Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 9: Nếu đau lòng thì lấy thân báo đáp đi (H)

Nụ hôn của Lục Minh Thần nóng bỏng thiêu người, Tôn Giai Ni “Ưm” một tiếng, mau chóng mềm oặt ngã trong l*иg ngực anh.

Cô gái vừa tắm xong, tóc vẫn ướt nhẹp, áp sát gò má càng tôn lên đường nét quai hàm, đôi mắt trong veo động lòng người.

Toàn thân cô tỏa ra mùi thơm ngát, cách váy ngủ cũng cảm nhận được rõ ràng.

“Em dùng sữa tắm gì thế? Hả?” Lục Minh Thần liếʍ gáy cô, khàn giọng hỏi.

Động tác của anh dịu dàng mà mê hoặc, bầu không khí lập tức trở nên ám muội, rục rịch thiêu đốt.

“Mùi… Mùi hoa lan.”

“Thơm quá, để tôi ngửi xem những chỗ khác có thơm thế này không.”

Dứt lời, Lục Minh Thần tỉ mỉ hôn một đường từ gáy cô xuống.

Hôn qua xương quai xanh xinh đẹp, bả vai mềm mại, Lục Minh Thần nhìn áo ngủ của cô, khẽ cười nói: “Lưng tôi đau quá, không có sức nữa, Ni Ni tự cởi ra được không?”

Giọng anh trầm thấp mà gợi cảm, như ác ma dụ dỗ người rơi vào vực sâu du͙© vọиɠ.

Tôn Giai Ni hoàn toàn bị anh đầu độc, gật đầu theo bản năng.

Cô chủ động cởi ra váy ngủ tơ lụa vừa mới mặc vào không lâu, lộ ra cơ thể thanh xuân trắng như tuyết bên trong.

Đầṳ ѵú vểnh cao, vòng eo uyển chuyển, mép qυầи ɭóŧ lộ ra vài sợi lông xoăn mê người…

Yết hầu Lục Minh Thần giật giật, ánh mắt vốn thâm trầm càng âm u hơn.

Anh cúi người tiếp tục hôn cô, cánh tay mảnh khảnh, liếʍ từng ngón tay nhỏ nhắn.

Sau đó tiến tới trước ngực cô.

Đầṳ ѵú và quầng vυ' thiếu nữ đều rất nhỏ, màu sắc phấn nộn, kết hợp với bầu ngực trắng noãn như hồng mai trong tuyết trắng ngày đông, vô cùng xinh đẹp động lòng.

Trước kia Lục Minh Thần đều ngậm cả miệng nhưng dường như hôm nay anh có thú vui khác, chỉ vươn đầu lưỡi, vừa nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng quắc của cô gái nhỏ, vừa dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc đầṳ ѵú.

Liếʍ láp hời hợt như chuồn chuồn lướt nước lại làm Tôn Giai Ni càng thêm có cảm giác.

“A ~ thầy Lục ~”

Cô rêи ɾỉ mềm mại yêu kiều, chủ động nâng người lên muốn đưa sát vào trong miệng anh.

Nhưng cô cứ tiến một bước Lục Minh Thần lại lùi một bước, luôn duy trì khoảng cách nhất định với cô.

“Đầṳ ѵú Ni Ni cũng có hương hoa lan này.” Anh cười khẽ.

“Thầy Lục ~ ưm ~”

Vào giờ phút này, Tôn Giai Ni hy vọng anh có thể thô bạo hơn một chút, mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ hoặc gặm cắn cô.

Nhưng Lục Minh Thần nhất quyết không làm vậy.

Dường như anh thực sự chỉ muốn xem có phải từ trên xuống dưới toàn thân cô đều là mùi hoa lan hay không, sau đó anh lại lần lượt liếʍ eo, chân, ngón chân cô, lật người cô lại, tiếp tục tới sau lưng, mông mật đều liếʍ qua.

Thiếu nữ lần thứ hai bị lật qua, đã rêи ɾỉ khó nhịn.

Lục Minh Thần tách chân cô ra, hoa huyệt mềm mại đã sớm ướt đẫm.

“Thầy Lục ~ đừng hôn chỗ đó ~” Thiếu nữ yếu ớt khuyên can anh.

Nhưng có ích gì sao?

Ai có thể khuyên nổi Lục Minh Thần như hổ rình mồi?

