Ở bệnh viện X.
Đàn Minh tỉnh lại, rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Cuối cùng cô cũng nhờ được bác sĩ Thiệu, người đã gọi cho Đàn Hoa đưa cô từ đại sảnh lên, giờ phút này đứng bên ngoài phòng bệnh, Dịch Dao không biết mình có nên vào hay không.
Mất ngôn ngữ vận động vỏ não ... Là một dạng mất ngôn ngữ, rối loạn chức năng nói do tổn thương một phần cấu trúc não, người bệnh có thể nghe và nhìn nhưng khả năng đọc và viết bị suy giảm hoặc mất đi ở các mức độ khác nhau.
Một người quyết tâm trở thành kỹ sư phát triển trò chơi hàng đầu ...
Đàn Minh......
Trong phòng bệnh, Thiệu Dương Châu từ tốn và kiên nhẫn giải thích tình hình hiện tại với Đàn Minh, xoa dịu cảm xúc của hắn, "Đừng lo lắng, con hiện tại không nói được bởi vì máu bầm chèn ép lên dây thần kinh trong não, mọi thứ sẽ ổn khi máu bầm tan hết. Điều quan trọng nhất bây giờ là giữ một thái độ tốt và chăm sóc cơ thể trước. "
Đàn Minh gật đầu há miệng thở dốc, nhưng không biết phải nói gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện lên một tầng ảo não cùng nôn nóng.
Thiệu Dương Châu suy nghĩ một chút, bằng vào nhiều năm kinh nghiệm phán đoán, "Con muốn tìm anh con?"
Đàn Minh vội vàng gật đầu.
Thiệu Dương Châu mỉm cười, "Bác đã gọi điện thoại cho anh trai con rồi, nhưng anh con dường như say rượu, hiện tại không đến được, ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại có thể nhìn thấy Đàn Hoa." ”
Đàn Minh chớp mắt. Anh trai hắn uống rượu sao? Còn uống say?
“A, bây giờ có một cô gái nhỏ tên Dịch Dao đang ở bên ngoài, con có muốn gặp cô ấy không?”
Đàn Minh ngẩn ra.
Một lát sau.
Thiệu Dương Châu mở cửa, Dịch Dao lập tức từ chỗ ngồi sát tường đứng lên.
Thiệu Dương Châu lại nhìn cô gái trước mặt lần nữa. Cô gái mặc váy xanh phủ bên ngoài một chiếc áo khoác thể thao nam màu xám nhạt, mái tóc buộc hờ có chút rối tung, đôi mắt đẹp lộ rõ
vẻ lo lắng có ý dò hỏi. Thoạt nhìn cô chỉ là một cô gái trẻ bình thường, nhưng lấy ánh mắt làm nghề y duyệt vô số người của Thiệu Dương Châu, có thể khẳng định chắc chắn rằng sức mạnh và sự dẻo dai tâm hồn của cô gái này vượt xa người thường. Làm bác sĩ thì cần phải có nhãn lực như vậy, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân khác nhau phải chú ý cách nói khác nhau khi giao tiếp, một người như cô gái trước mặt ông thể hiện sự điềm tĩnh và kiên trì từ sâu trong đôi mắt là loại người giao tiếp tốt nhất, bởi vì họ có can đảm đối mặt với mọi hậu quả.
"Cô là ... bạn gái của Đàn Hoa? À, đừng để ý, chú của Đàn Hoa và tôi là bạn tốt của nhau, cũng coi như nhìn anh em bọn chúng lớn lên. Cô vào thăm Đàn Minh đi, nhưng không thể quá lâu, nó vẫn còn rất yếu và cần phải nghỉ ngơi. ”
Đàn Minh bằng lòng gặp cô!
Nhưng —— cô có dám gặp cậu ấy không?
