Chu Dao thức dậy, trêи giường chỉ có mình cô, đưa tay lấy điện thoại đặt trêи tủ đầu giường xem thời gian, thân thể di chuyển nhẹ một chút cái ʍôиɠ liền đau nhức, "A..." Cô quay đầu nhìn phía sau, cái ʍôиɠ bầm tím hết, tối hôm qua đồ lưu manh kia không biết phát điên gì, xuống tay độc ác đánh ʍôиɠ cô.
Mặc quần áo tử tế rửa mặt ra ngoài, nhìn xuống từ hành lang tầng hai, anh để trần thân trêи chỉ mặc quần trong ngồi trêи ghế sofa trong phòng khách gọi điện thoại, trong tay kẹp thuốc lá đã đốt.
Chu Dao ôm ʍôиɠ đi qua, Trình Nghị nhìn thấy cô đi xuống nói với người trong điện thoại, "Ngày mai về công ty nói tiếp." Liền cúp điện thoại, đặt thuốc lá vào gạt tàn dập đi.
Chu Dao đi đến trước mặt anh, quay lưng lại vén váy lên, trêи ʍôиɠ hai bên nở nang màu mỡ hiện đầy dấu tay và vết bầm màu xanh, tình trạng bi thảm có chút dọa người.
Trình Nghị còn không kịp phản ứng, cái ʍôиɠ của cô liền tiến tới trước mắt anh, cái ʍôиɠ tròn trịa của cô ngạo nghễ ưỡn lên hiện cả ra trước mắt, nhìn thấy tình trạng bi thảm phía trêи do chính anh tạo ra, có chút chột dạ sờ cái ʍôиɠ cô.
Thân thể Chu Dao rụt một cái, "A... Đau quá, đừng có sờ."
Ngay sau đó lại căm hờn nói, "Anh xem một chút tối hôm qua mình phát điên thế nào!"
Mặc dù trước đó anh hôn rồi lại cắn, mỗi lần cũng sẽ làm cho cả người cô đầy vết đỏ nhưng lần này quá nghiêm trọng, cái ʍôиɠ đau đớn âm ỉ, đi đường cũng cảm thấy đau.
Trình Nghị tự biết đuối lý, vội vàng nhận sai, "Vợ anh sai rồi, lấy thuốc mỡ bôi giúp em một chút."
Chu Dao bị được anh ôm về phòng, cởi sạch toàn bộ quần áo nằm nhoài trêи giường, một mảng vết đỏ mập mờ phủ kín mảng lưng tuyết trắng, anh ngồi một bên bôi thuốc mỡ giúp cô, trước tiên xoa nóng tay tăng thêm hiệu lực của thuốc dễ dàng thẩm thấu, lòng bàn tay anh thô ráp còn có vết chai mỏng, cái ʍôиɠ Chu Dao bị thương dù cho được anh xoa nhẹ cũng cảm thấy đau không chịu nổi, liên tục kêu đau.
Trình Nghị nhìn hai bên ʍôиɠ bự vốn dĩ trắng nõn bị anh làm thành thế này cũng rất đau lòng, vốn dĩ ở bên cạnh cô anh liền không còn lý trí, tối hôm qua uống rượu càng thô bạo hơn nữa.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong đau lòng hôn cái ʍôиɠ nhỏ cô một cái, lại tách khe ʍôиɠ ra hôn hậu môn màu hồng một cái, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ lấy nó nũng nịu nhát gan run rẩy.
Hô hấp anh dần dần trở nên nặng nề, lực ɭϊếʍ láp càng lúc càng lớn, đầu lưỡi chui vào, Chu Dao lo lắng anh lại tới, cô còn chưa nghỉ ngơi xong, tối hôm qua bị anh làm cho huyệt nhỏ còn hơi đau nhức, uốn éo cái ʍôиɠ ngăn cản môi lưỡi anh tiến công.
Giọng nói cũng có chút không ổn định, "Ưʍ... Anh đừng hôn, em còn đang mệt mỏi."
Trình Nghị hung hăng đút vào hậu huyệt cô mấy lần mới nhấc đầu lên, thở hổn hển, hai tay chống hai bên đầu cô, đè lên trêи người cô, hôn xuống khuôn mặt lộ ra ngoài chăn của cô.
"Đói bụng không? Anh đi nấu mì cho em."
Món ăn duy nhất anh biết làm chính là mì, tiêu chuẩn thấp nhất là trứng gà và rau xanh.
