Quy Tắc Đường Cong

Chương 34: Không có ai để dựa vào

Chương 34. Không có ai để dựa vào

Trên đường trở về trường Dịch Dao lại nhớ tối chuyện nhảm nhí tối qua, cô quả thực hết chỗ nói!

Bị chuột rút đau như vậy cũng không tỉnh, cô giúp hắn như vậy hắn lại tỉnh! Còn hỏi cô đang làm gì? Cô có thể làm gì? Ban đêm đánh lén hắn hả?

Nhưng lúc cô muốn giải thích, tên kia lại nói ra ba chữ ——

“Tôi đói bụng.”

Đây thật sự là ba chữ đúng tiêu chuẩn nhất mà hắn từng nói, vì thế cô cũng lười giải thích, đi ra ngoài cho hắn xử lý phía dưới.

“Dao Dao, cậu đã về rồi.” Ngải Kỳ xoa xoa đôi mắt từ trên giường ngồi dậy, “Bên chỗ dì xảy ra chuyện gì sao? Tối hôm qua gọi điện thoại cậu đều tắt máy.”

“Tắt máy? Chắc là hết pin rồi, hèn gì cả ngày cũng không thấy reo.” Dịch Dao vừa nói vừa sờ túi quần.

“Sao vậy?” Thấy sắc mặt Dịch Dao thay đổi, Ngải Kỳ hỏi.

“…… Không sao, chắc mình bỏ quên điện thoại ở chỗ làm thêm rồi.” Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng đáy lòng Dịch Dao lại âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng rớt trong nhà tên ác ma kia……

“Dao Dao.”

“Ừa? Sao vậy, muốn nói lại thôi.”

“Hôm trước……”

Sắc mặt Dịch Dao lại trắng bệch, nhưng một lát đã khôi phục lại tự nhiên, nhắc tới hôm trước phản ứng đầu tiên của cô chính là cái tên họ An, nhưng Tiểu Ngải chắc chắn đang nói đến bữa cơm không thành kia.

“Dao Dao, mình biết cậu vẫn luôn trốn tránh chuyện tình cảm, nhưng Đàn Minh thật sự là một nam sinh tốt, hơn nữa cậu ấy cũng thật sự thích cậu, nhưng sợ cậu khó xử nên mới chờ tới bây giờ mới quyết định tỏ tình, sao cậu không cho hai người một cơ hội đi?”

“Tiểu Ngải……”

“Dao Dao… ” Ngải Kỳ đứng ở trước mặt Dịch Dao, trong ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và thương tiếc, “Cậu một mình gánh vác quá lâu rồi, tin mình đi, hai người ở bên nhau sẽ hạnh phúc nhiều hơn.”

“Thật ra, mình có người mình thích rồi.”

“Bây giờ chưa cảm giác không sao cả, cảm giác có thể từ từ  —— cái gì? Cậuvừa mới nói cái gì?”

“Mình đi tắm rửa thay quần áo trước!”

“Sáng sớm cậu tắm làm gì? Ê! Cậu nói cho rõ ràng đã? Người cậu thích là ai? Nam sinh lớp bên cạnh hả? Ê! Dao Dao!”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nộp tài liệu, Dịch Dao nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị chạy trốn.

Theo tính cách của Tiểu Ngải, nếu cô không nói dối, Tiểu Ngải nhất định sẽ vừa đấm vừa xoa tác hợp cô với Đàn Minh, nhưng lời nói dối vừa mới nói ra khỏi miệng, chắc chắn Tiểu Ngải sẽ dò hỏi tới cùng, bây giờ chạy là thượng sách.

Hơn nữa, cô cũng hy vọng mượn cái miệng của Tiểu Ngải và Triển Phục Viễn đem lời nói dối đó chuyển đến Đàn Minh, để Đàn Minh không cần lãng phí thời gian và tình cảm cho cô nữa.

“Dao Dao, cậu lại muốn đi ra ngoài hả?” Ngải Kỳ vừa trở về đã thấy Dịch Dao đang cầm đồ lót nhét vào ba lô, liền hỏi.

