Quy Tắc Đường Cong

Chương 46 Bao trị bách bệnh

"..." Nhìn xuống cô gái trên ghế sô pha nửa người treo lơ lửng nhưng vẫn đang ngủ say, Tùy Nhược Thủy yên lặng đứng hồi lâu.

Đội môi hơi dày mấp máy, nhưng cuối cùng không có phát ra tiếng. Dáng ngủ của cô gái lúc này trông giống như một xác chết bị bắn chết khi đang ăn, trên tay cô đang cầm nửa miếng bánh mì nhân đậu rũ bên ngoài ghế sô pha, trên khóe miệng có hai mảnh vụn nhỏ li ti. Hắn còn nghi ngờ trong miệng còn nửa miếng đường bột chưa kịp nuốt xuống.

Gỡ bánh mì trong tay cô ra, khi đầu ngón tay chạm vào làn da mềm mại của cô, cảm giác thoải mái khác lạ khiến hắn dừng lại, tiếp theo, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô phủi hết vụn bánh mì ở khóe miệng.

"……" giống như lần trước.

Không có bất kì cảm giác ghê tởm nào.

Một lúc lâu sau, Tùy Nhược Thủy bế ngang Dịch Dao lên, đi vào phòng ngủ.

Năm phút sau, Tùy Nhược Thủy mặt vô biểu tình bước ra, cầm một nửa chiếc bánh mì trên bàn trà trực tiếp cho vào miệng.

“Sarah.” Tùy Nhược Thủy bấm điện thoại, và đó là một trong số ít cuộc gọi còn lại trong điện thoại di động của hắn.

"A, là Eli, con sao rồi? Thân thể của con thế nào?"

Ngôn ngữ La Mã quen thuộc truyền vào tai, khiến vẻ mặt tê liệt của Tùy Nhược Thủy có chút tan chảy.

"... Hơi khác một chút." Hắn trả lời.

"Ồ? Có chuyển biến tốt đẹp sao?"

"Không, vẫn ghê tởm như cũ, nhưng ..."

"Nhưng sao?"

"Có một cô gái, không như vậy."

Người phụ nữ trung niên đầu dây bên kia dường như đã quen với phong cách biểu đạt tối giản của Tùy Nhược Thủy, sau một lúc, chỉ nghe thấy cô cười và nói: “ Con thích cô gái đó à?”

“Không.” Tùy Nhược Thủy quyết đoán nói, “Nhưng không chán ghét.”

“Như vậy a ... Nếu không ghét, con không ngại có thể thử hẹn hò xem, có lẽ cô ấy có thể giúp con chữa lành thân thể con." .

"Hẹn hò?"

"Đúng vậy, các cụ đều nói, tình yêu bao trị bách bệnh. Yêu đi, con trai!"

"......"

Lúc 1:30 chiều, Dịch Dao bị đánh thức bởi chuông báo thức trên điện thoại di động, trực tiếp ngồi dậy, phát hiện mình đang ngủ trên giường của Tùy Nhược Thủy. Rất kinh còn có chút cảm giác áy náy —— đứng dậy và nhanh chóng thay ga trải giường vỏ chăn cho hắn, nghĩ rằng buổi chiều sẽ trở về giặt sạch, Dịch Dao thu dọn và đi ra ngoài.

Cô không muốn mặc quần áo của đàn ông trở lại trường thay quần áo, vì vậy Dịch Dao đã đến một cửa hàng nhỏ và ngẫu nhiên chọn một chiếc váy hai dây mùa thu màu đen giá rẻ mặc vào. Nó hơi chật, nhưng nó rẻ vì code bị hỏng, dù sao cũng là đồ mặc khẩn cấp, đúng vậy, Dịch Dao cũng không quá quan tâm, sau khi in tài liệu của Ninh Nguyệt Cầm ở tiệm in, cô chen lên xe buýt và chạy nhanh đến Nguyên Thái.

Trên tầng 50 của tòa nhà Minh khiêm, văn phòng An Kinh Vĩ.

