Trung tâm tiệc cưới nổi tiếng nhất thành phố A hôm nay đã được bao hết.
Hàng trăm bộ váy cưới lộng lẫy, hàng chục nhân viên tươi cười ngọt ngào, và những nhà thiết kế hàng đầu tính tiền theo giờ, tất cả chỉ để phục vụ cho một cặp đôi.
Lần đầu lựa chọn kiểu dáng và đo kích thước được thực hiện ở biệt thự Lục thị.
Cho nên đa số nhân viên trong cửa hàng đều không biết vị khách đặc biệt phải tiếp đón hôm nay là ai.
Vốn dĩ còn đang nghĩ xem ai lại ra tay hào phóng như vậy, đến khi nhìn thấy hai người tay trong tay bước vào mới chợt hiểu ra.
Ồ, hóa ra là Lục Minh Thần.
Là người đàn ông độc thân hoàng kim số một ở thành phố A, hàng vạn cô gái trong thành phố cô nào mà chưa từng thầm thương trộm nhớ anh?
Dù sao trong mười người đứng đầu, ngoài anh và Tô Hoài Chiêu của Tô thị, những người còn lại ngoại hình đều quá tầm thường.
Còn Tô Hoài Chiêu, mọi người đều biết anh ta và thiên kim của Mộ thị là thanh mai trúc mã, tình cảm tử thuở thiếu thời vô tư người thường khó thể nào sánh được.
Nhìn thấy Lục Minh Thần mà đa số mọi người đặt gần hết hy vọng cũng sắp cưới vợ, một đám nhân viên trong cửa hàng đều âm thầm thương tâm, tiếc nuối.
Nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra chuyên nghiệp, khi hai người bước vào, ai nấy đều trật tự ngay ngắn lo công việc của mình.
Mọi người đều đã có phân công rõ ràng, có người đi lấy váy cưới, có người rót nước trái cây, có người thì ngồi xổm xuống giúp cô dâu thay dép lê cho thoải mái dễ chịu.
Tôn Giai Ni nhấp một ngụm nước, nhân viên cửa hàng đã cầm mấy bộ váy cưới đến cho cô và Lục Minh Thần xem.
Ba bộ đều là màu trắng kiểu dáng ôm eo, một bộ là áo cúp ngực bên dưới xòe ra, trên váy có hơn một ngàn viên ngọc trai được đính bằng tay; một bộ bó sát người tương tự như sườn xám, cắt may vừa vặn, có thể tôn lên đường cong uyển chuyển của cô dâu; bộ còn lại là váy đuôi cá, chỉ cần treo ở đó cũng khiến người ta khao khát.
“Bà Lục, đây là những kiểu váy cưới lần trước bà chọn, bây giờ chúng tôi sẽ mặc thử cho bà.”
Nhân viên cửa hàng nói, đưa Tôn Giai Ni vào phòng thay đồ, Lục Minh Thần lật xem tạp chí đợi bên ngoài.
Mấy phút sau, rèm cửa phòng thử đồ kéo ra, Tôn Giai Ni xuất hiện trước mắt anh.
Cảnh đẹp trước mắt khiến hơi thở Lục Minh Thần ngưng trệ.
Trang điểm tinh tế, vương miện tao nhã, chiếc cổ mảnh mai, xương quai xanh gợi cảm, khe ngực trắng như tuyết, vòng eo mềm mại chỉ bằng một nắm tay, còn có đôi chân dài ẩn dưới vô số tầng lụa trắng.
“Chú Lục… nhìn được không?” Tôn Giai Ni cúi đầu, ngượng ngùng hỏi.
Rõ ràng đã thân thiết như vậy rồi, thế nhưng khoảnh khắc khoác lên mình bộ váy cưới này, tâm trạng lại rất khác biệt.
Vừa xấu hổ, vừa vui mừng, hãnh diện, nhìn người trong gương giống như một cô công chúa xinh đẹp, chính mình cũng không thể tin nổi.
“Lục tiên sinh.” Mắt thấy cả đôi đều im lặng không lên tiếng, nhân viên cửa hàng kịp thời hỏi: “Ngài có thấy chỗ nào cần sửa lại không?”
“Ừm ~” Lúc này Lục Minh Thần mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, anh lắc đầu, đi về phía trước mấy bước: “Mọi người ra ngoài một lát đi, tôi có chuyện muốn nói riêng với vợ mình.”
“Vâng ạ.”
“Chú Lục, chú muốn nói gì?” Tôn Giai Ni hỏi.
Trong giọng nói của cô có hiếu kỳ, cũng có chút cảm giác mất mát, anh cũng chưa hề nói là đẹp, chẳng lẽ không vui sao?”
“Vùuu….”
Lục Minh Thần kéo rèm lại một lần nữa, cứ thế, phòng thử đồ to như thế chỉ còn mình anh và Tôn Giai Ni cùng với tấm gương lớn ở bốn phía và ánh đèn sáng chói trên đỉnh đầu.
“Ni Ni, em đẹp lắm.”
Lục Minh Thần nói xong, tay chống lên chiếc gương lớn ở sau lưng cô, trực tiếp hôn xuống.
“Ưʍ.”
Tôn Giai Ni thở dốc đón nhận nụ hôn của anh, nhìn thấy ánh mắt như lửa nóng của Lục Minh Thần rơi trước ngực mình, cô bị dọa đến nỗi vội vàng che ngực lại.
