Tôn Giai Ni thành thạo ngậm lấy gậy thịt lớn, nhanh chóng liếʍ.
Từ qυყ đầυ cực đại cho tới phần trụ rải đầy gân xanh, lại đến hai túi thịt lớn, tuy vội vàng nhưng vẫn tỉ mỉ, không hề buông tha chỗ nào.
Hạ thể hư không sắp ép cô phát điên rồi, cho nên cô liều mạng liếʍ mυ'ŧ. Bởi chỉ có như vậy Lục Minh Thần mới bỏ qua quy tắc trò chơi, đến thỏa mãn cô.
“Ưm ~”
Cô cố ý trêu chọc khiến lửa dục của Lục Minh Thần bùng cháy mạnh. Anh nóng mắt, rút côn ŧᏂịŧ giả ra, thuận tay cầm chai rượu vang đỏ trên bàn nhét vào.
“A…”
Miệng chai vừa cứng vừa lạnh như băng kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyệt nhỏ của Tôn Giai Ni co rút kịch liệt.
“Bắt đầu không nghe lời, hửm?”
Lục Minh Thần nói, dùng sức nhét chai rượu vào trong huyệt nhỏ để trừng phạt.
So với côn ŧᏂịŧ giả thì miệng chai không hề to, anh cũng chẳng lo sẽ làm cô bị thương.
Chẳng qua rượu bên trong đã được ướp lạnh.
Lúc uống Coca trong rạp chiếu phim anh đã muốn làm như vậy, khiến cô gái nhỏ trải nghiệm một chút kɧoáı ©ảʍ “băng lửa đan xen”.
“Ưm…”
Miệng Tôn Giai Ni bị côn ŧᏂịŧ lấp kín, vẫn luôn đẩy đến cổ họng, cô không thể phát ra âm thanh nào, cũng chỉ có thể mυ'ŧ vào nhanh hơn.
Lạnh quá…
Trướng quá…
Theo động tác di chuyển miệng chai của Lục Minh Thần, rượu vang đỏ lạnh còn thừa chảy xuống, lấp đầy huyệt nhỏ ấm áp chật hẹp của cô.
“Thầy Lục… a… đừng mà… căng quá…”
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực đại, cô gái nhỏ há miệng, túm lấy eo Lục Minh Thần không ngừng thở dốc.
“Rượu vang quá nhạt, thêm chút hương vị của bảo bối mới là cực phẩm mỹ vị.”
Lục Minh Thần dứt lời, “phụt” một cái kéo chai rượu ra, ngay sau đó vùi đầu xuống, nằm giữa hai chân cô dùng sức hút.
“A…”
Nếu vừa rồi là lạnh và trướng thì bây giờ là tê dại và ngứa ngáy.
Đầu lưỡi linh hoạt của Lục Minh Thần đi sâu vào lối nhỏ của cô, miệng to hút vào, uống cạn toàn bộ rượu vang hòa lẫn dâʍ ɖị©ɧ.
Tôn Giai Ni sắp phát điên rồi.
Cô không ngừng rêи ɾỉ, lớn tiếng cầu xin anh.
“Thầy Lục… a… vào đi … cầu xin anh đấy… ưm…”
Cô thà bị anh mạnh mẽ xỏ xuyên lấp đầy cũng không muốn bị hư không hành hạ.
“Ực ~”
Rốt cuộc cũng uống xong ngụm cuối cùng, Lục Minh Thần ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, mặt hướng về phía cô, chưa thỏa mãn liếʍ môi.
Hàm răng trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi, ngũ quan văn nhã tuấn mỹ, nụ cười tà ác, tất cả khiến Tôn Giai Ni trong lúc hoảng hốt nghĩ rằng mình đã gặp phải quỷ hút máu.
Con quỷ hút máu này uống xong “máu” của cô rồi lại xoay người hôn môi cô.
Anh đem chất lỏng trong miệng đẩy hết cho cô, ép cô thưởng thức hương vị ngọt ngào của chính mình.
Cô gái nhỏ trẻ người non dạ mê mẩn đến thần hồn điên đảo. Cô ngoan ngoãn há miệng, mặc cho tiên sinh quỷ hút máu đẹp trai hôn mình.
