Chương 13. Cởϊ qυầи ra, để anh nhìn da^ʍ huyệt của em có phải mập múp hay không?
Anh thả tay đang bịt kín miệng cô ra, thân thể vẫn đè chặt cô, vật thể cứng rắn nóng hổi vẫn cọ đẩy lên xuống trên mông cô, cắn lấy lỗ tai cô nói “Làm sao vậy, vợ bị dọa sợ rồi à?”
Động tác bỉ ổi với giọng nói quen thuộc này, khiến Chu Dao không dám tin cũng phải tin, đúng thật là đồ lưu manh kia rồi, vừa này anh còn gọi điện cho cô, thì ra sự kỳ quái của anh bởi vì nhìn thấy cô, chẳng trách cô luôn có cảm giác ai đó nhìn chằm chằm vào mình.
Làm sao anh có thể tìm được mình, cô nói không muốn gặp anh, anh cũng không biết ngoại hình của cô, cứ thế đi tìm lung tung không mục đích thế sao? Người đàn ông này, sao lại ngốc như vậy, ngốc đến mức đáng yêu, ngốc đến nỗi làm cô cảm động.
Nhưng cách gặp mặt thế này cũng làm cô vô cùng sợ hãi, vừa rồi Chu Dao thật sự hoảng loạn vô cùng, trong khóe mắt đã ngập nước, thân thể không kiềm chế được run rẩy không ngừng, ngay cả môi cũng run run không nói thành lời.
Thì ra không phải tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp nào mà là đồ lưu manh này, trái tim bị siết chặt cũng thả lòng, anh làm như vậy khiến cô tức giận, sau khi bình tĩnh lại liền uốn éo cơ thể muốn tránh né gông xiềng của anh.
“Anh là ai? Mau buông ra! Tôi muốn báo cảnh sát.”
“Anh? Là chồng em! Da^ʍ nữ cứng miệng này.”
Vật giữa hai chân anh hung hăng chọc vào mông thịt của cô một cái, hại anh tìm kiếm cực khổ như vậy rồi lại còn mạnh miệng không nhận người!
“Tôi còn chưa kết hôn thì anh không phải là chồng tôi! Buông ra! Có ai cứu mạng với!”
Chu Dao có chết cũng không nhận người, quát to lên, hy vọng có người nghe thất, cái gã đàn ông xấu xa này khiến cô sợ như vậy phải gọi cảnh sát đến bắt anh ta đi là tốt nhất, đồ hạ lưu giống y chang tên tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp!
“Hahaha, không nhận? Mới vừa rồi còn gọi điện đến cho em, giờ gọi lại lần nữa là biết em có phải hay không thôi là được.”
Chu Dao vừa rồi đi vệ sinh cái gì cũng không cầm theo, cho nên cô cũng không sợ chiêu này của anh.
Trình Nghị bấm số gọi đi, bên kia cũng không có ai nhận máy thì mới nhận ra cô không cần điện thoại theo.
“Đưa ngực của em đây cho anh nhìn một cái, để biết em có phải là da^ʍ nữ anh muốn tìm hay không.”
Anh lật người cô lại, mặt đối mặt với nhau, một tay anh giữ chặt thân thể không ngừng giãy giụa của cô, một tay lại hung bạo chui vào trong áo, đẩy áo ngoài và bra lên cao, hai bầu ngực no tròn trơn mịn trắng nõn kia không có gì buộc chặt nên lắc lư loạn xạ trong không khí, ngay cả hai đầu nhũ cũng sừng sững dựng thẳng lên.
Anh đã thèm muốn cái bầu ngực dâʍ đãиɠ này lâu rồi! Vừa lớn vừa trắng, chẹp, cuối cùng cũng không cần sờ nó qua màn hình nữa,Trình Nghị nâng hai bầu ngực sữa lên vuốt ve, tay anh to như thế mà cũng nắm không hết, cảm xúc dưới lòng bàn tay đúng như trong tưởng tượng của anh, mềm mềm trơn mịn.
“A…Đồ lưu manh này! Buông ra nhanh!”
Trên người của anh tỏa ra hơi thở nam tính dày đặc, xen lẫn mùi thuốc lá, Chu Dao bị hương vị xa lạ nhưng đặc biệt này của anh bao bọc, khiến cô choáng váng.
Bàn tay nóng hổi của anh sợ lên ngực cô, xoa nắn bầu ngực bên trái, đầu nhũ cũng dựng đứng, ngay quầng nhũ hoa có một nốt ruồi đen nổi bật trên nhũ thịt trắng nõn của cô.
Đúng thật là cô ấy, còn có thể chối cãi sao?