Anh nhẹ nhàng đẩy hai môi thịt trai, liếʍ lên hạt ngọc trai chính giữa…

“A ~~~”

Thiếu nữ trần trụi run rẩy dữ dội, theo bản năng trườn lên trên, chạy trốn trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngập đầu này.

Nhưng hai chân lại bị Lục Minh Thần đè chặt lại, lưỡi anh đã chui vào lối đi khép kín ướŧ áŧ trong cô, nhanh chóng liếʍ láp.

“A ~ thầy Lục ~ đừng mà ~ chú Lục ~ cầu xin anh ~ a ~”

Cô gái nhỏ không ngừng thở gấp nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được anh, sau cùng vẫn bị hút ra một làn sóng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn, thét chói tai lên cao trào.

“Ni Ni.”

Lục Minh Thần rời khỏi hương huyệt cô, lại hôn lên môi cô.

Tôn Giai Ni đã không còn sức, chỉ có thể mặc anh mang theo hương vị bên dưới của mình sáp đến.

“Dạ?”

“Em vừa nói đau lòng tôi.”

“Vâng.”

“Nếu đau lòng, vậy thì lấy thân báo đáp đi.”

Cô gái nhỏ nghe vậy, bỗng dưng mở mắt ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn hai mắt Lục Minh Thần phía trên mình, đôi mắt màu đen như một hồ nước sâu, du͙© vọиɠ và dịu dàng đan xen trong hồ nước, cuối cùng biến hóa thành mặt cô.

Anh thật lòng.

Cô biết.

Mấy ngày nay, anh vẫn nhẫn nại, cho cô đủ thời gian chuẩn bị và thích ứng.

Ban đầu cô đã nói đợi đi du lịch về sẽ cho anh.

Nhưng không ngờ hôm nay lại phát sinh một màn mất hồn mất vía như vậy.

Nếu không có anh, có lẽ giờ này cô không còn trên thế gian nữa rồi.

“Vâng.”

Trong giọng nói e thẹn của cô có kiên định, còn có chút chờ mong mơ hồ.

Lục Minh Thần lại hôn cô một cái, dịu dàng nói: “Tôi sẽ nhẹ một chút.”

Nói xong, anh đứng dậy xuống giường, mở vali lấy một cái áo mưa an toàn đeo vào.

Lần thứ hai chân bị tách ra, Tôn Giai Ni cứ lờ mờ cảm thấy chỗ nào không đúng.

Nhưng không đợi cô nghĩ xong, Lục Minh Thần đã nâng vật to lớn của mình, chống ở miệng huyệt cô.

Thời khắc này đến nhanh hơn dự đoán.

Trong nháy mắt Tôn Giai Ni căng thẳng lên, toàn bộ cơ quan cảm giác đều tập trung vào giữa hai chân.

“Thầy Lục ~” Cô gọi anh theo bản năng.

“Tôi ở đây.”

Lục Minh Thần đáp lại, cẩn thận đẩy mép thịt mềm mại của cô ra.

Vừa rồi anh dùng môi lưỡi thăm hỏi qua, nơi đó của cô gái nhỏ vẫn ẩm ướt trơn trượt.

Nhưng vì là xử nữ nên vẫn chặt như cũ.

Lục Minh Thần nhanh chóng vê hạt đậu của cô, dươиɠ ѵậŧ chậm rãi đẩy mạnh.

“A ~”

Qυყ đầυ vừa mới vào một chút, Tôn Giai Ni đã kêu lên đau đớn.

“Ngoan, thả lỏng.”

Anh lại xoa nơi hạt đậu, dùng kɧoáı ©ảʍ dời sự chú ý của cô đi.

Đồng thời tiếp tục thử ‘đi’ vào.

“Bảo bối ngoan, thả lỏng ra, chịu đựng một chút.”

“Vâng.”

Lúc này cô càng thêm khẳng định trái tim mình.

Ý muốn hợp làm một với Lục Minh Thần mãnh liệt chiến thắng tất cả.

Tuy thân dưới đau đớn như bị xé rách nhưng Tôn Giai Ni vẫn cắn chặt môi, cố gắng thả lỏng bản thân để gậy thịt của anh tiến vào.

Một âm thanh bị bóp nghẹt truyền đến, Tôn Giai Ni lại đau đớn thét chói tai lần nữa.

Cô theo bản năng cào lên lưng Lục Minh Thần để giảm bớt đau đớn khó nhịn ở thân dưới.