“Ưm…”
Bỗng dưng, trong lúc cô đang quay cuồng mê man, huyệt nhỏ bên dưới bị anh phá vỡ không lưu tình chút nào.
Người đàn ông anh tuấn đỡ dươиɠ ѵậŧ thô to đáng sợ của mình, chọc thẳng vào nơi mềm mại của cô.
“Á…”
Sau một cú nhấp thật sâu, Tôn Giai Ni không khỏi lớn tiếng rêи ɾỉ.
Trân châu!
Ba viên trân châu vẫn còn đang ở bên trong.
Qυყ đầυ thô to một mực va chạm đẩy ba viên trân châu tới sâu bên trong, miệng tử ©υиɠ của cô dường như đã bị phá thủng, mấy hạt ngọc kia vui vẻ chạy về phía trước, muốn đặt chân vào tử ©υиɠ ấm áp ẩm ướt của cô, mọc rễ nảy mầm.
“Thầy Lục…” Cô gái nhỏ khẩn cầu, “Lấy trân châu ra đi mà…”
“Đây là trừng phạt cho bé gái hư.”
Dứt lời, Lục Minh Thần thẳng lưng, lại một lần nữa nặng nề va chạm.
“A…”
Theo động tác thẳng tiến của anh, dây lưng cũng bị đẩy vào trong.
Đoạn thừa ra bên ngoài không thể không siết lại thật chặt.
Âm đế và cúc huyệt của Tôn Giai Ni đều bị sợi dây này kéo căng. Rõ ràng huyệt nhỏ bị cắm nhưng cô lại có cảm giác cả ba nơi đều bị ‘chơi’ cùng một lúc.
“A… Thầy ơi, chậm chút thôi…”
Cô khóc thút thít, bầu ngực lớn đẩy về phía Lục Minh Thần, vọng tưởng muốn anh giảm bớt tốc độ.
Dưới lớp lưới lụa, da thịt cô càng trở nên trắng nõn.
Bộ dáng rêи ɾỉ khóc thầm giống như thiên sứ trắng thuần khiết bị kẻ xấu hung hăng chà đạp.
Lục Minh Thần cách lớp nội y tình thú ngậm lấy đầṳ ѵú vểnh của cô liếʍ mυ'ŧ, ngậm đến khi sưng lên mới buông ra.
“Có biết anh đã nhịn cả ngày hay không? Buổi sáng đã muốn chơi em rồi.”
Lời nói thô tục của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ giữa hai chân Tôn Giai Ni chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn. Sau khi cảm giác khó chịu qua đi, bây giờ cô càng ngày càng hứng tình.
Vì vậy cô không nhịn được phối hợp với tiết tấu của anh, ưm ưm a a dâʍ đãиɠ kêu.
“A… ư ư… nhẹ chút thôi… a…”
Lục Minh Thần nhìn khung cảnh da^ʍ mỹ dưới thân: Cô gái nhỏ nằm trên ghế sô pha, sắc mặt đỏ ửng, tóc rối tung, dưới cần cổ trắng mịn là lớp ren đen gợi cảm, lụa mỏng chẳng che nổi thân thể, phần eo vừa liếc một cái đã nhìn không sót thứ gì.
Dưới bụng, hoa văn đen xuyên thấu phủ lên vùng âm mao thưa thớt, xuống nữa, một chiếc dây lưng đen siết từ âm đế, huyệt nhỏ cho tới phía sau, ép âm môi cô sưng đỏ không chịu nổi.
Mà côn ŧᏂịŧ của anh thì ác ý đẩy cái dây lưng đính trân châu bên trên cắm vào trong, nghiền qua từng vách tường mềm mại bên trong.
Những thứ trên đủ để cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên cuồng.
Cô lại còn khóc nữa.
Yêu kiều yếu đuối.
Dịu dàng quyến rũ.
“Thầy Lục… nhẹ một chút… ưm… em không chịu nổi…”
“Mẹ kiếp!”
Lục Minh Thần chửi thề một câu, nâng hai chân trắng tuyết của cô lên, lần nữa tăng tốc độ…