Chu Dao cười, "Anh không cần tới công ty sao? Đã hơn một giờ chiều rồi."
Trình Nghị gặm cắn bả vai non mịn của cô một chút, bình phục xao động trong cơ thể, "Bận rộn lâu như thế không có thời gian ở bên em, hôm nay không tới công ty ở nhà với em."
Chu Dao xoay người lộ ra cả khuôn mặt, khóe miệng cô mang theo nụ cười, hai lúm đồng tiền hơi lõm vào, ánh mắt sáng ngời, "Vậy em muốn ra ngoài dạo phố hẹn hò với anh, không ở trong nhà đâu."
Ở trong nhà anh cứ ôm cô động tay động chân, không cẩn thận lại lên giường hẹn hò.
Cô thật sự vui vẻ, thời gian trước anh bận rộn, thời gian ở bên nhau cũng không có bao nhiêu, hiếm khi nũng nịu với anh, mang theo trạng thái đáng yêu của cô gái nhỏ, "Chúng ta chưa hẹn hò lần nào."
Trình Nghị hôn lúm đồng tiền xinh xắn của cô cười nói, "Nghe theo vợ hết, hôm nay muốn làm gì thì làm cái đó."
Chu Dao đẩy anh bảo anh đừng đè trêи người cô, cô muốn chuẩn bị đi ra ngoài hẹn hò, Trình Nghị bật cười đặt cô dưới thân hôn một hồi lâu mới đứng dậy.
Vì là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò nên Chu Dao tỉ mỉ trang điểm nhẹ, mặc một cái đầm dài màu vàng nhạt, váy ôm lấy eo cô càng nhỏ hơn, bộ ngực đầy đặn, còn đặc biệt đi giày cao gót.
Trình Nghị mặc đồ xong từ lâu, ngồi ở tầng một hút thuốc đợi cô, áo anh cùng một hệ màu với váy cô, nhìn thấy cô mặc đầm cái eo nhỏ kia không đến một nắm tay, hai chân nhỏ thẳng tắp mảnh mai, hầu kết Trình Nghị lăn lăn, không muốn ra ngoài, muốn đặt cô dưới thân làm cả ngày.
Anh dập thuốc lá đứng dậy ôm cô đi ra ngoài, tay lại không an phận sờ ngực cô nắn bóp, Chu Dao tức giận nói, "Lão Trình! Có thể đừng sờ tới sờ lui mãi không?"
Trình Nghị cắn lỗ tai cô, giọng nói mang theo bất đắc dĩ, "Anh già như vậy sao? Chẳng phải chỉ lớn hơn em mấy tuổi thôi sao?"
Ánh mắt Chu Dao giảo hoạt đáng yêu cười một tiếng, "Ba tuổi một thế hệ, giữa chúng ta cách ba thế hệ."
Trình Nghị cười xấu xa, hung hăng xoa ngực cô, ngón tay từ cổ áo cắm vào rãnh ngực cô, "Rãnh (*) ngực khe ʍôиɠ của em lão tử từng ɭϊếʍ cả rồi, còn có cái rãnh nào lão tử chưa ɭϊếʍ?"
(*)Ba tuổi một thế hệ(三岁一代沟): 沟: là khe rãnh, ở đây nam chính đang chơi chữ.
Chu Dao đỏ mặt nguýt anh một cái, người đàn ông này không thể nói chuyện bình thường, trong đầu toàn tư tưởng bậy bạ, "Mặc kệ anh."
Bọn họ đi ăn trước, trước đó Chu Dao lên mạng tra một nhà hàng tây đánh giá rất tốt, phẩm cách rất cao, không khí quả thật không tệ, mà trong khoảng thời gian này không có nhiều người không cần xếp hàng, nhưng khi Trình Nghị nghe thấy cô muốn bò bít tết chín liền không nhịn được bật cười.
Chu Dao tức giận nói, "Em thích chín không được sao."
Trình Nghị cười đến mức không ngậm miệng lại được, nhận lấy phần bò bít tết của cô cắt thành miếng nhỏ giúp cô, "Được được được."
Cơm nước xong xuôi đi lên tầng trêи xem phim, một bộ hài kịch tình yêu mới ra, nam nữ chính đều là người Chu Dao thích.
