Hôm nay là ngày lên lớp đầu tiên sau khi chính thức khai giảng.
Từ nhỏ Tôn Giai Ni đã muốn làm phóng viên, thế nên cô ghi danh thi vào khoa báo chí đại học truyền thông của thành phố A.
Trường học của cô mặc dù kém danh tiếng hơn so với đại học A, nhưng cũng là một trường có tiếng.
Bởi vì nhà cách xa trường học, cho nên bình thường cô đều ở kí túc xá, cuối tuần hay ngày nghỉ lễ có thời gian rảnh liền về nhà ăn uống thả cửa.
“Ni Ni, các cậu có nghe nói gì không? Giáo viên quảng cáo mới tới của chúng ta đặc biệt đẹp trai, mà còn có công ty riêng ở ngoài nữa.”
Trong kí túc xá, Trần Nhã Cầm thừa dịp không có tiết học vừa ăn đồ ăn vặt, vừa ríu ra ríu rít bát quái cùng với cô.
“À~~~” Tôn Giai Ni áp mặt mình lên mặt bàn, không có chút sức lực nào lên tiếng.
“Hôm nay cậu bị sao vậy? Bà dì tới à?”
Thường ngày Tôn Giai Ni là người tích cực nhất trong phòng ngủ của bọn họ.
“Không, buổi sáng mơ thấy chú Lục nhà tớ.”
Nói đến chú Lục nhà Tôn Giai Ni, toàn bộ phòng ngủ 503 không ai không biết, không người không hay.
Những truyền kỳ lên quan đến anh ta tỉ như học tập ưu tú cỡ nào, công việc xuất sắc cỡ nào, chơi trò chơi lợi hại ra sao, đánh cờ vây bay bổng lưu loát thế nào… Mọi người ở chung trong cái phòng ngủ này trong vòng nửa năm, đã nghe nhiều đến nỗi lỗ tai đóng kén.
Nghe vậy, Trần Nhã Cầm đồng tình liếc nhìn cô một cái, nghiêm túc khuyên nhủ: “Ni Ni à, chú Lục cho dù tốt thì cũng lớn hơn cậu nhiều như vậy, nói không chừng bây giờ anh ta đã già rồi, có bụng bia, cậu nhìn trường học của chúng ta có nhiều soái ca như vậy, trường đại học A đối diện cũng có không ít, hà tất cậu phải treo cổ trên một thân cây như vậy?”
“Aiz, Nhã Cầm, tớ biết…”
Biết là một chuyện, nhưng có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.
Nếu như cô chưa từng gặp Lục Minh Thần lúc cô vừa chớm biết yêu, có lẽ cô cũng sẽ nhìn những người cùng lứa một chút, dù sao bị Mộ Kiều Nghiên và Tô Hoài Chiêu ngược cẩu nhiều năm như vậy, cô cũng rất muốn nói chuyện yêu đương.
Thế nhưng cô lại cứ gặp được người ấy.
Từ đó về sau, những người khác cho dù tốt cũng không lọt vào mắt.
Mang theo phiền muộn kiểu này, rất nhanh đã sắp đến giờ đi học.
“Đi thôi, đoán chừng hôm nay có rất nhiều người tới học, chúng ta đi sớm một chút giành chỗ.” Trần Nhã Cầm lôi kéo cô.
Một mặt vì hôm nay là tiết đầu tiên của môn quảng cáo, tất cả mọi người đều muốn đến xem vị giáo viên cực kì đẹp trai trong truyền thuyết là cái dạng gì.
Một mặt khác, cũng không biết là giáo viên mới có điểm danh hay không.
Xui rủi ảnh hưởng đến thành tích cuối kỳ, vậy coi như phiền toái.
Quả nhiên đúng như Trần Nhã Cầm nói, hai lớp cuối cùng buổi sáng, hai người đến trước giờ học hai mươi phút, nhưng cũng khó khăn lắm mới kiếm được hai chỗ ngồi trong góc.
Mấy bạn nữ bình thường trốn học đến trễ, hôm nay đều đến hết.
Tôn Giai Ni không khỏi có chút tặc lưỡi.
Chẳng qua là mấy chuyện này không có liên quan gì với cô, cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi trò chơi.
Chơi hai ván, phòng học dần dần yên tĩnh trở lại, Trần Nhã Cầm bên cạnh đυ.ng đυ.ng cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Giáo viên đến rồi! Trời ạ, đẹp trai thật đó! Mà sao tớ lại cảm thấy hơi quen mặt.”
Tôn Giai Ni nghe vậy, cũng hiếu kỳ mà giương mắt nhìn lên trên bục giảng.
