Quy Tắc Đường Cong

Chương 14: Chạm trán

Chương 14. Chạm trán

Sảng khoái dùng tiền mặt bồi thường váy lễ phục cho cửa hàng cho thuê lấy thẻ sinh viên của mình về, vừa ra khỏi cửa Dịch Dao liền bẹp bẹp miệng, cô đúng là không có thần tài giữ cửa mà, tiền vừa vào tay cô đã chạy qua túi của nguời khác.

Hiện tại cô hết sạch tiền, tiền lương dọn dẹp nhà cho Tùy Nhược Thủy đã chi hết, bây giờ tiền lương một tháng làm ‘nữ đầu bếp’ cũng xài luôn rồi.

Nhưng mà, cô thật sự không tin tưởng tài nấu ăn của mình lắm, hy vọng khi Tùy Nhược Thủy thưởng thức tay nghề của cô không bắt cô trả tiền lại.

Đã hơn mười ngày Ninh Nguyệt Cầm không có việc gì làm, bây giờ phim thần tượng thanh xuân đang hot, một đám nam nữ hơn hai mươi tuổi trẻ trung chiếm lĩnh màn ảnh, mấy nhân vật trung niên có thể biểu diễn cũng chỉ cần mấy diễn viên thời trước, mà Ninh Nguyệt Cầm còn không được tính là nữ diễn viên?

Cô cần phải nắm chặt thời gian……

“Dao Dao, mình đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu đó, Nina có nói gì với cậu không?” Dịch Dao về ký túc xá lấy quần áo chuẩn bị đi, Ngải Kỳ đi ăn cơm trở về, thấy cô liền hỏi.

“Nói rồi, mình tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy.”

“Nhưng mình không yên tâm, Uông Húc Phong sẽ không dễ dàng thả Nina đi như vậy đâu, Nina nói tối ngày mai Uông Húc Phong mời cô ấy ăn cơm ở X Kinh, cô ấy chuẩn bị lúc đó sẽ nói rõ ràng, chúng ta đi cùng đi.”

“…… Được.” Cô chưa từng gặp kim chủ đương nhiệm của Nina, không biết đó là người như thế nào, nhưng Ngải Kỳ lo lắng nhất định có lý do.

Trở lại khách sạn, Cầu Dịch Hành đã tắm xong đang mặc áo tắm dài ngồi ở trên sô pha xem tin tức, thấy cô cột tóc đuôi ngựa mặc quần áo đơn giản, nhìn nhiều thêm một lúc.

Khi thì vũ mị động lòng người, khi thì tươi mát xinh đẹp, hai loại khí chất này đơn độc riêng lẻ rất thường gặp, nhưng có thể đem hai loại khí chất bất đồng này hợp lại làm một, đã vậy còn tự nhiên không chút dấu vết thì thực sự không nhiều người lắm, nhưng thực sự… rất mê hoặc đàn ông.

“Sao vậy? Không thích hả?” Cầu Dịch Hành quét mắt nhìn mấy cái túi trên sô pha.

“Hả…… Mua cho tôi sao?” Lúc thấy cô cũng không để ý lắm, còn tưởng là quần áo của hắn, còn muốn cất vào tủ dùm hắn, sau đó vội vàng đi nên quên mất, không ngờ là mua cho cô?

“Thử xem.”

“Không cần đâu…… Cảm ơn.” Trừ quà sinh nhật bạn học nam tặng cho khi học tiểu học, đây là lần đầu tiên cô lớn rồi mà nhận được quà của đàn ông.

“……” Người đàn ông không giận mà nghiêm túc nhìn cô.

Dịch Dao nuốt nuốt nước miếng, ngoan ngoãn cầm lấy quần áo đi vào phòng ngủ.

“Em muốn đi đâu?” Giọng nói trầm thấp từ tính mang theo ý cười.

Hắn thích cô thức thời, cũng thích biểu cảm sạch sẽ không giả bộ của cô.