“Ừm, mình đi…… Tìm điện thoại.” Cái cớ thật hoàn mỹ! Dịch Dao phải khen ngợi phản ứng nhanh nhạy của mình một chút.

“Vậy thật đúng lúc, vừa nãy có một người đàn ông gọi điện thoại cho mình nói di động của cậu rớt ở chỗ hắn, đúng lúc hắn đi qua trường học liền thuận tiện đưa lại đây, kêu cậu đến cửa đông lấy. Giọng nói của hắn rất êm tai nha, nói là họ An, là người ở chỗ cậu làm thêm hả?” ---- An Kinh Vĩ!

Dịch Dao không nhịn được run sợ.

Cửa đông, đại học Đông X.

Bởi vì hôm nay có rất nhiều ngành đã tốt nghiệp kết thúc chương trình học ở trường, cho nên có không ít xe dừng ở ngoài cửa chờ đón học sinh về nhà, mà trong rất nhiều xe, một chiếc Lamborghini mui trần màu đen giống như một tác phẩm nghệ thuật rất bắt mắt.

Thưởng thức chiếc điện thoại lỗi thời trong tay, An Kinh Vĩ có chút buồn cười với tình trạng bây giờ của mình.

Ngày hôm qua khi tỉnh lại, người phụ nữ kia đã chạy mất, sau đó người giúp việc dọn dẹp phòng mới phát hiện điện thoại di động bị hắn tiện tay nhét dưới gối.

Vì thế cả ngày hôm qua, hắn vừa nghe đi nghe lại tin nhắn thoại chính tay hắn ghi âm, lục lọi danh bạ của cô, vừa chờ cô tới tìm hắn, nhưng một ngày trôi qua, di động bị hắn chơi hết pin, hắn tức giận cả người, nhưng cô vẫn không xuất hiện.

Tối hôm qua hắn còn mơ thấy mộng xuân, cho tới bây giờ thân thể vẫn còn hưng phấn.

Người phụ nữ này kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh như vậy, có phải hắn nên quý trọng một chút, chơi lâu một chút, thoải mái một chút?

An Kinh Vĩ còn đang suy nghĩ, Dịch Dao mặc một chiếc váy dài tay màu xanh, vẻ mặt ngưng trọng xuất hiện ở cổng trường, khi ánh mắt hai người giao nhau, An Kinh Vĩ rõ ràng cảm giác được cô gái nhỏ hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía hắn.

“Lên xe.” An Kinh Vĩ nén ý cười ra lệnh.

“Xin anh đem điện thoại trả lại cho tôi.” Dịch Dao lạnh nhạt nói.

An Kinh Vĩ nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt xa cách của Dịch Dao, nụ cười tắt dần, trong lòng có chút tức giận.

Liếc mắt nhìn di động trong tay, nhớ tới đoạn ghi âm kia……

“Sao vậy? Ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì hả? Nam sinh tên ‘Tiểu Minh’ kia không có tìm cô hả?” Giọng điệu hài hước, tràn đầy ác ý.

“Anh có ý gì?” Trong đầu Dịch Dao vang lên một hồi chuông cảnh báo, “Anh đã làm cái gì!” Dịch Dao duỗi tay muốn cướp lại di động.

Bắt lấy cánh tay cô, An Kinh Vĩ dùng sức ôm cả nửa người trên của cô vào lòng, vui vẻ nhìn đôi mắt tức giận đỏ bừng của coi, bá đạo hôn lên đôi môi phấn nộn làm hắn nhớ nhung cả đêm.

“Ưm a ——” lúc đầu lưỡi của hắn xâm nhập vào trong, Dịch Dao không chút do dự cắn một cái.

“Ưm ——” An Kinh Vĩ bị đau, Dịch Dao liền nắm bắt cơ hội giựt lại điện thoại di động.

“Hình như em rất thích cắn tôi, tôi sẽ cho em cơ hội để em cắn cho đã! Lên xe! Đừng để tôi nói đến lần thứ ba!”

Ánh mắt nguy hiểm, giọng điệu không cho phản đối, Dịch Dao cố gắng kìm nén cảm giác phục tùng thế lực mạnh của phái yếu, ngay lúc cô sắp sụp đổ, một cuộc điện thoại đã giải cứu cô.

