Chương 7. Không phải anh ấy yêu thích da^ʍ nữ như mình sao?
Trình Nghị nhìn thấy cô kẹp chặt hai chân, vặn vẹo không ngừng, chỉ cần sờ tiểu huyệt đã ngứa như vậy, còn nói mình không phải là da^ʍ nữ!
“Sao lại kẹp chặt chân lại, có phải da^ʍ huyệt lại chảy nước hay không?”
“Ưm ~~ không phải ~ không phải ~”
Tất nhiên là anh không tin lời cô rồi: “Mở chân ra để anh xem thử.”
“Hu hu ~~ em không muốn ~~”
Chu Dao không muốn để cho anh cảm thấy mình dâʍ đãиɠ, chỉ mới sờ mó ngực thôi mà tiểu huyệt đã chảy nhiều nước như vậy.
Cô gái chậm chạp không nhúc nhích, Trình Nghị gằn giọng: “Mở ra!”
Chu Dao sợ hãi run lên, mặc dù biết rằng cô không nghe lời thì anh cũng không thể làm gì được mình, nhưng bị giọng nói đầy tức giận của anh hù dọa, cô chậm chạp mở rộng hai chân.
Hoa huyệt lộ ra, bởi vì dâʍ ɖị©ɧ quá nhiều nên ẩm ướt vô cùng, một phần bởi kẹp chân lại để cọ xát cho nên trên đùi cũng dính dấp.
“Lẳиɠ ɭơ còn không chịu nhận, nước nhiều như lũ rồi! Thân thể da^ʍ nữ thật mẫn cảm, nhào nặn ngực thôi mà bên dưới dâʍ ɖị©ɧ đầm đìa.”
Nếu vậy thì khi chym to của anh cắm vào, có phải sẽ phun nước giống như đi tiểu không nhỉ? Nghĩ đến thôi lòng lại rạo rực khó chịu rồi.
Chu Dao muốn phản bác, nhưng lại ngại mở miệng, thật ra không chỉ nhào nặn ngực thôi mà cộng thêm giọng nói trầm thấp mê người của anh, buông những lời thô tục bên tai, cô mới có thể chảy nhiều nước đến như vậy.
Kỳ lạ, cự vật của anh vẫn cứng như vậy, cũng không dùng tay tuốt, chẳng lẽ không đau sao? Cô không biết được do hai tay Trình Nghị đang bận sờ mó bộ ngực lớn của mình qua màn hình, đâu có rảnh để quan tâm đến du͙© vọиɠ căng tràn của bản thân.
Gân xanh trên gậy thịt nổi lên chằng chịt, vật xấu xí vừa dữ tợn lại hung hăng này thật dọa người, vô cùng phách lối gật đầu chào hỏi cô.
Cách một màn hình, Chu Dao đưa tay sờ lên, cũng có chút do dự, biết rằng sờ như vậy cũng không thật, nhưng sờ sờ thì sao? Cô sợ hãi rút tay về, cảm thấy như đang thật sự chạm vào gậy thịt nóng phỏng tay kia.
Kiềm nén ngượng ngùng, lặng lẽ sờ lên, mắt hạnh mở to, tò mò và xúc động, ngón tay như ngọc, miết lêи đỉиɦ đầu nhẹ nhàng đi xuống, xoa lấy hai túi thịt bên dưới, nhón tay cũng cong lại, bắt chước động tác tuốt lên xuống của anh lúc trước.
Cô không khỏi rầm rì: “Lớn quá, lại thô to, nóng quá, muốn được sờ thì phải làm sao đây?”
“Không những muốn sờ, mình còn muốn ăn nó, làm sao bây giờ?”
“Còn muốn, muốn bị anh cắm vào thì phải làm sao?”
“Hu hu ~~ mình thật sự biến thành đứa dâʍ đãиɠ rồi sao?”
“Nhưng mà, không phải anh ấy yêu thích da^ʍ nữ như mình sao?”
Trình Nghị không biết cô gái đối diện đang làm gì, khiến cho hơi thở càng lúc càng dồn dập, cuối cùng lại còn rêи ɾỉ khe khẽ.