“Ở đây không được, áo cưới sẽ bị hỏng.”
“Hỏng thì hỏng.”
Lục Minh Thần nói xong, đẩy cô sát vào gương, sau đó cúi đầu hôn lên ngực cô.
Váy áo gợi cảm như thế, rãnh ngực sâu như vậy, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Nghĩ vậy, anh càng ra sức ngậm lấy bộ ngực sữa của cô.
“A ~ Chú Lục ~”
Cô gái nhỏ nào phải là đối thủ của anh? Chẳng bao lâu, chiếc áo ngực trên người cô đã bị Lục Minh Thần kéo xuống, cặp mật đào trắng như tuyết cũng nhảy ra ngoài.
Sau lưng là tấm gương lớn, trước mặt là Lục Minh Thần, Tôn Giai Ni không còn nơi nào để chạy trốn.
Hành động đẩy người ban đầu dần chuyển thành say mê, chẳng mấy chốc cô đã ư ư a a rêи ɾỉ.
Chân váy quá lớn, quá dài, Lục Minh Thần khó hành động, liền để cô xoay người lại, mở khóa kéo sau lưng cô.
Khóa kéo được kéo thẳng đến tận eo, nụ hôn của Lục Minh Thần cũng rơi từ bả vai xinh đẹp của cô xuống tới giữa đùi.
“Bảo bối, nhấc chân lên.”
Tôn Giai Ni ngoan ngoãn phối hợp với động tác của anh, ngay sau đó chiếc váy cưới đã tuột xuống, tầng tầng lụa mỏng cứ thế chồng chất dưới chân của hai người họ, giống như một đám mây trắng, cực kỳ mơ màng.
“Nhìn vào gương.”
Trong tầm mắt, dưới ánh đèn rực rỡ, trong gương soi rõ nhất cử nhất động của hai người.
Chỉ thấy Lục Minh Thần trong bộ đồ tây đen cao cấp, áo mũ chỉnh tề đứng phía sau cô, còn cô, kiểu tóc và trang điểm tinh tế, thế nhưng toàn thân lại trần trụi, chân đạp lên đôi giày thủy tinh cao gót, đang bị anh tùy ý đùa bỡn.
Một tay Lục Minh Thần xoa nắn quả anh đào đầy đặn của cô, bàn tay kia vươn tới đám cỏ thơm ở giữa hai chân cô, xấu xa trêu chọc.
Anh nhìn cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trong gương, trong đôi mắt đẹp mang theo nụ cười tà ác.
“Gọi chồng đi.”
“Chồng ơi ~ a ~”
Tôn Giai Ni sắp đứng không nổi nữa.
Cô giống như đang xem phim, nhìn thấy khuôn mặt giống hệt mình đang bị người ta dâʍ ɭσạи.
“Muốn không?”
Ngón giữa của Lục Minh Thần đâm vào mật huyệt trơn nhẵn của cô, khàn giọng hỏi.
“Muốn.”
“Muốn thì nói ra.”
Một ngón tay khác lại cắm vào, nhắm vào da thịt mềm mại mẫn cảm của cô.
“A ~” tiểu huyệt ngứa ngáy, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc mãnh liệt dâng trào, Tôn Giai Ni rốt cuộc cũng không nhịn được, khóc lóc cầu xin anh: “Chồng ơi làm ơn cho em đi ~”
Lục Minh Thần cũng cứng rất lâu rồi, lần đầu tiền nhìn thấy cô mặc váy cưới, anh đã sớm mê muội vì cô, thú tính bộc phát.
Cô gái nhỏ trong chiếc váy cưới màu trắng, đội vương miện trên đầu, xinh đẹp và thuần khiết như vậy, khiến anh muốn điên cuồng chiếm hữu.
“Nâng mông lên một chút, để chồng yêu thương em.”
“Vâng.”
Tôn Giai Ni đã cảm nhận được du͙© vọиɠ của anh, ngoan ngoãn phối hợp, để anh dễ dàng cắm vào.
Trước đây, đa số thời gian cô đều đi chân trần, chênh lệch chiều cao với anh quá lớn.
Hôm nay cô đi giày cao gót, hai người rất vừa vặn.
Cô chỉ cần đứng thẳng người, hơi vểnh mông lên một chút, Lục Minh Thần đã có thể tiến nhập dễ dàng.
Anh đè lên cô, để hai bầu ngực to áp lên mặt kính thủy tinh trong suốt, nhìn ánh mắt mê ly của cô, mạnh mẽ ra vào.
“Sau này mỗi ngày ở nhà đều mặc áo cưới đi ~”
“A ~ bất tiện ~”
“Chồng muốn nhìn.”
“Được.”
Nơi mẫn cảm nhất bị anh chiếm lĩnh, tương đương với việc cả người Tôn Giai Ni đều bị anh khống chế.
Cô làm thế nào có thể phản đối đây chứ?
Giờ khắc này, anh là chủ nhân của cô.
Nơi hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giao nhau mật hoa chảy ra không ngừng, dọc theo bắp đùi của Tôn Giai Ni, sau đó rơi thẳng xuống váy cưới ở dưới chân.
Thế nhưng cả hai đều không quan tâm đến điều đó, tiếng nước da^ʍ mỹ mờ ám không ngừng quanh quẩn trong phòng thay đồ, Tôn Giai Ni cũng bị anh đưa lêи đỉиɦ hết lần này đến lần khác.