Trình Nghị đi xếp hàng mua vé, Chu Dao đi mua bắp rang, mặc dù vừa ăn xong nhưng xem phim không ăn bắp rang luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Lâm Ngữ Hi chọn trang sức trong cửa hàng đá quý, bên tai là tiếng nhân viên cửa hàng lấy lòng, vô ý liếc mắt ra ngoài, nhìn thấy một người quen, thân hình anh cao lớn cường tráng, khuôn mặt cương nghị, bớt đi chút ngạo khí năm đó thêm sự chín chắn.
"A Nghị."
Trình Nghị nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại nhìn thấy một người cũ đã lâu không gặp, cô ta thay đổi rất nhiều, khuôn mặt đẹp đẽ quần áo khéo léo, trong lúc giơ tay nhấc chân đổ lộ ra một sự tự tin.
Lâm Ngữ Hi cười chào hỏi với anh, "A Nghị đã lâu không gặp, em nhìn xa xa thấy một người giống anh, không ngờ thật sự là anh, thật không dám tin anh cũng tới xem phim."
Trước kia lúc anh yêu cô không kiên nhẫn với những thứ này nhất, số lần bọn họ dạo phố lác đác mấy lần, chẳng lẽ bây giờ bên người anh có một người phụ nữ làm anh thay đổi.
Trình Nghị cúi đầu cười cười, thái độ ỡm ờ, đối xử với cô ta như một người bạn bình thường, "Đi cùng bạn gái."
Nụ cười anh không giấu được sự cưng chiều lại không phải vì cô ta, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Hi hơi cứng lại, trong miệng cảm thấy chua chát, "Bây giờ anh có khỏe không?"
Trình Nghị nói, "Rất tốt, cô thì sao?"
Ngữ khí nhàn nhạt khách khí hỏi lại.
Bên môi Lâm Ngữ Hi hiện lên nụ cười đắng chát, "Lão già kia năm ngoái chết rồi, em và vợ ông ta tranh giành gia sản một năm."
Trình Nghị cười cười từ chối cho ý kiến, năm đó cô ta chọn con đường kia, bọn họ sớm đã là người xa lạ, lại không có gì hay mà nói.
Chu Dao mua bắp rang ở chỗ bán quà vặt, xa xa nhìn thấy một người phụ nữ dáng người cao gầy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đứng bên cạnh Trình Nghị, người phụ nữa kia đang nói chuyện anh, thái độ rất quen thuộc.
Chờ khi mua xong hợp lại với anh, hiếu kỳ hỏi, "Người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?"
Trình Nghị tiếp nhận đồ trong tay cô, một tay nắm cả bờ vai cô kiểm vé tiến vào xem phim, ngữ khí nhàn nhạt trả lời, "Một người bạn bình thường."
Mặc dù Chu Dao mơ hồ cảm thấy quan hệ bọn họ không đơn giản như vậy nhưng chỉ à một tiếng không hỏi nữa.
Tìm chỗ ngồi ngồi xuống xong, nhặt một hạt bắp rang đút vào miệng, "Đây là lần đầu tiên em đi xem phim với người khác đấy."
Trình Nghị nghe thấy trong lòng xúc động, cười nói, "Muốn làm cái gì khác anh làm cùng em hết, chỉ cần em không chê em và anh cách nhau ba thế hệ."
Chu Dao đánh tay anh, trong lòng ngọt ngào lại quở trách, "Ai muốn làm với anh."
Phim thật sự hài hước, Chu Dao xem mà cười không ngừng, phần cuối là một đôi tình lữ vốn là vì kết hôn mà cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng bước vào cung điện hôn nhân, trêи giáo đường bọn họ bày tỏ tình cảm ngay trước mặt nhau, ngữ khí chân thành ánh mắt kiên định, Chu Dao cảm động đến mức trong mắt ánh nước, lúc trao đổi nhẫn nước mắt chảy xuống.
Trình Nghị vừa tức giận vừa buồn cười, không hiểu nổi cô cái này có gì hay mà khóc, cầm khăn tay lau nước mắt cho cô, "Khóc cái gì chứ, muốn kết hôn thì ngày mai đi đăng ký với lão tử!"
Chu Dao cố nén nước mắt lườm anh một cái, tên lưu manh này sao mà hiểu được ước mơ của phụ nữ về hôn lễ tốt đẹp.
Hết phim ra ngoài mắt Chu Dao vẫn hồng hồng, lớp trang điểm cũng hơi nhòe, "Em vào toilet sửa sang một chút."