Nếu như anh biết được cô gái kia đang có ý da^ʍ với anh, đồ lưu manh này chắc chắc sẽ vui đến mức bay lên.
Chỉ có một tay sờ mó bầu ngực, đầu nhũ dựng đứng bên kia vẫn bị lạnh nhạt, dường như đang tủi thân nói ta đây không vui, ngón tay dài của anh chọt nhẹ lên nhũ hoa mập mạp, ngón tay trượt lên xuống bầu ngực trên màn hình, trong lòng nỉ non: “Bé yêu, đừng buồn, để ba ba yêu cưng.”
“Ưm a ~~ hô ~~” Tiếng rêи ɾỉ của cô gái càng lúc càng lớn, không biết da^ʍ nữ kia làm gì lại phóng túng như thế! Trình Nghị nghe được khiến máu huyết sôi trào.
“Ưm ha ~~ ha ~~ “ Dưới đóa hoa môi khép mở, mật dịch chảy ròng ròng, chảy không ngừng nghỉ, đột nhiên theo tiếng nức nở của cô gái văng ra một lượng lớn dịch thể trong suốt, tạo thành đường cong nhỏ nhỏ trong không trung.
“Da^ʍ nữ đang làm gì thế! Sướиɠ quá phun nước luôn rồi sao?” Quả nhiên là da^ʍ nữ, tự mình chơi còn có thể đạt được cực khoái, mình đúng thật đã nhặt được bảo bối, mẹ nó đúng là một da^ʍ nữ hay xấu hổ, mẫn cảm lại còn lẳиɠ ɭơ.
“Ờ. Đang sờ gậy thịt lớn của anh …” Chu Dao cảm thấy mất mặt không dám gặp ai, chỉ sờ cái đó của anh cách màn hình cũng có thể sướиɠ đến mức tè ra.
“Ha ha, lớn không?” Anh chàng đắc ý còn lắc lư cự vật phách lối kia vài cái, không ngờ da^ʍ nữ này lại có ý da^ʍ với đồ vật của mình, nội tâm anh không khỏi tự hào.
Chu Dao mắc cỡ không dám lên tiếng, âm thầm trả lời trong lòng: ‘lớn, rất lớn, một tay em cầm cũng không đủ.”
Cô xấu hổ lắp bắp: “Hôm nay đến đây thôi, cứ như vậy nha, em muốn out.” Dưới thân dính dính khó chịu, hôm nay cô còn cố ý thay ghế gỗ, do sợ lại làm ướt nệm ghế, nhưng hoa huyệt lại phun quá nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ lên mặt ghế, thấm vào khiến mông cô lành lạnh khó chịu.
Trình Nghị khó hiểu: “Sao vậy?” hôm nay vẫn còn sớm, lại muốn out, anh còn chưa nhìn đủ bộ ngực to tròn của cô đâu.
Chu Dao nhấc mông lên, để cho anh xem: “Không phải, chảy nhiều nước quá, em khó chịu…”
Nhìn cô gái đối diện nâng mông lên, trên mông còn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ đang nhỏ giọt, dưới ghế còn tích tụ lại một vũng nước, chậc, da^ʍ nữ thật nhiều nước.
Thì ra là thế, khiến cho Trình Nghị cười to, tắt màn hình: “Ha ha, ừm, được rồi, đêm mai gặp lại sau.”
Sau khi tắt máy, Trình Nghị nhớ lại cảnh tượng cô gái nhỏ nhấc mông lên, bởi vì hôm nay chỉnh camera lên khá cao, cho nên có thể nhìn thấy được cảnh trong phòng phía sau, một cái giường đôi, nhưng trên chỉ có một cái gối.
“Ha ha… Da^ʍ nữ!”
Bên kia, Chu Dao chạy một mạch vào phòng tắm, hu hu, vừa rồi lại tè ra như thế, thật sự mất mặt, nghĩ đến gậy thịt to lớn của anh, đáng ghét, đều tại mày, hứ, nhưng trong lòng cô không khỏi rạo rực, ngay cả tiểu huyệt bên dưới cũng bắt đầu ngứa ngáy.