Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 4: Miệng anh sưng lên

Lúc mà Lục Minh Thần nói ra câu bá đạo này trên hành lang văn phòng, cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng lại đã mơ mơ màng màng đồng ý rồi.

Chờ đến khi cô trở lại ký túc xá thì hồn cô mới từ từ quay về với thân xác.

Cô đây là… Thổ lộ thành công?

Cũng quá thuận lợi rồi đó?

Mà tất cả những chuyện vừa rồi huyền diệu như vậy, nếu như cô nói ra liệu có ai tin không?

Đang lúc kích động, đột nhiên điện thoại nhắc nhở có bạn mới thêm Wechat.

Mang theo chờ mong mở ra, trong danh sách mới nhất đương nhiên là người vừa cướp đi nụ hôn đầu của cô.

Tên Wechat anh là tên thật, ba chữ “Lục Minh Thần” thật đơn giản, khiêm tốn lại bá đạo, không khác mấy với con người anh.

Sau khi bấm “Chấp nhận”, Tôn Giai Ni nghĩ nghĩ, đem tên anh đổi thành “Chú Lục”.

Lục Minh Thần gửi tới câu nói đầu tiên liền làm cho cô gái nhỏ đỏ mặt.

“Miệng của tôi sưng lên, bị em cắn đó.”

Anh ấy anh ấy anh ấy…..

Tôn Giai Ni bị dọa, xem điện thoại như củ khoai lang nóng bỏng tay mà quăng lên giường.

Đây là thầy Lục ngày thường lên lớp ôn tồn lễ độ đó sao?

Nói ra ai mà tin?

Cô đang nghĩ ngợi đâu đâu, tin nhắn của anh nhanh chóng lại đến.

“Buổi sáng ngày mai muốn ăn cái gì?”

Ách, chú Lục đây là có ý gì?

Hẹn cô ăn sáng sao?

Vừa rồi anh muốn dẫn cô đi ăn cơm chiều, lại bị cô từ chối.

Một là vừa mới trải qua một màn khó xử như vậy, cô không biết đối mặt với anh như thế nào.

Hai là các nhà ăn và quà vặt đường phố bên ngoài trường học đều là học sinh, lỡ đâu bị người khác thấy được thì làm sao bây giờ?

Nhưng mà tâm tình muốn gặp anh lại chiến thắng tất cả.

Vì thế Tôn Giai Ni trả lời: “Bánh bao hấp.”

“Được.”

Đêm nay, Tôn Giai Ni dĩ nhiên là mất ngủ.

Tất cả xảy ra quá đột ngột.

Cô chỉ cần nghĩ đến bộ dáng Lục Minh Thần hôn môi và ngực cô lúc chạng vạng tối, đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngực đập thình thịch.

Lúc rạng sáng hơn sáu giờ, lúc chuông điện thoại di động vang lên, Tôn Giai Ni nhịn không được rên lên một tiếng.

Toang rồi, tối hôm qua hơn ba giờ cô mới ngủ, bây giờ chắc chắn khó coi chết đi được.

Vội vàng nói một câu cúp máy, cô liền chạy trối chết đến toilet rửa mặt.

Khí sắc quả nhiên không tốt, có một vòng thâm rõ ràng quanh mắt.

Nhưng cũng may là tuổi trẻ.

Cô gái mười tám tuổi, cho dù là trang điểm, da cũng non mềm đến mức bóp ra nước.

Tôn Giai Ni vội vàng đánh phấn lót, lại bôi một lớp son môi mỏng, lập tức nhanh chóng lao xuống lầu.

Xuống dưới lầu, cô mới hiểu được vì sao Lục Minh Thần lại chọn thời gian sớm như vậy.

Trời vừa hửng sáng, dưới lầu ký túc xá nữ sinh không có bất kỳ ai.

Lục Minh Thần dừng xe ở chỗ ngoặt dưới tòa nhà, căn bản không cần lo lắng sẽ có người trông thấy.

“Ni Ni.”

Nhìn thấy bóng dáng cô, Lục Minh Thần từ trên xe bước xuống.

Nhìn cô gái ăn mặc mỏng manh một chút, anh nhíu mày, cởi âu phục của mình ra, khoác lên vai của cô.

“Sao mà mặc ít như vậy hả?”

“Á, em không biết buổi sáng lạnh như vậy.” Tôn Giai Ni hơi ngượng ngùng nói.

Đồng thời kéo chặt áo khoác trên người.

Quanh người cô đều là hơi thở của anh, bên trong ấm áp là sự thơm ngát mơ hồ, làm lòng cô lập tức ấm lên.

“Đi thôi, lên xe trước.”

Lục Minh Thần nói xong, cực kỳ tự nhiên nắm tay cô dẫn sang ghế phụ.

“Cẩn thận đầu.” Anh lịch sự mở cửa xe cho cô, để tay trên đỉnh đầu cô.

“Cảm ơn Thầy Lục.”

