“Xin anh đấy ~” Tôn Giai Ni lẩm bẩm tự nói.
“Ni Ni,” Lục Minh Thần dừng động tác trong tay, vẫn chôn trong người cô như cũ, anh nhìn đôi mắt trong veo của thiếu nữ dưới thân, thu lại tà ý vừa nãy cố ý lộ ra ngoài, nghiêm mặt nói từng câu từng chữ: “Em nghĩ kỹ muốn ở bên tôi sao? Em xem, quan hệ yêu đương giữa nam nữ, ngoài hẹn hò, ăn cơm còn có thể có chuyện khác. Khi em ngoan ngoãn nằm trên giường của tôi, tôi rất khó khống chế kích động đối với em, tôi muốn thân thể em, muốn mυ'ŧ lấy ngực em, thậm chí… Muốn cắm cái đó của tôi vào trong huyệt nhỏ của em.”
Nói cho cùng, Lục Minh Thần chỉ là người đàn ông bình thường, tuổi này của anh không thể tiếp tục nói chuyện yêu đương ngây thơ với cô gái nhỏ.
Anh dứt lời, cô gái trần trụi dưới thân rất nhanh lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ trong dự đoán của anh.
Lục Minh Thần biết cô nghe được, nói tiếp: “Về công, tôi là thầy giáo của em. Về tư, theo vai vế em phải gọi tôi một tiếng ‘chú’ cho nên tôi mong em suy nghĩ thật kỹ, em nhất định muốn ở bên tôi sao? Bây giờ nói “không” vẫn còn kịp.”
Nói xong câu đó, tay anh cũng rút ra.
Nhìn đầu ngón tay còn sót lại sự ướŧ áŧ thuộc về nơi riêng tư của thiếu nữ, sắc mặt anh tối đi, ở ngay trước mặt cô tao nhã đưa vào miệng, nhẹ nhàng liếʍ láp.
Thơm thơm, ngọt ngọt, giống như trong tưởng tượng của anh.
Vật lớn trong quần dường như lớn ra một vòng, còn tiếp tục chờ đợi như thế, anh thật sự sợ mình sẽ không khống chế được.
Lục Minh Thần hít sâu một hơi, đứng dậy cài nút áo ngực của cô gái nhỏ trong lòng, lại kéo xuống áo lông bị anh vén cao lên, dịu dàng nói: “Tôi vào thư phòng làm dự án, em nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi.”
Xác nhận không còn ai trong phòng, Tôn Giai Ni mới chậm rãi mở mắt ra. Thân thể cô đã khôi phục bình tĩnh, nhưng trái tim thì không phải vậy.
Mỗi một câu nói của Lục Minh Thần đều quanh quẩn bên tai cô.
Anh nói rất rõ ràng.
Anh cho cô một cơ hội cuối cùng để đổi ý.
Hoặc là rời xa anh, trở về quan hệ thầy trò.
Hoặc là đến gần anh, bước vào thế giới của anh.
Chăn, quần áo, ngực và huyệt nhỏ của cô dường như đều nhiễm hơi thở của anh, không lau đi được.
Giống như rất nhiều năm qua.
Tôn Giai Ni nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu, yên lặng nở nụ cười không một tiếng động.
Đáp án còn phải nghĩ à?
Bên kia cách một bức tường, Lục Minh Thần mở máy tính ra nhưng đột nhiên mất hứng thú với công việc thường ngày mình thích nhất.
Toàn bộ trong đầu đều là bầu ngực trần trụi và dáng vẻ dịu dàng e thẹn vừa rồi của cô gái nhỏ.
Đánh vài chữ, cuối cùng anh vẫn đóng máy tính lại, luồn tay vào quần.
“Ni Ni ~” Giáo sư đẹp trai thành thục, vừa khẽ gọi tên học sinh, vừa nhanh chóng tự sướиɠ.
“Ha ~ rất muốn ‘làm’ chết em, đâm vào tiểu huyệt của em.”
Anh nói ra một câu dâʍ ɖu͙©, là một người hoàn toàn khác biệt với giáo sư áo mũ chỉnh tề ngày ngày lên lớp.
“Ưm ~ cô nhóc lẳиɠ ɭơ, bàn tay em làm chú Lục rất thoải mái.”
Tưởng tượng nữ sinh trẻ tuổi đáng yêu đang giúp mình, động tác trên tay Lục Minh Thần cũng từ từ tăng nhanh.