Chu Dao dặm lại lớp trang điểm qua tấm gương, người phụ nữ vừa rồi nói chuyện với Trình Nghị cũng đang rửa tay ở bồn rửa tay, trong gương ánh mắt hai người chạm vào nhau, Chu Dao cười một cái thân thiện với cô ấy.
Lâm Ngữ Hi không biết vì sao mình không đi, chờ ở bên ngoài đợi họ coi hết phim, nhìn thấy Trình Nghị ôm một người phụ nữ vào trong lòng, che chắn biển người ào ra khi hết phim cho cô ấy, người phụ nữ ngũ quan dịu dàng thanh nhã, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn chỉ tới ngực anh.
Y như chim non nép vào người tựa vào lòng anh, dáng vẻ hai người thân mật, lúc ánh mắt tiếp xúc lộ ra một sự triền miên mập mờ không thể nào xem nhẹ, có lẽ đây chính là cô gái làm anh ấy thay đổi chăng.
Nhìn thấy một màn này trong lòng khó chịu ê ẩm, không nhịn được đi theo sau cô ấy vào toilet, chủ động chào hỏi với cô ấy, "Chào cô, tôi là Lâm Ngữ Hi."
Chu Dao cười đáp lại, "Chào cô, tôi là Chu Dao."
"Tôi quen Trình Nghị, Trình Nghị có nói cho cô biết tôi là ai không?"
Chu Dao dặm phấn xong, đưa tay đặt dưới vòi nước tự động, có phần khó hiểu sao cô ấy lại hỏi như thế, "Anh ấy có nói cô là một người bạn."
Khóe miệng Lâm Ngữ Hi cong lên một nụ cười, môi đỏ hơi cong, "Tôi là bạn anh ấy không sai, sao anh ấy không nói tôi còn là bạn gái cũ của anh ấy?"
Cô ta cũng đi tới rút hộp giấy bên cạnh cầm giấy lau tay, "Hình xăm trêи lưng anh ấy xăm vì tôi." Ngữ khí mang theo chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ và ngạo nghễ.
Chu Dao hơi ngưng lại, động tác cầm giấy lau tay dừng một chút, trái tim không nhịn được co thắt lại đau đớn, có một nháy mắt bối rối không biết đáp lời thế nào mới tốt.
Trước đó lúc video vô ý nhìn thấy trêи lưng anh có cái hình xăm nhưng cô một mực không nhìn kỹ, hóa ra là xăm vì người phụ nữ trước mắt này.
Chu Dao đè sự ghen tuông mắc trong cổ họng xuống, cười cười, "Lâm tiểu thư nói với tôi những thứ này làm gì vậy? Ai mà không có quá khứ."
Lâm Ngữ Hi nói tiếp, "Trước ngực tôi cũng có một hình xăm xăm vì anh ấy."
Chu Dao từ đầu đến cuối không hề bị lay động, trêи mặt luôn mang theo nụ cười, "Anh ấy ɭϊếʍ phía dưới của tôi, từng ɭϊếʍ cho cô chưa? Hôm nay trước khi ra ngoài còn ɭϊếʍ ʍôиɠ tôi đấy."
Chỉ một câu nói lập tức tạo thành bạo kϊƈɦ với Lâm Ngữ Hi, tên đàn ông chủ nghĩa đại nam tử kia lại có thể ɭϊếʍ phía dưới của phụ nữ, Lâm Ngữ Hi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ yêu cô ta đến như vậy, cô ngây ngẩn cả người không nói gì nữa.
"Lâm tiểu thư, lát nữa chúng tôi còn có hẹn, đi trước."
Chu Dao vòng qua cô ta vứt khăn giấy trong tay vào trong thùng rác đi ra ngoài.
Trình Nghị chờ phía ngoài tiến lên đón, "Vợ còn muốn đi đâu chơi không?"
Nghe thấy anh gọi mình là vợ không khỏi nghĩ có phải anh từng gọi người phụ nữ kia như thế này hay không, mặc dù cô từng nghĩ tới lúc trước anh sẽ có phụ nữ nhưng không nghĩ tới anh lại xăm hình người phụ nữ kia.
Trong lòng không nhịn được giấm chua bốc ra ngoài, trái tim co thắt đau đớn, "Không đi, em muốn về nhà."
Trêи đường đi cô cứ rầu rĩ không vui không nói chuyện với anh, Trình Nghị cho là cô còn đắm chìm trong phim ảnh, cái hộp nhỏ trong túi quần cấn bắp đùi anh, anh nghĩ lúc nào lấy ra đưa cho cô mới thích hợp.