Chương 18. Hai lựa chọn
Dịch Dao móc một cái túi nilon ra quơ quơ, trong túi là điện thoại di động đã vỡ nát của cô.
An Kinh Vĩ khẽ nhíu mày.
“Chiếc di động này không quý giá gì, cũng không có công dụng gì nhiều, điểm đặc biệt duy nhất, chính là ở trạng thái chưa mở khóa màn hình, bấm nút âm lượng có thể chụp hình nhanh.” Dịch Dao lại lấy một tờ giấy trắng A4 ra, mở ra trước mặt An Kinh Vĩ.
Trên giấy là hình ảnh hắn cùng với Phùng phó thị trưởng thành phố bên cạnh ngồi chung bàn. “Tôi nghĩ, chắc chắn Phùng phó thị trưởng sẽ không muốn nhìn thấy những ảnh chụp như vậy bị đưa lên mạng đâu nhỉ?”
“……” Ngày đó, dưới tình hình như vậy, cô gái này còn có thể nghĩ đến việc chụp ảnh lưu lại bằng chứng, còn giả vờ ngụy trang là báo cảnh sát, mà hắn, không hề phát hiện!
Nghe thấy giọng điệu yêu kiều ngọt ngào kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô, bụng dưới càng căng chặt hơn, không ngừng truyền đến tín hiệu thúc giục, An Kinh Vĩ tà ác cười cười, cúi người bế Dịch Dao lên, xoay người đi về phía bàn làm việc.
“Anh, anh làm gì vậy! Buông tôi ra!”
Đặt Dịch Dao lên mặt bàn, cởi cà vạt xuống cột đôi tay đang giãy giụa của cô lại, kéo quần jean ôm sát người của cô xuống, mạnh mẽ tách hai chân mê người của cô ra, động thân đem du͙© vọиɠ cứng rắn như lửa của mình cách lớp quần đè lên nơi riêng tư non mềm giữa hai chân cô.
“Anh đang cường bạo tôi đó! Buông tôi ra!”
“Yên tâm, tôi khinh thường việc dùng vũ lực đối với phụ nữ.” An Kinh Vĩ vừa nói, vừa móc di động ra.
“!”Bản lĩnh trợn mắt nói dối của người đàn ông này làm Dịch Dao nghẹn họng nhìn trân trối không nói ra lời.
“Phùng phó thị trưởng hả, không có việc gì, chỗ tôi có một người bạn, muốn lấy ảnh chụp của ông uy hϊếp tôi. Cho nên, vì làm cho cô ấy hết hy vọng, tôi muốn nói với ông một câu.” An Kinh Vĩ cười tươi nhìn Dịch Dao dưới thân, nói rõ ràng, “Tôi làm chết cô.”
Dịch Dao đã quên giãy giụa, không thể tin được mà nhìn người đàn ông điên cuồng gần sát mình.
Tắt điện thoại, An Kinh Vĩ xoa nắn bộ ngực sữa no đủ của cô, nhướng mày nói, “Thế nào? Cô còn có lợi thế nào khác không?”
“……” Nỗi sợ hãi bò lên thể xác và tinh thần của cô.
“Cô là người phụ nữ đầu tiên dám can đảm uy hϊếp tôi hai lần, ghê gớm nhất là, cô còn thành công một lần. Cho nên, để khen thưởng, tôi cho cô hai lựa chọn: Trơ mắt nhìn người bạn xinh đẹp của cô vào tù, hoặc là……” Cúi người liếʍ liếʍ vành tai cô, “Cầu xin tôi làm cô.”
“…… Một tên đàn ông vô sỉ không có nhân phẩm, sẽ có danh dự sao?”
“24 giờ. Trong vòng 24 giờ, nếu Mạnh Ni Na không ra, cô có thể…… mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi đi tố cáo tội cưỡиɠ ɠiαи.”
“CMN! Anh chính là một tên cặn bã!”
“Cho nên?” Nhẹ nhàng đâm đâm vào giữa hai chân cô.