Mắt thấy sắp lêи đỉиɦ, bỗng cửa truyền đến tiếng gọi yếu ớt.
“Chú Lục…”
Người đang tự tướng bỗng tỉnh táo lại, hai mắt như điện quét về phía cửa.
Không biết Tôn Giai Ni đã đứng ở đó từ bao giờ, quan trọng hơn là cô đã cởϊ áσ lông và váy ngắn, chỉ mặc bộ đồ lót màu trắng.
Hai tay cô gái nhỏ vòng qua ngực, hơi ngẩng đầu lên, cố gắng bình tĩnh nói: “Em nghĩ kỹ rồi, em thích thầy, từ sáu năm trước đã thích rồi, em muốn làm bạn gái của thầy, vậy…” Nói tới đây, dường như cô hơi xấu hổ, đầu khẽ cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Cũng muốn trở thành người phụ nữ của thầy.”
Nghe vậy, Lục Minh Thần hơi cong môi, cười như một con hồ ly đạt được mục đích.
Anh ngoắc tay gọi Tôn Giai Ni: “Lại đây.”
Cô gái nhỏ chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi đi về phía anh. Cô vừa đến gần lập tức bị Lục Minh Thần ôm vào trong ngực.
Ngay sau đó môi anh hạ xuống, như mưa rền gió dữ cạy môi cô ra hôn thật sâu.
Kết thúc một nụ hôn, Lục Minh Thần thả cô ra.
Anh cúi đầu, không kiêng dè quan sát kỹ từng tấc da thịt cô gái nhỏ trong lòng.
Mãi đến khi cô không ngừng run lên vì thẹn thùng, anh cắn vành tai cô, giọng nói khàn khàn: “Nói xem, em mặc như thế là cố ý đến quyến rũ tôi phải không?”
“Không ~”
Tôn Giai Ni không biết chỉ bị anh cắn tai một chút mà có thể khiến cô ngứa ngáy như vậy.
“A ~” Lục Minh Thần cười nhẹ một tiếng, hơi thở nóng ấm phả xuống cổ cô khiến cô rùng mình không tự chủ được.
“Phải hay không không quan trọng, hôm nay tôi sẽ tạm tha cho em trước.”
Phù ~
Tôn Giai Ni thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn.
Thành thật mà nói, tuy đã chuẩn bị kỹ càng nhưng cô vẫn hết sức căng thẳng.
“Nhưng mà,” Lục Minh Thần bỗng đặt vật lớn của mình chọc vào cái mông cô gái nhỏ, giọng nói khàn khàn: “Trước tiên em an ủi nó một chút giúp tôi đi.”
Mặt Tôn Giai Ni đỏ đến mức sắp chảy máu.
Vừa nãy cô đã đứng bên ngoài một lúc, tất nhiên cũng nghe thấy mấy câu nói của Lục Minh Thần. Mặt cô không ngừng nóng lên, lại mơ hồ hơi hưng phấn.
Đây chính là côn ŧᏂịŧ của chú Lục đó.
Chỉ có người yêu anh mới có thể nhìn thấy.
Sau đó, cô cắn môi, giọng run run hỏi anh: “An ủi… như thế nào?”
“Tôi dạy em.”
Lục Minh Thần nói xong, kéo tay cô qua cầm lấy nó.
Tôn Giai Ni muốn nhìn qua chỗ khác nhưng thực sự quá tò mò.
Đôi mắt hơi mở hé một chút, nhìn cái đó của anh.
Thịt qυყ đầυ hồng nhạt, thân màu đỏ tím, bọc trứng khổng lồ, còn có lớp lông rậm rạp.
"Hài lòng không?" Lục Minh Thần ngậm lấy lỗ tai cô hỏi.
“Quá… lớn.” Cô lắp ba lắp bắp đáp.
Nhận lại được tiếng cười khẽ của người sau lưng.
“Sau này em sẽ biết được chỗ tốt của nó.”
Lục Minh Thần khàn giọng nói xong, sau đó cầm tay cô tiếp tục động tác lên xuống giống mình vừa nãy.
“A ~”
So với tưởng tượng, không hề nghi ngờ gì ‘ôn hương nhuyễn ngọc’ trong ngực lúc này làm Lục Minh Thần hưng phấn hơn nhiều.
Anh không nhịn được đẩy áσ ɭóŧ của cô lên cao, nâng bầu ngực cô xoa mạnh.
“Đúng, chính là như vậy, Ni Ni của thầy giỏi lắm.”