Cô thực sự không bán đáng thương, ngay cả khi cô đã từng cảm thấy mình đáng thương, thì bây giờ không còn quan trọng nữa. Con người tồn tại chính là như vậy, vĩnh viễn đều là nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, nếu họ cảm thấy bản thân đáng thương ở mỗi góc độ khác nhau, họ không đáng thương mà là đáng buồn.
Kể cả những lựa chọn hiện tại của cô. Cô tham lam con đường tắt và mưu toan cơ hội viển vông không nên có nên cô phải chấp nhận trả giá đắt. Về phần ... Có đáng không?
Có lẽ, cô đang tìm câu trả lời cho câu hỏi này.
Cô sinh ra là con gái, nhưng không ai nuôi cô như con gái, vậy sự tồn tại của cô và đồ vật nặng hơn được đặt lên cùng một bàn cân phải không? Và sau đó bị bỏ rơi?
Cô hy vọng đồ vật kia đủ nặng, càng nặng càng tốt.
“Cha anh muốn anh dẫn vị hôn thê đi ra ngoài vun đắp tình cảm, nhưng anh lại mang theo tôi, liệu có được không?” Dịch Dao luôn muốn hỏi câu này.
“Hừm, ông ta không quản được tôi thao ai, không thao ai.”
“Tôi sợ có điều gì đó sẽ xảy ra với tôi.”
“… Ông ta khinh thường ra tay với phụ nữ.”
“Vậy, vị hôn thê đó của anh— ”
“ Cô ta dám! ” Lệ khí trước mắt.
“Ồ, vậy là tốt rồi."
Nhìn mặt biển, Dịch Dao lẳng lặng phát ngốc.
Gió thổi ngàn con sóng trên biển, anh đã câu được con cá nào chưa?
Sự thật chứng minh An Kinh Vĩ vẫn là có chút tài năng, vì vậy bữa tối của họ là cá nướng trong vườn.
Đối với một thứ kỹ thuật như vậy, Dịch Dao chắc chắn cô không thể làm, nhưng may mắn thay cô rất hiếu học, An Kinh Vĩ một bên dạy cô một bên làm theo bài học, sau khi thiêu đốt không ngừng nướng xòn một con cá, An Kinh Vĩ rất "Ôn nhu" nói với cô một chữ ——
"Lăn."
"Haha ..." Giản Vân Dao, người đã yên lặng chờ ăn ở bàn từ đầu đến cuối, cười cười, kéo chiếc ghế bên cạnh ra bãi biển.
Dịch Dao cong khóe miệng xấu hổ ngồi xuống. Chà, tai cô đang mở, đến đây đi.
“Tôi thích anh ấy, còn cô thì sao?” Giọng nói Giản Vân Dao êm ái.
Đây quả thực là ... một lời mở đầu bất ngờ. “Cái này cũng không quan trọng,” cô trả lời.
"Không, điều đó rất quan trọng. Nếu cô thực sự thích anh ấy, tôi không ngại nếu anh ấy có một hoặc hai nhân tình. Cô không phải lo lắng về điều đó. Nhưng nếu cô chỉ vì tiền, tôi có thể cho cô gấp đôi." Giản Vân Dao nghiêm túc nói.
"..." Dịch Dao thầm nghĩ. Nói cô thận trọng cũng không sao, hay cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử cũng thế, ở dưới mái hiên người ta, cô chỉ mong đừng ai đến làm phiền mình. "Tôi chỉ là món đồ chơi nhất thời của An Thiếu. Tôi biết rất rõ thân phận, tiền hay tình. Tôi không có tư cách để nhắc đến."
"Vậy à ..." Giản Vân Dao cười nhẹ.
Rõ ràng trông cô là một tiểu thư khuê các hiền lành đức hạnh, nhưng trong lòng Dịch Dao vẫn có chút bất an. Chưa ăn thịt heo vẫn nhìn thấy heo chạy, cô đã nghe rất nhiều lời đồn thổi về chính phòng hào môn chỉnh chết tình nhân. Cô một không cầu tình hai không cần tiền, cô không muốn chết không rõ ràng. Đó là lý do tại sao cô thẳng thừng hạ mình, chỉ mong Giản Vân Dao không coi cô ấy là mối đe dọa .