Dịch Dao nhắm hai mắt lại, “Anh thắng.”
“Ừm?”
“Cầu anh…… làm tôi.” Nghiến răng nghiến lợi.
Thân thể sắp nổ mạnh không kịp chờ để dạy dỗ giọng điệu nói chuyện của cô, An Kinh Vĩ kéo thắt lưng xuống, lộ ra côn ŧᏂịŧ sắp bạo phát, lột mảnh qυầи ɭóŧ mỏng manh giữa hai chân cô ra, xông thẳng vào chỗ sâu bên trong.
“A ——”
“Ngoan, nhẫn nại một chút, lần sau sẽ nhẹ nhàng với em hơn.” Hoa huyệt khô khốc chặt trất gắt gao bọc lấy phân thân của hắn, tựa như có vô số cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ không cho hắn rời đi, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ phía dưới truyền khắp toàn thân.
Nhìn biểu cảm cắn răng nhẫn nhịn thống khổ của cô, một suy nghĩ tàn bạo dâng lên trong đầu An Kinh Vĩ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hưng phấn lan tràn khiến cả người hắn nóng bừng.
Hắn muốn làm cô gái này, hoàn toàn thần phục hắn.
“Ưm a……”
Tiếng đập cửa vang lên.
An Kinh Vĩ không thèm để ý, bên hông mạnh mẽ va chạm hoa huyệt kiều nộn, côn ŧᏂịŧ thô dài to lớn từng cái từng cái đâm vào tiểu huyệt nhỏ hẹp, tùy ý cọ xát, côn ŧᏂịŧ tím đen tàn nhẫn khám phá huyệt thịt hồng nhạt, làm cho cô gái dưới thân run rẩy hừ nhẹ.
Tiếng đập cửa lại vang lên, lần này có chút gấp gáp.
An Kinh Vĩ nhấc điện thoại bàn lên, ấn số nội bộ, không kiên nhẫn nói, “Chuyện gì?”
“Chủ tịch đã trở lại rồi, bây giờ đang ở trong thang máy.”
“…… Biết rồi.” An Kinh Vĩ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục thẳng lưng luật động, côn ŧᏂịŧ ở trong hoa huyệt đâm bừa, xoay đảo, tận tình dùng thân thể yêu kiều mềm mại của cô gái lấy lòng thân thể mình.
Liên tục bị xâm chiếm làm thân thể của cô chảy ra ái dịch, thọc vào rút ra càng thuận lợi hơn, cũng mẫn cảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, “Bảo bối, có để ý có người tham quan không?”
Cái gì? “Không! A……”
Bên trong co rút mãnh liệt làm An Kinh Vĩ hít sâu một hơi, đâm vào thật sâu trong hoa tâm, nghiền nát một trận, cười như không cười mà nói, “Biết em không ngại mà.”
“Không, đừng mà, cầu xin anh!”
“Cầu tôi cái gì? Sâu hơn một chút, hay là nhanh hơn một chút?”
Hắn càng đâm càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© không cách nào kiềm chế xông thẳng lên đầu, mỗi lần côn ŧᏂịŧ như lửa của hắn cắm vào giống như muốn xé rách cô, đâm xuyên qua cô, tinh thần sợ hãi nhưng vui sướиɠ tà ác dưới thân lại bắt cô làm tù binh, lắc mông nghênh đón côn ŧᏂịŧ, dần dần leo lên cực lạc.
“A a…… Không, không được…… A……”
Cảm giác khuây khỏa bao trùm lấy tất cả suy nghĩ, tiểu huyệt không ngừng bị thọc vào rút ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt sảng khoái hơn —— không!
Cô cao trào co rút thiếu chút nữa làm hắn tước vũ khí đầu hàng, An Kinh Vĩ dừng lại bình tĩnh một chút, ngay sau đó nảy sinh ác độc muốn trừng phạt mà cắm mạnh hơn.
“Ưm ——” buông tha cô, buông tha cô đi……
Cửa văn phòng bị mở ra.
“Mày, mày là thứ khốn nạn!”