Chương 32. Cam tâm tình nguyện thua dưới tay cô.
Đây là ngày nghỉ hiếm có của anh, cũng là ngày hẹn hò đầu tiên của bọn họ, Chu Dao đã nghĩ xong chuyện sau khi xem phim thì đã làm gì, nhưng bây giờ còn chưa qua sáu giờ, cơm còn chưa ăn, cô giận đến no căng bụng, cổ họng cũng ứ đầy men chua.
Hai tay vô thức cuộn chặt, cuối cùng cũng mở lời: “Vừa nãy, ở phòng vệ sinh em gặp phải người bạn kia của anh.”
Trình Nghị liếc nhìn kính chiếu hậu, đôi mắt cô hồng hồng, đoán được rằng người phụ nữ kia nhất định đã nói gì với cô rồi.
“Sao anh không nói với em, cô ta cũng là bạn gái cũ của anh?”
Nét mặt Trình Nghị lạnh nhạt, ánh mắt nhìn thẳng phía trước chuyên tâm lái xe: “Chuyện này có gì đâu, bọn anh đã chia tay từ lâu rồi.”
Chu Dao tức giận với thái độ này của anh, vừa rồi ở phòng vệ sinh, suýt chút nữa cô đã bị Lâm Ngữ Hi nói cho nghẹn họng không trả lời được, bọn họ còn xăm hình tình nhân, chuyện này chứng minh là trước đây anh rất yêu cô ta.
Trong lòng cô không kiềm được giấm chua, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh thả em xuống con đường phía trước đi.”
Bây giờ, một câu cô cũng không muốn nói với anh, cũng không muốn nhìn thấy anh.
Trình Nghị cũng không có lung lay, đạp phanh chân ga, l*иg ngực nghẹn lại: “Em quấy cái gì?”
“Bạn gái cũ của anh, hồi nãy nói với em là các người có hình xăm đôi, chuyện này còn không có gì đáng nói sao?”
Tuy là khi nãy, ở trước mặt Lâm Ngữ Hi cô không có biểu hiện gì, nhưng có người phụ nữ nào sau khi biết sự thật lại không ấm ách với mấy chuyện này chứ.
Chu Dao lau nước mắt: “Em có chút hối hận rồi.”
Hối hận vì đã đến nơi này, hối hận vì đã không cho mình một con đường lui, cứ thế mà yêu anh.
Trong lòng Trình Nghị đầy phiền não, bàn tay nắm volant đã nổi đầy gân xanh, anh đạp phanh ga hết mức có thể.
Đến bãi đỗ, xe dừng hẳn, Chu Dao lập tức mở cửa đi ra ngoài, Trình Nghị vội vàng đuổi theo nắm giữ tay cô lại, cô bèn né tránh.
Cô vẫn không nói chuyện, về đến nhà lập tức đi thẳng lên phòng ngủ lầu hai, hôm qua vừa mới đến, hành lý của cô phần lớn chưa lấy ra hết, cô kéo tủ quần áo, gom hết quần áo của mình nhét vào vali một cách qua loa.
Trình Nghị đi lên, giật lại đồ trong tay cô bỏ ngược lại tủ, trong lòng không kiềm được hoảng loạn: “Fuck! Chu Dao, em đừng có im lặng không nói được không?”
Chu Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Trình Nghị, có lẽ chúng ta không hợp nhau, là em không suy nghĩ nghiêm túc kỹ càng, chúng ta chia tay đi!”
Trình Nghị đẩy ngã va ly xuống đất ngay lập tức, vang lên một tiếng thật lớn, cô lại có thể nói lời chia tay một cách dễ dàng như vậy!
Anh trừng mắt nhìn cô, nghiến răng lớn tiếng quát: “Chu Dao, cmn em đã đến ở chỗ ông đây rồi thì cũng đừng mơ đến chuyện bỏ đi, chia tay cũng không được phép nói!”
Chu Dao lùi lại phía sau một bước, cắn môi, nước mắt lăn dài: “Trình Nghị, em đến thành phố H với anh là để anh ức hϊếp sao?”
Nước mắt vì lời nói kia mà rơi xuống, từng giọt như búa nện vào trái tim Trình Nghị, chứa đựng nhiệt độ nóng bỏng như muốn làm trái tim anh tan chảy.
Trình Nghị kiềm nén nóng giận xuống đáy lòng, lo lắng mình sẽ hù cô sợ, đi đến trước mặt cô, mạnh mẽ kéo cô ôm vào lòng: “Anh khi nào lại khi dễ, ức hϊếp em, nâng em lên thờ phụng còn chưa kịp đây này.”
Chu Dao giãy giụa trong ngực anh: “Anh buông ra.”
Anh ôm cô thật chặt không chịu buông ra dù là một chút, sợ thả lỏng cô sẽ chạy đi mất, ngay cả chia tay cũng đã nói ra rồi.
Cái hộp nhỏ cộm trong túi quần là vừa rồi anh nhân lúc cô đi vệ sinh đã đến cửa hàng trang sức chọn lựa, anh còn đang suy nghĩ tìm cơ hội tặng cho cô, nhưng bây giờ bọn họ lại thành ra thế này.