Sau bữa tối, thân thích đến thăm. Cô chưa bao giờ vui mừng đến vậy khi dì cả tới thăm như lần này, cho nên cô chưa kịp che giấu hoàn toàn niềm vui sướиɠ trong lòng cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt đen lại của An Kinh Vĩ .
Buổi tối đầu tiên tốt đẹp, An Kinh Vĩ xem TV và tạp chí, cô vội vàng hoàn thành công việc bán thời gian trực tuyến mà cô đã nhận một vài đơn đặt hàng trước đó. Logo và linh vật hoạt hình của một số công ty nhỏ được thiết kế với yêu cầu thấp và giá cả vừa phải. Sau một vài năm, cô cũng phát hiện ra có một số quy tắc, và tỷ lệ trúng thầu khá tốt. Thỉnh thoảng An Kinh Vĩ đi tới liếc mắt nhìn một cái, rõ ràng là đang khịt mũi coi thường thiết kế của cô ... Cô sẽ không bình luận, mặc kệ mèo đen mèo trắng, bắt được chuột là mèo giỏi. Trong ngành thiết kế, tiêu chí đánh giá quan trọng nhất là nó có đáp ứng được nhu cầu của khách hàng hay không chứ không phải nó có đáp ứng được tính thẩm mỹ hay không.
Dịch Dao, người đang tập trung vào việc thay đổi hình ảnh và kết hợp màu sắc, không nhận thấy người đàn ông trên ghế sofa, người khinh thường thiết kế của cô, lâu lắm rồi mới "soi" được dáng vẻ tự tin và điềm tĩnh của cô.
Ngày hôm sau, An Kinh Vĩ đi lướt sóng trên biển với thân hình đẹp trần trụi, cơ thể cứng cáp uốn lượn theo sóng, bước ra khỏi biển khi đã nghiện. Khuôn mặt tuấn tú với nụ cười ngang tàng ngạo nghễ dưới mái tóc cắt gọn gàng khiến ngực người xem run lên, Dịch Dao nhanh chóng chuyển mắt, nhưng người đàn ông đã bước đến Đưa cho cô một vỏ sò hoàn chỉnh phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Trái tim Dịch Dao "Lộp bộp" một tiếng, khóe mắt liếc nhìn Giản Vân Dao đang ở cách đó không xa, nhưng chỉ thấy trên mặt cô nàng hiện lên một nụ cười mềm mại vô hại.
"Cảm ơn......"
Không biết đêm đó An Kinh Vĩ có phải ăn quá nhiều hải sản, côn ŧᏂịŧ cứng rắn chọc vào bụng cô, hôn đến khi cô mềm nhũn, hắn cũng không buông tha miệng cô.
Vào ngày thứ ba, An Kinh Vĩ nửa đêm dậy tắm nước lạnh mấy lần, để cho Dịch Dao giả vờ ngủ với trái tim treo trên đầu, sợ hắn thú tính quá độ không quan tâm... May mà anh không làm vậy.
Ngày thứ tư, nghe nói An Lục Thiên tổ chức tiệc chiêu đãi, kêu An Kinh Vĩ cùng Giản Vân Dao trở về, Dịch Dao rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Tốt nhất họ trở về liền kết hôn, sau đó đi hưởng tuần trăng mật vòng quanh thế giới, sau một năm rưỡi quay lại thì có lẽ An Kinh Vĩ đã sớm quên một người như cô.
"Không bằng, Dịch tiểu thư cùng chúng tôi trở về đi." Trước khi đi, Giản Vân Dao bỗng nhiên ôn nhu nói.
Tôm khô?*
*Từ gốc "虾米", Editor chịu không thể edit ra thuần Việt, ai biết giúp mình