Dịch Dao dừng bước, lòng treo ở giữa không trung, nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của hắn.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên lỗ phía sau tai cô, hai bàn tay nóng như lửa duỗi ra xâm nhập vào áo thun rộng thùng thình, vuốt ve thân thể mềm mại của cô, động tác rất nhẹ nhàng, giọng điệu ấm áp, khoảng cách thân mật, thậm chí làm cho cô có ảo giác —— hắn không phải là một kim chủ xa lạ, mà là một người đàn ông rất yêu cô.

Xoay người ném bộ đồ mới xuống, hơi nhón chân ôm lấy cổ hắn, chủ động dâng môi lên, “Tôi thích anh…… Thô bạo hơn chút.”

Đôi mắt đen của hắn đen lại, tay phải bế mông của cô lên, bước nhanh vào phòng ngủ.

Không bao lâu sau, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng rêи ɾỉ kiềm nén cùng với âm thanh thân thể va chạm với nhau.

Cô không cần cảm giác say mê khuây khỏa, cũng không thèm hưởng thụ nɧu͙© ɖu͙© đáng xấu hổ, không cần dịu dàng, không cần ảo giác! Cô muốn đau…… muốn đau đớn nhắc nhở cô —— ít nhất là linh hồn, ít nhất linh hồn đừng sa đọa.

“A a……”

Chủ nhật ngày 25 tháng 10.

Không biết Nina hẹn với Uông Húc Phong lúc mấy giờ, từ 5 giờ rưỡi Dịch Dao và Ngải Kỳ đã bắt đầu ẩn nấp trong góc nhìn chằm chằm vào cửa.

Chờ đến gần 7 giờ, mới thấy Nina mặc áo khoác mỏng xinh đẹp diễm lệ từ từ đi vào.

Dịch Dao và Ngải Kỳ ngồi ở đối diện liền nhìn thấy, ba người các cô tuổi xấp xỉ nhau, nhưng trên người Nina nồng đậm vẻ phong tình hơn xa mấy cô gái cùng tuổi.

Nếu như cô ấy có thể lựa chọn, các cô tin Nina tuyệt đối không muốn phong tình như vậy.

Qua hơn hai mươi phút, một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ công tử ẻo lả son phấn đi tới bên cạnh Nina, ôm vai cô ấy ngồi xuống.

“Cái gì? Ông đây bao dưỡng một kỹ nữ như cô tốn nhiều tiền như vậy, bây giờ cô nói muốn đi là đi à?”

Tên công tử ẻo lả lớn tiếng, làm ánh mắt cả phòng đều tập trung trên người Nina.

Dịch Dao và Ngải Kỳ đồng thời đứng dậy, nhưng thấy Nina nói gì đó với tên kia, cảm xúc tên kia hình như đã ổn định lại, hai người trở lại chỗ ngồi một lần nữa.

Năm phút sau, hai người thấy Nina vui sướиɠ nhìn Uông Húc Phong, gánh nặng trong lòng cô ấy đã giảm bớt.

Sau đó Nina và Uông Húc Phong đứng dậy, đi về phía tầng hai dành cho VIP.

Uông Húc Phong còn định lên tầng 2 sao?

“Dao Dao, mình cảm thấy không đúng lắm.” Đợi một hồi lâu cũng không thấy Nina xuống lầu, Ngải Kỳ lo lắng nói.

Dịch Dao quyết đoán gọi vào điện thoại của Mạnh Ni Na điện thoại, lại ở trạng thái tắt máy, cô do dự một lát, “Tiểu Ngải cậu đứng đây một lát, mình đi lên xem thử.”

“Xin lỗi tiểu thư, nếu như cô quên số phòng, thì gọi bạn mình ra đón được không.” Dưới lầu nhân viên phục vụ làm hết phận sự ngăn Dịch Dao lại.

Dịch Dao quay đầu nhìn vẻ mặt Ngải Kỳ đang nôn nóng, lập tức suy nghĩ, đứng lên lầu hai hô lớn, “Họ Mạnh kia, cô đi ra đây cho tôi! Tôi đã thấy cô rồi! Cô dám câu dẫn chồng tôi mà không có mặt mũi gặp tôi hả? Họ Mạnh kia! Ra đây!”

