Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 15: Trừng phạt trong văn phòng (Cao H)

Rõ ràng Lục Minh Thần không nổi giận nhưng không biết vì sao, trong lòng cô gái nhỏ đã lập tức tuôn ra sự bất an mãnh liệt.

Anh như bây giờ, bình tĩnh giống như trước khi bão tố sắp tới.

“Thầy Lục, em…”

Cô ngập ngừng, đang suy nghĩ sắp xếp từ kế tiếp.

Nhưng Lục Minh Thần căn bản không cho cô thời gian tìm lý do, anh tiếp tục chất vấn cô: “Em cái gì? Ăn tôi xong là muốn phủi mông đi luôn? Hả?”

Ăn xong phủi mông đi luôn?

Tôn Giai Ni trợn to mắt nhìn anh.

Cái này cái này cái này… đây có phải chính là cái gọi là không phân đúng sai, đổi trắng thay đen không?

Rõ ràng là anh dụ dỗ cô đủ kiểu ở chân núi hồ Thiên Đường, làm hại cô vứt bỏ mũ giáp, mặc cho anh làm xằng làm bậy, sao mà vào miệng anh lại trái ngược?

Nếu là người ngoài, Tôn Giai Ni nhất định phải oán hận chửi một câu “vô sỉ”.

Nhưng người này là Lục Minh Thần, cô thoáng cái lại hơi thoái chí.

Anh nói như vậy, khiến cho ngược lại thật sự là giống như cô tội ác tày trời.

Thế là cô gái nhỏ mềm giọng giải thích: “Không phải, em không có ý này. Chỉ là viết thương của anh đã lành, em ở lại chỗ anh không ổn lắm…”

“Bạn trai bạn gái ở cùng một chỗ không phải chuyện hiển nhiên sao?” Người nào đó nhàn hạ hỏi lại.

“…”

Là lỗi của cô, cô lại dám vọng tưởng cãi lại thầy Lục tài ăn nói giỏi nhất trường.

Có thể thắng mới là lạ!

Vừa rồi bị dạy dỗ trên lớp còn chưa đủ nhiều sao?

“Em biết rồi, vậy anh bận bịu trước đi, em về ký túc xá thu dọn ít đồ đạc.”

“Từ từ đã!” Lục Minh Thần gọi cô lại.

“Còn có việc gì sao?”

“Tiết học vừa rồi em không chăm chú nghe giảng, anh còn chưa phạt em.”

Ngữ khí Lục Minh Thần nhẹ nhàng nhưng Tôn Giai Ni nghe thấy lại run rẩy một trận.

Cô nhỏ giọng hỏi rõ: “Không phải đã trừng phạt rồi sao?”

Trêu đùa cô trên bục giảng trước mặt nhiều người như vậy còn chưa đủ sao?

“Không.” Lục Minh Thần lắc đầu, “Đó là trừng phạt em muốn về ký túc xá.”

Không ổn!

Trong nhất thời còi báo động trong đầu Tôn Giai Ni kêu lên, cô nhấc chân chạy về cửa theo bản năng, nhưng mà Lục Minh Thần đã nhanh hơn một bước.

Anh dáng cao chân dài, sải bước đi tới cửa khóa trái cửa lại, sau đó nhìn cô gái nhỏ run rợ trong lòng, khẽ nhíu mày: “Muốn chạy trốn?”

“Thầy Lục,” Giọng nói cô gái nhỏ run rẩy, “Sẽ có người tới.”

Lần này cô thật sự sợ.

Đây là văn phòng giáo viên!

Đây là nơi nghiêm túc nhất toàn bộ khoa báo chí, cũng là nơi các học sinh sợ tới nhất.

“Cho nên chúng ta nhanh một chút.”

Lục Minh Thần nói xong đưa cô gái nhỏ tới trước bàn làm việc của mình.

Vì là giáo sư được mời về làm việc với số tiền lớn, khu vực làm việc của anh không gian rất lớn, sát tường dựa cửa sổ, bên ngoài là sân bóng rổ trường học.