Trương Dạng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai vị "Môn thần" mặc áo đen ở cửa, mặc dù biết mọi kế hoạch sau lưng đều được tiến hành có trật tự, nhưng cô vẫn có chút cảm thán khi thấy An Kinh Vĩ bị hạn chế tự do cá nhân vào lúc này.

Cái gọi là gia đình hào môn thâm trầm, hễ nhắc đến An thiếu là người ta quy mọi thứ An thiếu sở hữu là do hắn đầu thai tốt, có cha là đại gia bất động sản, nhưng liệu có thật may mắn khi có được một người cha như vậy?

Trong nhà bình thường, một người cha sẽ cài máy nghe trộm vào người con trai, cử người theo dõi 24/24 giờ và cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Chỉ cần con trai phản kháng, sẽ một tay hủy hoại sự nghiệp mà con trai ông ta đã xây dựng trong nhiều năm?

Cuộc họp hôm nay do cô và mấy vị giám đốc tranh thủ thật lâu, An Lục Thiên mới cho phép An thiếu tham dự, nhưng chưa đến mười phút, lão gia tử yêu cầu An thiếu rời khỏi phòng họp, không cho bất luận kẻ nào thấy hắn.

Theo quan điểm của lão gia tử, An thiếu chỉ biết ném tiền, và cái gọi là Truyền thông Điện ảnh và Truyền hình Nguyên Thái chỉ để tiện cho việc ham mê nɧu͙© ɖu͙© và chơi bời phụ nữ, làm mất hết mặt mũi An Lục Thiên. Lão gia tử chắc hẳn không thể tưởng tượng được mình đã đánh giá thấp con trai quá mức, thật ra An thiếu đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, người, tiền, vật, khi dự án điện ảnh được ra mắt thành công, An thiếu sẽ hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm chế của lão gia tử.

Nửa giờ sau, An lão gia tử vào phòng làm việc, một lúc sau lão gia tử mặt mũi đen sì bước ra, An thiếu mặc áo khoác đen chậm rãi đi theo sau với vẻ cuồng ngạo không kiềm chế. Trương Dạng đang định bước tới, nhưng An Kinh Vĩ khẽ lắc đầu, Trương Dạng lập tức dừng lại.

Cô hiểu ý của An thiếu, hiện tại sự chú ý của lão gia tử dồn vào An thiếu, những người tài giỏi như các cô xử lý mọi chuyện, nếu lão gia tử để ý đến họ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn với dự án điện ảnh thì mọi chuyện sẽ đều uổng phí.

Theo cha vào thang máy và đi xuống lầu, An Kinh Vĩ đút hai tay vào túi, bộ dạng nổi loạn càng trông giống một tên lưu manh đẹp trai hơn, khiến An Lục Thiên tức giận đến mức một Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên*(*chết đi sống lại). Hận mình lúc đầu chỉ cần một người con trai như vậy, nếu không bây giờ đã có thể đánh chết tên nhóc này!

Hắn không ngại con trai chơi phụ nữ, nhưng hắn bận tâm con trai mình chỉ chơi với phụ nữ! Vài lão già trong tập đoàn đang nhìn chằm chằm vào họ như hổ rình mồi, và vị trí trong ngành giải trí của Nguyên Thái không thể nói là vững chắc như Thái Sơn. Lần này cùng Giản gia liên hôn, hắn quyết không cho phép nghịch tử này làm hỏng!

Đinh!

Bước ra khỏi thang máy, Anh Kinh Vĩ vốn dĩ lười biếng, nhìn thấy bóng dáng quyến rũ bên ngoài quầy lễ tân, đôi mắt đen láy lập tức sáng lên.

"Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?" An Lục Thiên thấp giọng quát.

An Kinh Vĩ liếc mắt nhìn về phía Dịch Dao đang rời đi, hai tay làm tư thế súng lục, ngả ngớn đến cực điểm thổi lên ngón trỏ tay phải, "Cha à, cha có biết tám ngày qua đã có bao nhiêu cháu trai của cha chết trong tay của tôi không?"