Khi cậu ấy quan tâm đến cô, ngưỡng mộ cô, yêu cô, và thậm chí cảm ơn cô vì đã có mặt trong cuộc đời cậu ấy, cô đã để cậu ấy nghe thấy giọng nói dâʍ đãиɠ nhất của mình! Để cậu ấy gặp vụ tai nạn xe cô tàn khốc và thoáng gặp qua thần chết, để lại vô số vết thương! Bây giờ phải đối mặt với một chứng bệnh tàn nhẫn như vậy!
"Dao Dao, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời mình ..."
Đàn Minh, mình xin lỗi, mình rất xin lỗi! Bàn tay cầm nắm cửa run rẩy, Dịch Dao chậm chạp không dám mở cửa.
Cho dù cô đã "nhìn thấy" vẻ mặt hận thù của Đàn Minh không biết bao nhiêu lần trong những đêm mất ngủ, và "nghe thấy" giọng nói của cậu chửi rủa cô, cô cho rằng mình đã chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với phẫn nộ và hận ý của cậu ấy, nhưng một khi thật sự đã mở ra cánh cửa này ——
Cô chỉ có một vài người bạn, một vài người duy nhất mà cô có thể quan tâm trên thế giới này, hoàn toàn không thể cứu vãn đã mất đi một người.
Cắn chặt răng, Dịch Dao vặn mở cửa phòng.
Trên giường bệnh, chàng trai với băng gạc quấn quanh đầu đang nửa ngồi nửa nằm, cánh tay phải khó khăn giơ lên
vẫy chào cô, biểu hiện trên khuôn mặt thanh tú của cậu là — trước sau như một tươi cười nồng nhiệt!
Dịch Dao xoay người xông ra ngoài.
Lý Duật vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy một bóng người màu xám từ một bên tường xông ra, dựa vào cửa, thân thể có chút đơn bạc dựa vào tường chậm rãi trượt xuống, hai tay che kín mặt, cuộn tròn lại.
Tại sao cô ta ở đây? Đàn Hoa có đưa cô ta đến đây sao?
“Đàn Hoa đã đến rồi sao?” Lý Duật thấp giọng hỏi y tá trưởng bên cạnh, chính là y tá trưởng này đã gửi tin nhắn cho hắn, còn đang ngồi trên xe taxi hắn vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Y tá trưởng lắc đầu.
Đàn Hoa không tới, mà người phụ nữ này lại tới? Cô ta muốn làm gì? Cô ta đã nói gì với Đàn Minh? Mồi hắn đưa ra còn chưa đủ sao? Cô ta muốn chơi gì nữa?
Quá nhiều câu hỏi thúc giục Lý Duật sải bước đi tới, nhưng khi nhìn rõ bóng dáng nhỏ bé đang run rẩy kia, tất cả câu hỏi đều tắc nghẽn trong cổ họng.
Hắn ngồi xổm xuống, cau mày nhìn chất lỏng trong suốt như pha lê tràn ra từ ngón tay cô gái, một cỗ xúc động không thể giải thích được khiến Lý Duật vươn tay ra, mạnh mẽ kéo tay cô gái ra khỏi mặt.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, hình ảnh trước mắt bỗng chốc xuyên vào mắt, xuyên thấu tâm hồn.
Như vậy... một nụ cười quyến rũ và đầy mê hoặc! Đôi mắt linh động này lúc này giống như hai dòng suối trong vắt, có nước mắt ào ạt chảy ra, nhưng kèm theo những giọt nước mắt lặng lẽ này, lại là sự mãn nguyện, vui mừng, như nhận được tươi cười vui sướиɠ của cả thế giới!
"A ... haha, Đàn Minh cậu ấy không trách tôi, cậu ấy cư nhiên không trách tô!"
"..." Lý Duật đột ngột đứng lên.
Hắn không thể không đứng dậy! Bởi vì hắn tin rằng chỉ cần hắn nhìn thêm một giây nữa, hắn sẽ ấn cô vào tường và hung hăng hôn cô!
Thấy quỷ Có phải hắn uống nhiều say đến hồ đồ không?
Người phụ nữ này!
Lý Duật nắm chặt tay, nhưng lúc này, ngay cả chính hắn cũng không biết hắn đang kiềm chế cái gì.