Nghe vậy Lục Minh Thần nhíu mày, cười như có như không hỏi: “Còn gọi tôi là Thầy Lục?”

“A…”

Tiếng nói anh trầm thấp, mang theo sự gợi cảm trí mạng.

Tôn Giai Ni lập tức đỏ mặt, ấp úng nửa ngày, đánh trống lảng nói một câu: “Lên xe đi, sẽ có người đến đây đó.”

“Ha….” Ý cười của Lục Minh Thần sâu hơn một chút.

Anh cũng không nói gì nữa, đi đến bên kia leo lên ghế lái.

Chiếc Land Rover màu đen một đường ổn định lái ra khỏi trường học, sau khi rẽ ngoặt một cái, lái đến một tiểu khu cao cấp ở gần đó.

Trong lòng Tôn Giai Ni muốn hỏi anh là định đi đâu, lại ngại ngùng mở miệng.

Ở trước mặt anh, cô không còn là cô nhóc không sợ trời sợ đất như lúc trước, chỉ còn là một cô bé vụиɠ ŧяộʍ thích anh.

Không đúng, bây giờ cô là bạn gái anh.

Cô vui mừng khấp khởi nghĩ.

Xuống xe, Lục Minh Thần mang theo cô đi vào một tòa nhà có thang máy, sau đó nhấn lầu chín.

Trong thang máy chỉ có hai người, cuối cùng Tôn Giai Ni cũng nhỏ giọng hỏi anh: “Chú… Chú Lục, đây là đâu ạ?”

Chú Lục hả?

Lục Minh Thần bất động thanh sắc nhíu nhíu mày.

“Nhà tôi, tôi muốn ăn điểm tâm cùng với em.”

Nếu là bình thường, Tôn Giai Ni nghe được chú Lục cô thầm mến muốn ăn cơm cùng với cô, cô nhất định sẽ vui vẻ đến mức nhảy dựng lên.

Nhưng bây giờ, cô lại bị câu nói phía trước của anh hấp dẫn phân nửa lực chú ý.

“Nhà anh?”

Bởi vì quá mức kinh hãi, giọng nói của cô cũng hơi run lên.

Hôm qua bọn họ mới xác định quan hệ, hôm nay đã muốn dẫn đến gặp người lớn rồi à?

Đây có phải là hơi quá nhanh hay không?

Mà cô phải gọi ba mẹ của chú Lục là gì?

Chú dì?

Ông bà?

A a a, thật là khó mà!

Nhìn mặt cô bé lúc xanh lúc trắng, Lục Minh Thần không khỏi bật cười, anh xoa xoa đầu của cô, nói: “Tôi ở một mình.”

“Ah.”

Tôn Giai Ni lập tức thở phào một hơi, thế nhưng ngay lập tức lại khẩn trương hơn.

Sáng sớm đã đến nhà anh ấy, có mập mờ quá hay không?

Nhưng bất luận cô xoắn xuýt như thế nào, Lục Minh Thần đã nhanh chóng dẫn cô vào cửa.

Phòng ở cực lớn, ước chừng hơn một trăm mét vuông, được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, tất cả đồ dùng trong nhà và đồ đạc đều rất mới.

Lục Minh Thần đưa một đôi dép lê của nam cho cô, nói: “Phòng này tôi vừa mới mua chưa bao lâu, chủ yếu là thuận tiện gần trường, nếu em không thích, sau này chúng ta có thể thay đổi.”

! ! !

Nếu cô không thích thì bọn họ thay đổi?

A a a a a, chú Lục đây là có ý gì hả?

Tôn Giai Ni đơn giản là vui đến sắp điên rồi!

Rất muốn gọi điện thoại cho Nghiên Nghiên nha!

Thế nhưng bây giờ còn quá sớm, mỗi tối cô ấy đều vô cùng kịch liệt với Tô Hoài Chiêu, lúc này chắc chắn còn chưa dậy.

Lục Minh Thần dẫn cô đi dạo xung quanh nhà một vòng, cười nói: “Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn điểm tâm.”

“A vâng.”

Tôn Giai Ni ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của anh.

Ngồi xuống ghế trong nhà ăn, rất nhanh, Lục Minh Thần bưng một đống món ngon từ phòng bếp đi ra.

Bánh bao hấp, cháo hoa, rau ngâm, sữa bò, bánh mì, trứng tráng, lòng nướng…

Mấy món này lập tức chiếm hết bàn ăn.

“Chú Lục, anh chuẩn bị những thứ này khi nào vậy?”

Bây giờ mới hơn bảy giờ, hơn sáu giờ anh đã gọi điện cho cô, vậy cuối cùng là mấy giờ anh dậy?

“Tối hôm qua đặt trước khi ngủ,” Lục Minh Thần nói, lại bổ sung một câu: “Bình thường tôi không thường xuống bếp, em không ngại sao?”

“Hả? A, không… không ngại.”

Dứt lời, Tôn Giai Ni liền hận không thể cắn mình một cái. Cô bị làm sao vậy?

Ở trước mặt anh thành một nhóc nói lắp.