người nhớ lại loại quả giống như thanh long cùng số nấm to từng thấy trên đường tới đây.
Sau khi chôn cất các vị tiền bối, hai người tiếp tục đi tới phía trước.
Lần này, bọn họ đi thật lâu.
Thời gian trong khu rừng mưa này tựa hồ đứng im, giống hệt như lúc bọn tới, chẳng phân biệt ngày đêm làm người ta rất khó cảm nhận được thời gian trôi qua.
Thế nhưng năng lượng tiêu hao của cơ thể con người không đứng im, rất nhanh sau đó bọn họ bắt đầu cảm thấy đói bụng cùng mệt nhọc.
Bọn họ dọc theo con suối nhỏ đi tới trước, tiến sâu vào rừng mưa lại gặp cây nấm to hơn, đại thụ cường tráng hơn.
Có vết xe đổ của nhóm tiền bối, cho dù đói bụng cực kỳ, bọn họ vẫn cố đè nén du͙© vọиɠ muốn nếm thử số trái cây màu sắc tươi ngon kia.
Đi tới một khoảng thực vật lá tròn, Quý Vũ Thời dừng lại: "Tống đội."
Một cái cây trong số đó có vết tích bị bẻ gãy, chất lỏng màu trắng sữa đang nhỏ ra từ phần bị bẻ, là phần nhánh bị Tống Tình Lam ngắt lá trước đó.
Tống Tình Lam cũng nhận ra: "Đệt. Nãy giờ chúng ta chỉ đi vòng vo một chỗ?"
Kỳ thực suốt đoạn đường Quý Vũ Thời vẫn luôn suy tư vấn đề này, cậu mím môi nói ra ý tưởng trong đầu: "Tôi cảm thấy có lẽ không phải."
Tống Tình Lam cũng cảm thấy như vậy, anh cùng Quý Vũ Thời đều có cảm nhận về phương hướng rất tốt, không tới mức đi đường vòng, thế nhưng chuyện này thật sự quỷ dị.
Quả thực chẳng khác nào bị quỷ đả tường.
Suy nghĩ hai ba giây, Tống Tình Lam đưa ra quyết định: "Muốn biết có phải đi vòng hay không rất đơn giản, chúng ta phải tiếp tục đi tới."
Sau đó, cũng đột nhiên giống như lúc tới.
Trong lúc bọn họ bước tới, một giây trước vẫn còn trong rừng mưa nhưng giây sau đã bước vào hư vô.
Bốn phía lại trở nên tối âm u.
Nhiệt độ không khí giảm xuống, trang phục hai người từ rừng mưa tiến ra nên vẫn còn ẩm ướt, cho dù khoác thêm áo phòng hộ vẫn chưa nỡ vứt bỏ cũng không ấm lên nổi, không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp tục đi tới.
Quý Vũ Thời bị đông lạnh tới run run khớp hàm.
Lần này không có hoa huỳnh quang chiếu sáng, cậu chỉ có thể túm chặt một đầu thần niên, mỗ lực bước nhanh hơn.
Tống Tình Lam quay lại nhìn cậu vài lần nhưng không nói gì.
Cực quang lóe sáng trên bầu trời.
Không gian an tĩnh, bọn họ cùng dừng bước.
Trước mặt bọn họ là một núi rác.
Không, đó chính là núi rác mà bọn họ đã đi qua.
Tiếp tục tiến tới, lúc tay chân gần như sắp đông cứng thì bọn họ nhìn thấy khoang thuyền quen mắt.
Tống Tình Lam đẩy cửa, hai người đi vào.
Người râu ria đang ngồi trên sô pha dùng khăn mặt bịt phần mũi bị Tống Tình Lam đánh đến giờ vẫn còn chảy máu không ngừng.
Thấy hai người tiến vào, người râu ria tức giận từ trên ghế sô pha bật dậy: "An fa la ha gen he!!"
Tống Tình Lam cười lạnh một tiếng, giơ thần miên chỉa về phía người râu ria, học theo phát âm của hắn nói: "An fa la ha gen he."
Anh không biết nó có nghĩa là gì, nhưng anh biết nó không phải lời tốt đẹp.
Người râu ria sửng sốt.
Không biết vì Tống Tình Lam nói lời này hay vì e ngại nòng súng, người râu ria cao hai mét bắt đầu ngây người tại chỗ.
Quý Vũ Thời đã lạnh tới môi trắng bệch: "..."
Trong khoang vũ trụ ấm hơn rất nhiều, cậu cởi bỏ áo phòng hộ ném xuống, sau đó đi tới chỗ đống tạp vật trước mặt người râu ria.
Người râu ria hồi phục tinh thần, sợ Quý Vũ Thời lấy đồ của mình, gấp tới mức kêu loạn.
Quý Vũ Thời cầm lấy một cái đồng hồ báo thức kiều dáng phục cổ bằng sắt rồi nói: "Tống đội, từ lúc chúng ta từ khoang vũ trụ đi ra ngoài, thời gian chỉ không tới hai tiếng."
[end 29]