“A~ Thầy Lục ~ ha ~”
Trên ghế sa lông rộng lớn, Tôn Giai Ni đang bị Lục Minh Thần đặt dưới thân mặc sức hôn.
Đảo mắt đã hơn một tháng qua đi, quan hệ giữa cô và Lục Minh Thần cũng ngày càng thân thiết.
Bọn họ đều ăn ý không công khai ra ngoài mà lựa chọn lén lút hẹn hò, yêu đương ngọt ngào.
Bởi vì ngày thường đi học đều là ‘thầy Lục’, gọi “thầy Lục”, dần dần cô quen gọi anh như thế.
Hơn nữa gọi chú đúng là rất bất tiện.
Lúc trước hai người đi ăn cơm, cô vừa gọi anh “chú Lục” vừa hôn anh khiến một bàn người bên cạnh liên tục nhòm ngó.
Hôm nay là thứ Sáu, Chủ nhật hai người đều không có lớp, Tôn Giai Ni nói dối bạn học là về nhà, tự học buổi tối một lúc liền tới chỗ Lục Minh Thần.
Người đang yêu đương cuồng nhiệt chỉ hận không thể dính như sam 24 tiếng mỗi ngày.
Ăn cơm tối xong, hai người cùng ngồi trên ghế sa lông xem TV, sau đó nụ hôn của Lục Minh Thần hạ xuống.
Qua một tháng huấn luyện của anh, Tôn Giai Ni đã học được cách hít thở, cũng bắt đầu nghênh đón đáp lại.
Thời tiết đầu hè, hai người hôn hôn, rất nhanh không hề thỏa mãn.
Lục Minh Thần từ từ di chuyển xuống dưới, như ma cà rồng trong Dark Night, mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ cổ nhỏ dài của cô gái.
“A ~”
Da cổ rất mỏng, Tôn Giai Ni cảm thấy vừa tê vừa ngứa, không nhịn được yêu kiều rêи ɾỉ.
Giọng cô gái mềm mại yếu ớt như bị ai bắt nạt khiến khí huyết người ta dâng lên.
Lục Minh Thần nắm lấy nơi mềm mại của cô qua lớp vải, ác ý nhào nặn.
“Chậc, lại không mặc áσ ɭóŧ.”
“A ~ em vừa tắm xong.”
“Nhưng thầy giáo vẫn đang ở đây, bạn học Tôn sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ?” Lục Minh Thần nhíu mày, giả vờ nghiêm túc nói.
Giọng điệu anh lập tức mang đến cảm giác khác thường cho Tôn Giai Ni.
Nơi giữa hai chân nóng lên, dâʍ ɖị©ɧ cứ thế chảy ra.
“Xin lỗi thầy.”
Cô làm bộ thẹn thùng muốn ôm ngực, nhưng tay Lục Minh Thần nắm chặt không tha.
Động tác tay anh càng kịch liệt hơn, mạnh mẽ kéo núʍ ѵú cô, lúc kéo dài ra như dây cao su, lúc lại thả ra.
“Thầy ơi, đau ~”
“Ừm, vậy để thầy hôn.”
Dứt lời, Lục Minh Thần liền há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú cô qua lớp áo ngủ.
Anh vươn lưỡi, liếʍ qua lớp vải mỏng, động tác vô cùng dịu dàng.
“A ~ thầy Lục ~ ngứa quá ~”
“Ngứa chỗ nào?” Lục Minh Thần khàn giọng hỏi.
Trải qua đoạn thời gian quấn quýt bên nhau, Tôn Giai Ni cũng không thẹn thùng như lúc trước, cô nhỏ giọng nói: “Đầṳ ѵú ngứa, phía dưới cũng ngứa.”
“Bé ngoan.”
Lục Minh Thần nâng cánh tay cô lên, cởϊ áσ ngủ ra.
Không lâu sau, từ trên xuống dưới cô gái nhỏ chỉ còn độc cái qυầи ɭóŧ màu đen.
Ở dưới ánh đèn, thân thể cô trắng bóng như ngọc, sáng lên lấp lánh.
