Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 19: Muốn em nghe lời thì cùng em ᒪàʍ Ŧìиɦ, cô giáo sợ bị em chơi khóc sao (cao H)

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa truyền tới, thiếu niên đẹp trai đi ra, mở cửa.

Bên ngoài là một người phụ nữ trẻ tuổi, khuôn mặt có chút nghiêm túc, là chủ nhiệm lớp mới tới - Tôn Giai Ni. Cô mặc áo sơ mi trắng, váy đen dài qua đầu gối, giày cao gót lạc hậu, tóc buộc cẩn thận sau đầu, giống như một bà cô cổ hủ cũ kỹ đứng ở hành lang.

“Bạn học Lục.”

“Cô Tôn.”

Dưới tóc mái mảnh, đôi mắt đen của nam sinh tràn đầy bướng bỉnh khó dạy.

“Ba mẹ em có nhà không?”

“Ra ngoài rồi.”

“Tôi có thể vào trong chờ bọn họ không?”

Lục Minh Thần không tỏ ý kiến, gật đầu, nghiêng người để cô tiến vào.

Cậu dẫn cô đến phòng khách ngồi xuống, nói câu “Cô cứ tự nhiên” rồi tự ý quay về phòng chơi game.

Tôn Giai Ni đợi nửa tiếng, thấy phụ huynh học sinh vẫn chưa về, cô bắt đầu có chút ngồi không yên.

Vì thế cô đi tới phòng của Lục Minh Thần, hỏi thiếu niên đang đánh BOSS: “Bạn học Lục, ba mẹ em bao lâu nữa mới về?”

“Không biết.” Nam sinh không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình vi tính.

Cô giáo cau mày, mang vẻ không vui chen vào khe hở giữa hai chân cậu nam sinh, nghiêm túc nói: “Cô giáo đang nói chuyện với em, chú ý thái độ.”

“À.”

Lục Minh Thần cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt châm chọc: “Cô giáo Tôn, đừng cho là em không biết cô muốn nói với bọn họ chuyện em đánh nhau ở trường.”

Bị phát hiện rồi.

Khuôn mặt đẹp nhưng cứng nhắc nghiêm túc của Tôn Giai Ni hơi đỏ lên.

Nhưng cô đã trấn định lại rất nhanh, lớn tiếng nói: “Đúng thế thì sao? Em không chăm chỉ học hành, cô là chủ nhiệm lớp của em, đương nhiên phải dạy dỗ em.”

“Cách dạy dỗ của cô chính là báo với phụ huynh?”

“Nếu không thế thì sao em chịu nghe lời?”

Bởi vì kích động, ngực cô không ngừng phập phồng.

Thiếu niên cách cô cực gần, gần đến nỗi thậm chí có thể thấy đường viền và màu sắc áσ ɭóŧ của cô.

Không biết núʍ ѵú của cô giáo cổ hủ có màu gì nhỉ?

Không hề suy nghĩ, Lục Minh Thần bật thốt lên: “Muốn em nghe lời rất đơn giản, cô làʍ t̠ìиɦ với em, để em bắn vào là được.”

Cô giáo trẻ mới ra xã hội, vốn chỉ lớn hơn học sinh lớp mười hai mấy tuổi.

Nghe được câu này, cô khϊếp sợ không thôi, nhìn cậu chằm chằm, hoài nghi tai mình xuất hiện ảo giác.

“Câm miệng! Lục Minh Thần, em biết mình đang nói gì không?”

Trẻ con bây giờ đều thành thục sớm như vậy sao?

Động một chút là treo mấy chữ “làʍ t̠ìиɦ”, “bắn vào” trên miệng?

“Ba mẹ không quản được em, cô giáo nói với bọn họ cũng vô dụng. Em nói thật, chỉ cần cô làʍ t̠ìиɦ cùng em, em đảm bảo sẽ nghiêm túc học tập, không đánh nhau trốn học nữa.”

Đôi mắt thiếu niên vẫn mang ý đùa cợt như cũ, nhưng giọng điệu của cậu lại cực kỳ nghiêm túc.

Chuyện này…

Cô giáo nhìn học sinh nam trước mặt.

Đây là lớp đầu tiên cô nhận từ khi tốt nghiệp tới giờ, từ lớp mười đến lớp mười hai, cô biết cậu nhóc này đã ba năm.

Cậu lớn lên cao lớn đẹp trai, vai rộng chân dài, mười mấy tuổi, bừa bãi khoe khoang, lúc cười lên hết sức sáng sủa, lúc lạnh lùng ngang ngược lại là một loại mùi vị mê người khác.

Cô không phải chưa từng động tâm với cậu trong phút chốc nào đó.

Cho nên thấy cậu không chí tiến thủ, cô mới lợi dụng thời gian nghỉ ngơi tới thăm hỏi gia đình, quan tâm tới cậu.

“Sao thế, cô giáo không dám à? Sợ bị em chơi tới khóc?” Thiếu niên đúng lúc đổ dầu vào lửa.

Sao cậu có thể nói ra như vậy!

Tôn Giai Ni tức giận cả người phát run, đồng thời ý chí chiến đấu không chịu thua lại được khơi dậy.

Chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, sao cô có thể sợ cậu.

“Tôi đồng ý.”

Con mồi rốt cuộc mắc câu.

Trong con ngươi của thiếu niên thoáng qua ý cười tà ác.

“Cô giáo còn là xử nữ chứ? Biết làm như thế nào không?”

Cậu cứ phải nói chuyện lộ liễu như vậy sao?

Cô giáo cổ hủ thẹn thùng đỏ bừng mặt, nhưng cô lại không muốn để học sinh cười nhạo.

“Đương nhiên.” Cô cố gắng trấn định đáp.

Lục Minh Thần nghe vậy, khẽ mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng chờ xem kịch vui.

Lời vừa ra khỏi miệng đã không còn đường hối hận.

Tôn Giai Ni cắn môi, đưa tay ra sau gáy, cởi bỏ dây buộc tóc.

Vốn là cô giáo cổ hủ, sau khi đầu tóc đen uốn nhẹ rủ xuống, lập tức trẻ ra mười tuổi.

Tóc tản ra sau, ánh mắt của cô cũng thay đổi.

Thấy khuôn mặt học sinh của mình đầy vẻ trào phúng, cô hơi ngửa đầu, chủ động cởi nút áo sơ mi.

Một cái, hai cái, ba cái…

Động tác của cô không hoảng hốt không vội vàng, mỗi chiếc cúc cởi ra, cảnh xuân trước ngực lại lộ ra thêm một phần.

Trên chiếc cổ duyên dáng xinh đẹp đeo một chiếc dây chuyền vàng nhỏ.

Phần đuôi dây vừa vặn đong đưa trên khe sâu giữa hai bầu ngực.

Không giống với vẻ ngoài cũ kĩ của mình, áσ ɭóŧ bên trong màu đỏ diễm lệ, phía trên có viền hoa xinh đẹp, bao thật chặt hai tuyết nhũ.

Bởi vì vạt áo giắt trong quần nên đôi vυ' xinh đẹp của cô nửa kín nửa hở, kiều diễm mê người.

Hơi thở của thiếu niên dồn dập, cậu chăm chú nhìn phong cảnh trước mặt, ánh mắt thâm thúy như muốn ăn thịt người.

Nhìn dáng vẻ cậu học sinh, trong lòng Tôn Giai Ni xẹt qua một chút kɧoáı ©ảʍ đắc thắng.

Cô kéo cánh tay thon dài của cậu đặt lên phần mềm mại trước ngực mình, quyến rũ nói: “Đến đây, xoa ngực cô đi.”