Cái nhìn này, cuối cùng cô không thể dời mắt đi.
Người đứng trên bục giảng, thân thể như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, mặc tây trang màu đen, thắt một chiếc cà vạt sọc nghiêng, ngũ quan tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, một đôi kính mắt gọng vàng, có chút ngăn trở hai con ngươi đẹp mắt của anh ta.
Trong nháy mắt nhịp tim kịch liệt gia tốc.
Tôn Giai Ni nhớ kỹ trước đây nhìn thấy một câu: Người xuất hiện trong mộng, tỉnh lại sẽ gặp được người đó.
Mà giờ khắc này, người trước mặt đột nhiên không kịp trở tay mà xuất hiện trước mặt cô.
“Chào các bạn, đầu tiên tôi sẽ giới thiệu. Tôi tên là Lục Minh Thần, một năm tới đây sẽ dạy mọi người môn quảng cáo.”
Tiếp theo Lục Minh Thần dùng bút viết tên mình lên bảng, tâm hồn lơ lửng của Tôn Giai Ni mới rơi xuống hiện tại.
Không phải nằm mơ.
Thật sự là anh ấy.
Là chú Lục của cô.
Chữ của anh giống như con người anh, vừa tiêu sái vừa đẹp đẽ.
Mỗi nét mỗi dấu đều mang theo khí chất bá đạo mơ hồ.
Lục Minh Thần đứng sau bàn giáo viên, đảo mắt một chút nhìn khắp phòng, lại cười nói: “Hôm nay là buổi đầu tiên, trước khi bắt đầu lên lớp, bạn học nào được gọi tên xin mời đứng lên, để cho tôi nhận mặt một chút.”
“Ha~~ Thật là may.”
Nhất thời mọi người xung quanh xì xào bàn tán.
“Trần Đan.”
“Có.”
“Diệp Lộ.”
“Có.”
“…”
Càng ngày càng tới gần tên mình, tim Tôn Giai Ni đập càng lúc càng nhanh.
Chú Lục, chú còn nhớ em không?
Có nhớ năm đó từng dạy em chơi game, dạy em đánh cờ không?
“Tôn Giai Ni.”
Cuối cùng cũng đến cô.
Đây là lần đầu tiên Lục Minh Thần gọi tên cô.
Một năm kia, anh ấy đi phụ đạo cho cô đều gọi cô là “Ni Ni”.
Ngữ khí của anh trầm thấp lại ôn nhu, để cô kìm lòng không được mà đắm chìm.
“Tôn Giai Ni?”
Nhìn thấy không có ai trả lời, Lục Minh Thần nhìn sổ điểm danh một chút, lại gọi thêm lần nữa.
“Ni Ni~” Trần Nhã Cầm vội vàng đẩy đẩy bạn cùng phòng đang thất thần.
“A~~ Có!”
Tôn Giai Ni như tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng hấp tấp đứng lên.
Bởi vì động tác quá lớn, sách giáo khoa và bút trên bàn bị cô không cẩn thận hất xuống đất, phát ra một tiếng vang thật lớn.
“Ha ha~”
Phòng học vốn yên tĩnh, bởi vì động tác của cô mà phát ra tiếng cười vang.
Tiếng cười kia không có quá nhiều ý tứ chế giễu, nhưng cô gái trẻ tuổi trước mặt vẫn hơi đỏ mặt.
Cô lại mất mặt trước mặt chú Lục rồi.
“Mời ngồi xuống.” Lục Minh Thần đỡ kính mắt, cười nói.
Anh nhìn Tôn Giai Ni ôn hòa giống như cách mà nhà giáo nhìn học sinh.
Ánh mắt kia không chứa một tia quen thuộc nào.
Tôn Giai Ni ủ rũ một hồi.
Chú Lục của cô, quả thật không nhớ cô.
Kết thúc điểm danh, Trần Nhã Cầm nhỏ giọng hỏi: “Ni Ni, vừa rồi cậu nghĩ gì thế? Tớ nói có sai đâu, thầy Lục thật sự rất đẹp trai!”
Giọng nói của cô ấy mang theo sự kích động không thể nào che giấu được.
Dù sao toàn bộ khoa báo chí đa số toàn là giảng viên nữ.
Chỉ có mấy giảng viên nam, không phải rất cao tuổi thì cũng đã có con.
Làm sao giống vị trước mắt này, vừa đẹp vừa mê người.
“Nhã Cầm.” Tôn Giai Ni hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Thầy Lục chính là chú Lục, người mà lúc nãy cậu nói có lẽ đã già, đã có bụng bia.”
“???!!!”