Lục Minh Thần lại cúi đầu liếʍ láp đầṳ ѵú cô đã sưng đỏ, một tay thăm dò qυầи ɭóŧ cô, xoa ấn hạt đậu.
“Ưm ~ thầy Lục ~”
Cô ngứa quá.
Muốn nhiều hơn nữa.
Cứ như tâm linh tương thông, Lục Minh Thần hôn một lúc, mau chóng dời xuống dưới.
Anh từng bước hôn xuống bụng dưới của cô, bên trong bắp đùi, cuối cùng dừng lại giữa hai chân cô.
Cuối cùng Tôn Giai Ni ý thức được anh muốn làm gì, vội run rẩy cản lại: “Thầy Lục, đừng mà…”
Nhưng đã muộn rồi.
Lục Minh Thần vén qυầи ɭóŧ cô qua một bên, một giây sau hạ môi xuống lấp kín.
Anh chỉ liếʍ nhẹ qua hạt đậu của cô đã khiến cô phải thét lên chói tai.
Chứ khỏi kể đến anh còn ngậm lấy hai cánh môi thịt mẫn cảm mà gặm nuốt.
“A ~ thầy Lục ~”
Cô gái nhỏ chưa trải sự đời, làm sao chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy? Cô nắm chặt tóc Lục Minh Thần, muốn đẩy anh ra.
Nhưng dù sao cũng là người đàn ông trưởng thành lớn hơn cô tròn 11 tuổi, khác biệt sức lực quá lớn.
Chỉ cần cô hơi động đã bị anh đè chặt không thở nổi.
Mà đầu lưỡi anh đã đi xuống liên tục đâm vào kiều huyệt cô.
“Thầy Lục ~ em không chịu được ~ xin anh ~”
Cô cũng không biết xin cái gì.
Chỉ muốn anh mau chóng kết thúc loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó nhịn này.
Cuối cùng vẫn thương tiếc cô, Lục Minh Thần hôn một trận, đẩy nhanh tốc độ miệng, ngậm lấy huyệt thịt liên tục liếʍ mυ'ŧ cho đến khi cô thét chói tai ‘trào’ nước mới thả cô ra.
“A, Ni Ni ra rồi.”
“Ưm ~”
Chuyện này xấu hổ quá.
Cô cứ thế bị miệng thầy Lục đưa lêи đỉиɦ.
Nhưng lúc đó lại thoải mái như vậy.
Cho nên cô nghĩ, nếu như thật sự ‘đi’ vào, có phải sẽ càng thoải mái hơn không?
“Thầy Lục…”
“Hả?”
“Chờ du lịch về, chúng ta… Ở bên nhau đi.”
Bởi vì sợ gặp người quen ở thành phố A, hai người đã sớm lên kế hoạch cuối tuần này cùng đi thăm thú xung quanh.
Cô gái nhỏ nói xong, lập tức mắc cỡ đỏ mặt gắt gao vùi vào ngực anh. Dù sao cũng là chuyện ngại ngùng, cô chủ động nói ra có vẻ không hay cho lắm?
Nhưng một tháng qua càng tiếp xúc nhiều cô lại càng thích anh.
Có lẽ vì anh lõa thể trước mặt cô ngay từ đầu nên từ đó về sau luôn được cộng điểm.
Anh dẫn cô đi ăn ngon, mua quần áo đẹp cho cô, cùng cô vào bệnh viện truyền nước biển, thậm chí còn đưa cô chìa khóa căn hộ này và chuẩn bị dép lê, bàn chải đánh răng, mỹ phẩm dưỡng da.
Ưu thế của khoảng cách hơn kém 11 tuổi lộ rõ, anh xử lý mọi việc gọn gàng ngăn nắp, không cần cô phải lo nghĩ chút nào.
“Được.” Lục Minh Thần hôn một cái lên môi cô.
Dứt lời, lúc này cô gái nhỏ mới dần nhắm mắt, ngủ say đi vào mộng đẹp.