“Đứng vững, nửa người trên nằm lên bàn.” Lục Minh Thần đẩy người, lạnh giọng ra lệnh.

Ngữ khí của anh vô cùng nghiêm túc, giống như bình thường răn dạy học sinh không nghe lời trên lớp vậy.

Tôn Giai Ni không dám chống đối, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm sấp.

Kể từ đó cô đưa lưng về phía anh, không nhìn thấy rõ nét mặt anh.

Không biết bàn làm việc của anh làm bằng gì, đã rộng còn lạnh, Tôn Giai Ni đang cố gắng thích ứng, đột nhiên cảm thấy hạ thể chợt lạnh.

Quay đầu nhìn lại, là Lục Minh Thần nhanh chóng nhấc váy cô lên, đang cởϊ qυầи lót của cô.

Mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ lên, cô vô cùng luống cuống, vội vàng cầu xin anh: “Thầy Lục, đừng…”

Đáp lại cô là một tiếng “ba” vang giòn và sự đau đớn.

Qua mấy giây Tôn Giai Ni mới phản ứng được.

Thầy Lục đang… đánh mông cô?

Năm nay cô 18 tuổi, cũng không phải 8 tuổi.

Trần như nhộng thế này bị một người đàn ông trưởng thành đánh mông, thật sự quá xấu hổ!

Giờ khắc này máu vọt thẳng lêи đỉиɦ đầu, quên hết tất cả, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi nơi này.

Nhưng mà vừa mới di chuyển một chút liền bị Lục Minh Thần đè lại.

Anh đẩy kính mắt giọng vàng, sắc mặt trầm xuống nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Đã làm sai còn dám trốn?”

Nữ sinh rốt cuộc nhớ tới phải nhận lỗi.

Nhưng mà đã muộn rồi.

Giáo sư lạnh lùng hà khắc cực kỳ không vui, anh cởi dây lưng bên hông mình xuống, nâng hai cánh tay cô lên, trói chặt cô lại, tiếp theo giơ cây thước trong tay lên, nhắm thẳng bờ mông đầy đặn của cô đánh mạnh xuống.

“Ba!”

Sức lực lần này mạnh hơn vừa rồi.

Trong nháy mắt, mông đẹp vốn dĩ tuyết trắng non mềm liền có thêm một cái dấu màu hồng phấn, trắng hồng giao nhau lộ ra vẻ đẹp ngược đãi.

Đôi mắt dưới thấu kính Lục Minh Thần lập tức tối lại, anh quan sát nơi đó của cô, vỗ xuống hết lần này tới lần khác.

“Ba.”

“A~”

“Ba ba!”

“A~~~”

Một bên đánh, giáo sư đẹp trai bắt đầu dạy bảo.

“Lên lớp không chú ý, không làm giáo viên của em thất vọng sao?”

“Ba!”

“A~ Thầy ~ Em sai rồi~ a~”

Nữ sinh kiều nộn bị trói hai tay, eo bị đè chặt, cả người không có chút sức phản kháng, giống như cá trên thớt, mặc cho giáo sư lớn tuổi mạnh mẽ trừng phạt.

Cái mông cô đã đỏ lên toàn bộ, vì hơi sưng nên thấy càng vểnh cao hơn vừa rồi, giống như hai quả đào mật chín mọng.

Mỗi lần cây thước rơi xuống, nếp uốn phấn nộn giữa quả mật đào cũng co vào kịch liệt theo, nhìn qua cực kỳ da^ʍ mỹ.

“Thầy~ xin anh~ a~”

Nữ sinh không biết mình bị làm sao, rõ ràng đang bị đánh nhưng hoa huyệt cô lại càng chảy thêm nhiều mật dịch không ngừng, mà còn có cảm giác trống rỗng mơ hồ.

“À~ Bị người ta đánh còn có thể ướt thành dạng này, thế mà còn muốn chuyển về ký túc xá?”

Sau lưng, Lục Minh Thần quẹt dịch nhờn giữa chân cô một cái, nở nụ cười như có như không nhìn cô.