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đến công ty.” An Kinh Vĩ tắt điện thoại, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan liếc mắt nhìn Dịch Dao, buông lỏng cánh tay cô ra.

Dịch Dao vội vàng đứng dậy, lui vài bước liên tiếp rời xa An Kinh Vĩ, gỡ ba lô lấy sạc dự phòng ra nạp điện cho di động, khởi động máy.

Nhìn thấy động tác của Dịch Dao, An Kinh Vĩ vừa khởi động xe thể thao, vừa liếc nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô.

“…… Dao Dao, cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời của mình, mình yêu cậu.”

Dịch Dao nhìn tin nhắn cuối cùng với đoạn ghi âm, chậm chạp không biết nên bấm gì tiếp theo.

Cô biết An Kinh Vĩ đang nhìn cô, cô biết hắn đang chờ nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi, bối rối, yếu ớt của cô.

Yếu ớt?

Cô có người để dựa vào sao? Vậy cô yếu ớt cho ai xem?

Che giấu tâm trạng, cảm xúc căng thẳng trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô từ từ biến mất, Dịch Dao bình tĩnh ấn nút ghi âm.

“.... Tôi, tôi muốn…… Tôi muốn côn ŧᏂịŧ lớn, hung hăng làm tôi…… A…… Tôi, tôi muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm…… Côn ŧᏂịŧ lớn cắm, tôi thật thoải mái…… Ưm, lại sâu một chút, mạnh một chút nữa…… A a —— không……” Dâʍ đãиɠ yêu kiều, thì ra giọng nói của mình ở trong tai nghe của người khác chính là như vậy sao?

Ngẩng đầu, Dịch Dao nhìn người đàn ông tóc đen, mắt đen, mặc quần áo màu đen, lòng dạ hiểm độc ngồi trong chiếc siêu xe sang trọng, khóe miệng cô hiện lên nụ cười mỉa mai châm chọc.

“……” Người đàn ông bên trong xe vẫn không nhúc nhích.

Cô đang cười, nụ cười không hề miễn cưỡng một chút nào, như một nữ vương kiêu ngạo lạnh lùng cười nhạo tên nô ɭệ đang cố gắng phản kháng dưới chân cô!

Cười đến mức ngực hắn nổ mạnh, từng giọt máu trong thân thể đồng thời sôi trào kêu gào —— xé cô! Ăn cô! Biến cô thành nô ɭệ dâʍ đãиɠ cầu xin dưới thân hắn một lần nữa!

Di động lại vang lên lần nữa, An Kinh Vĩ thu hồi ánh mắt.

Rất tốt.

Mục tiêu của trò chơi thay đổi.

Hắn muốn cô…… hoàn toàn yêu hắn!

Chiếc xe mui trần màu đen rốt cuộc cũng đi, Dịch Dao nắm chặt di động, hít sâu một hơi ưỡn ngực.

Như vậy cũng tốt đúng không? Ít nhất Đàn Minh sẽ không lãng phí thời ian.

“…… Dao Dao, cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời của mình, ……”

“Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời mình, ……”

…… Đồ ngốc.

Trong đầu không kiềm được nhớ lại chuyện hai năm trước, … hèn gì lúc trước khi cô đến trễ không có chỗ ngồi ở lớp tiếng Nhật, chỗ ngồi cũ vẫn trống không.

Rất xin lỗi, Đàn Minh.

Đè nén chua xót dâng lên trong mắt, Dịch Dao vừa chuẩn bị xóa tin nhắn liền nghe thấy bên đường đối diện truyền tới tiếng gọi quen thuộc.

“Dao Dao!”

Một cậu bé giống như từ trong ký ức trực tiếp chạy ra.

“Đàn Minh!” Tiếng thét chói tai thất thanh.

Két —— Rầm!

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, một bóng người trẻ tuổi bỗng dưng bay lên, vạch ra một đường cong tàn khốc ở trong không trung, rồi nặng nề rơi xuống đất……