“Cô ta nói với em như vậy, em liền tin ngay, lúc anh xăm hình cô ta đã lén lút nói với thợ xăm, anh thấy kiểu dáng đẹp mới làm, sao lại biết được cái gì là hình xăm tình nhân chứ.”
Trình Nghị dừng một chút, lại nói: “Ài, em biết vì sao bọn anh chia tay không? Là cô ta chê anh nghèo không tiền, đi theo ông già hơn sáu mươi tuổi, ông già đó có thể làm ông nội cô ta rồi.”
Chuyện mất mặt này, Trình Nghị chẳng muốn nói ra chút nào.
Anh cúi đầu dùng tay lau nước mắt cho cô, bàn tay anh thô ráp chà xát làm da mặt cô đỏ ửng: “Đừng khóc nữa, đừng nói hối hận hay là chia tay, trái tim của ông đây đều bị hai câu này của em làm tan nát rồi.”
Lời nói của anh chất chứa sự cầu khẩn và yếu đuối, anh trước giờ luôn ngang ngược, cứng rắn, bây giờ lại lộ vẻ yếu ớt, Chu Dao nằm trong ngực anh, không còn giãy giụa nữa, buồn bực vùi cả khuôn mặt vào lòng anh.
Trình Nghị nhận ra, cô vừa khóc anh lập tức sẽ kinh sợ giống như một đứa trẻ.
Chu Dao vẫn không cho anh sắc mặt tốt, lúc tối đi ngủ cũng không cho anh ngủ cùng, trong lòng vẫn còn không thoải mái: “Em muốn ngủ một mình.”
Trình Nghị cười khổ: “Đừng mà, vợ để anh đến giúp em ấm chân nha.”
Chu Dao khóc cả ngày hôm nay, bây giờ hai mắt vẫn còn đỏ, giọng nói khàn đặc: “Anh để em yên tĩnh một chút đi!”
Đợi cô đi vào phòng, Trình Nghị vẫn tựa ở cửa, mơ hồ nghe được tiếng sột soạt, có lẽ là cô đã nằm lên giường đắp chăn rồi.
Anh nghĩ, có lẽ anh chưa cho cô được cảm giác an toàn như cô mong muốn, cũng đúng, cô nhút nhát lại nhạy cảm như vậy, lần này là do anh không đúng, cô đã bằng lòng theo anh đến đây đã là sự dũng cảm lớn nhất rồi.
Vừa nghĩ như thế, anh lập tức có cảm giác, thật cmn mình không phải là người.
Cầm điện thoại lên, anh gọi một cuộc đi, vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài chạy xuống lầu.
Điện thoại vừa thông máy, Lý Minh Hiên vô cùng kinh ngạc, tối nay sao anh lại rảnh rỗi gọi cho mình: “Đêm khuya một khắc đáng ngàn vàng, làm sao lại gọi điện cho anh em thế này.”
Trình Nghị nói: “Câm mồm, tao chọc vợ giận rồi, mày đi với tao tới chỗ này.”
Khi Lý Minh Hiên đến thì đã thấy Trình Nghị nằm lỳ trên giường xóa hình xăm rồi, hình trên lưng cũng đã xóa đi phân nửa… Phần da đó đã sưng tấy cả lên.
Lý Minh Hiên lấy làm khó hiểu: “Sao đột ngột đi xóa hình xăm thế?”
Hình xăm này có cũng đã mấy chục năm rồi, sao hôm nay lại đột ngột muốn xóa.
Trình Nghị nghe giọng của anh ta lập tức quay đầu lại, liếc mắt trừng anh:“Hôm nay gặp phải Lâm Ngữ Hi.”
Lý Minh Hiên cười hắc hắc: “Người phụ nữ kia trở về rồi à? Cô ta quay về làm gì? Không phải đang tranh chấp tài sản với người nhà ông già kia à?”
Trình Nghị mỉa mai: “Ài, ông già của cô ta chết rồi, về hay không có liên quan gì đến tao, quan trọng là cô ta nói với vợ tao là tao có xăm hình tình nhân với cô ta kìa.”
Lý Minh Hiên hả hê: “Nếu nói là hình xăm đôi thì phải nói tao với mày ấy.”
Khi đó vừa mới rời nhà lập nghiệp, hai thanh niên đầu mấy cọng tóc cái gì cũng không hiểu, cho rằng có hình xăm thì thành đại ca, cho nên hào hứng chạy đi xăm, khi đó còn chưa có thuốc tê gì cả, mồ hôi trên người cả hai ứa ra không ngừng.
Sau khi xóa xong hình xăm sau lưng, Trình Nghị nói thợ xăm trổ làm cho mình một hình xăm trước ngực, sau khi làm xong, Lý Minh Hiên không khỏi ôm bụng cười ha ha, cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Trình Nghị ơi Trình Nghị, lần này mày thật sự thua rồi.”
Trình Nghị cúi đầu nhìn hình xăm mới trước ngực, thầm nghĩ trong lòng: có thua dưới tay cô, anh cũng cam tâm tình nguyện.