Nghe thấy cô la như vậy, nếu Nina không có chuyện gì, Nina sẽ ra tống cổ cô đi chỗ khác, nếu Nina có chuyện…… cũng sẽ có người ra!

Vài giây sau, Uông Húc Phong từ một phòng đi ra, Dịch Dao còn chưa nói hết lời đã đẩy phục vụ ra xông thẳng lên lầu.

“Nina!” Vừa xông vào cửa đã thấy Nina bất tỉnh nhân sự nằm trên sô pha, Dịch Dao vừa thấy tiến lại đã bị Uông Húc Phong túm chặt tóc ngã xuống đất.

Dịch Dao cắn răng căm tức nhìn Uông Húc Phong, móc di động ra muốn báo cảnh sát.

Uông Húc Phong nhấc chân đá bay di động trong tay Dịch Dao, đang muốn đá vào mặt Dịch Dao, trong phòng lại vang lên một tiếng hừ lạnh.

“Xin lỗi, An, An ca, tôi lập tức xử lý tốt.” Vất vả lắm hắn mới có cơ hội nịnh bợ An ca một chút, không thể thất bại vì con đàn bà xấu xí này được!

Lúc này Dịch Dao mới phát hiện trên ghế sô pha còn có những người khác, một người đàn ông trung niên khô gầy hơi quen mặt và…. người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện với Cầu Dịch Hành ở hội đấu giá lần trước!

An ca?

An Kinh Vĩ! Hắn chính là An Kinh Vĩ sao?

Bọn họ vì sao lại ở chỗ này?

Uông Húc Phong túm tóc Dịch Dao kéo cô ra khỏi phòng, Dịch Dao chịu đựng đau đớn đứng dậy lấy khuỷu tay đánh vào eo sườn của Uông Húc Phong, sau đó khom người dồn lấy lực ôm lấy cánh tay quăng cả người Uông Húc Phong ra ngoài, nhưng lúc này, mấy tên bảo vệ cũng chạy vào.

“Bạn của tôi đã báo cảnh sát rồi, tốt nhất mấy người nên để tôi dẫn người đi đi, nếu không ——” Dịch Dao vội vàng tàn nhẫn nói.

“À…… Nếu không? Nếu không thì như thế nào?” An Kinh Vĩ phất phất tay kêu mấy bảo vệ đi ra ngoài, sau đó đốt thuốc lá, không thèm kiềm chế mà hút một ngụm. Tay phải kẹp thuốc lá, tay trái thưởng thức chiếc bật lửa bằng kim loại, biểu cảm lười biếng khinh thường.

Dịch Dao không hề sợ hãi nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, “Ở thời kỳ nhạy cảm như thế này, Phùng phó thị trưởng lại chạy đến thành phố bên cạnh ra vào nhà hàng xa hoa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đúng không?”

Sắc mặt người đàn ông trung niên tối sầm, khu vực thành phố ông ta quản lý có rất ít người trẻ tuổi biết ông ta, nhưng đi qua thành phố kế bên lại bị người khác nhận ra chỉ trong chớp mắt!

Hắn ho khan hai tiếng, đè thấp giọng nói, “Cô nhận sai người rồi. An tổng, tôi còn có việc nên đi trước, có cơ hội thì bàn sau nhé.” Nói xong, cũng không đợi An Kinh Vĩ mở miệng, ông ta đã cúi đầu vội vàng rời đi.

“An ca, Phùng phó thị ,ông ta……”  Uông Húc Phong trên mặt đất nhe răng vội la lên.

Phùng Viễn là An Kinh Vĩ mời đi theo, hai  trước tụ tập ông ta rõ ràng có hứng thú với Mạnh Ni Na, nên hôm nay hắn mới dụ Nina đến để cho An ca một cái ân tình!

“Câm miệng!” An Kinh Vĩ dụi thuốc lá trong tay, đôi mắt nâu thẫm hiện lên sự thô bạo, một lát sau, khóe miệng gợi lên độ cong tàn nhẫn, nhìn Dịch Dao chật vật, tóc đen hỗn loạn nhưng lại kiên cường nhẹ nhàng nói hai chữ, “Cô thắng rồi.”