Chu Dao liều mạng giãy giụa muốn che đậy bầu ngực bị lộ ra ngoài, nhưng chỉ giống như cá nằm trên thớt, trốn cũng không trốn được.
Nào có ai giống như anh, lần đầu gặp mặt đã khiến người ta sợ hãi, còn đê tiện sờ mó ngực cô như vậy, đúng là đồ lưu manh!
Trình Nghị cúi đầu cắn đầu nhũ đang còn run run trong không khí một cái, cái lưỡi to dày của anh cũng liếʍ nhẹ nốt ruồi đen đó.
“Ngực lớn dâʍ đãиɠ như vậy còn nói không phải, bên cạnh còn có cái nốt ruồi nhỏ phát da^ʍ đây này!”
Chu Dao nức nở lắc đầu, cái tên đàn ông thối này thật đê tiện! Đồ lưu manh!
“Còn không chịu nhận, anh sẽ cởϊ qυầи em ra, để nhìn xem da^ʍ huyệt của em có mập múp, có phải là da^ʍ huyệt mà anh muốn tìm hay không!”
Ánh mắt Trình Nghị đanh lại, sắc mặt cũng không hoảng sợ, nếu như cô đến chết không nhận, anh cũng không ngại giải quyết cô ngay tại chỗ, đè cô ra chơi đến khi cô ngoan ngoãn gật đầu thì thôi, nghĩ đến thế anh muốn tuột quần cô xuống, khiến cho Chu Dao sợ quá phải vội vàng thừa nhận.
“Hức hức… Đồ lưu manh! Cút đi!”
Thỏ nhỏ tức giận cũng sẽ cắn người, Chu Dao tức giận đẩy anh ra, che ngực lại, cúi đầu lau nước mắt.
Trình Nghị lùi lại một bước, tay chống lên cửa nhìn da^ʍ nữ đang núp trước mặt mình, xem ra vừa rồi anh đã thật sự là cô sợ, đôi mắt vợ anh đã ngân ngấn nước, khóe mắt hồng hồng rất đáng thương.
Anh sờ sờ một khối no tròn của cô: “Em đó, da^ʍ nữ nhát gan, khóc gì chứ!”
Chu Dao quay đầu tránh né bàn tay anh, là bất cứ ai nếu bị anh hù cũng sẽ như vậy, còn dám nói cô nhát gan.
Nhân lúc anh lơi lỏng, Chu Dao chui ra khỏi ngực anh, lại bị anh bắt vác lên vai, cô sợ quá thét lên: “Á! Buông ra!”
Người đàn ông này cao hơn 1m8, mạnh mẽ như ngọn núi, bàn tay to của anh bóp cái mông nhỏ của cô, Chu Dao nằm trên vai anh cũng không cảm thấy xóc nảy và nguy hiểm, cô chỉ cảm thấy cảnh vật bên dưới đang dần thay đổi.
Cô bị anh đưa lên một chiếc xe bán tải màu trắng, giữa ban ngày ban mặt lại hung hăng phách lối giống như ác bá cưỡng đoạt con gái nhà lành.
“Nhà em ở đâu?”
Chu Dao muốn nói dối chỗ ở của mình nhưng lại bị cái liếc mắt của anh dọa sợ, nên phải nói địa chỉ nhà mình, lúc này cô mới nhớ ra, hồi nãy hoảng loạn quá nên quên mất cậu em họ còn đang ở nhà hàng, còn có túi xách, đồ cá nhân của cô nữa.
“Túi em vẫn còn ở nhà hàng, anh mở cửa để em xuống lấy.”
Mở cửa xe còn không phải là nhân cơ hội chạy trốn sao, Trình Nghị đưa điện thoại của mình cho cô, để cô gọi điện đến nhờ người mang về giùm.
Sau khi Chu Dao gọi cho em họ, cậu lo lắng hỏi cô vì sao đi vệ sinh lâu như thế còn chưa quay lại, cô giải thích với cậu một hồi, nhờ cậu mang túi xách của cô về chờ cô ở nhà, mà người đàn ông kia ở bên cạnh cứ nhìn chằm chằm xem cô nói chuyện.
Thì ra thằng kia là em họ của cô, coi như đó là em vợ rồi, xem ra phải đối xử thật tốt mới được.
Anh chàng này hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn định cho cậu ấy đội nón xanh, còn chê người ta là con gà bệnh.
Cô cúp máy trả lại điện thoại, không cẩn thận chạm vào ngón tay anh, nhiệt độ nóng hổi khiến cô vội vàng rụt tay về, hoảng loạn nghiêng đầu sang một bên, giả vờ nhìn phong cảnh.