Làng Rắn

Chương 2 

Đậu Khấu ở trong phòng đã nghe rất lâu tiếng tán gẫu trong sân, giọng mẹ ưu sầu vọng vào khiến cô càng thêm thấp thỏm và mê man.

“Hôm qua cô bé nhà Hồng Mai nhảy sông tự tử bị người trong làng cứu được, lại cho tộc trưởng đánh một trận, hiện tại đang bị nhốt trong nhà. Không chạy khỏi, là số mệnh hết rồi”, Đó là giọng nói oang oang của dì Đào ở sát vách.

“Haizz… Đúng vậy, đó là số mệnh, thế thì Đậu Khấu nhà chúng tôi… Về sau chẳng biết có thể gặp lại không… Tôi vừa nghĩ tới đó thôi đã hoảng sợ rồi.”

“Đậu Khấu nhà các người yếu đuối, tính tình tốt, cố gắng có thể làm tiên rắn thích đấy… Dầu gì, Đậu Khấu cũng có vẻ ngoài đẹp, tóm lại sẽ không tệ đâu…”

Lời an ủi của dì Đào truyền vào tai Đậu Khấu, mà Đậu Khấu đã hoảng hốt sa vào trầm tư…

Đầu năm khi cô tròn mười sáu tuổi, mấy ngày trước đó làng tổ chức rút thăm, đặt mười mấy chiếc lá có ký hiệu trong giỏ, nếu rút trúng lá có ký hiệu ở mặt sau, thì bắt buộc bị đưa lên núi dâng cho tộc rắn.

Đậu Khấu là người rút cuối cùng, lúc cô trở mặt chiếc lá kia lên, một ký hiệu hình S đâm vào tầm mắt cô.

Đậu Khấu sững sờ tại chỗ, phần kế tiếp cô chẳng nhớ gì nữa. Chỉ nhớ tộc trưởng lấy chiếc lá trong tay cô, tuyên dương cái gì đó với những người khác. Song cô nghe không rõ, chỉ cảm thấy xung quanh náo loạn ầm ĩ, từng tiếng ong ong truyền vào đầu cô, cuối cùng được mẹ dẫn về nhà.

Đậu Khấu trôi qua mấy ngày một cách mơ hồ, rốt cục mới chấp nhận số phận mình sắp bị đưa lên núi. Đây là số phận của làng Rắn, cũng là số mệnh của phụ nữ làng Rắn.

Tuy hai người cha của cô rất không đành lòng, nhưng chẳng dám chống lại quy tắc vững chắc tồn tại trong tộc suốt trăm ngàn năm.

Đúng, cô có hai người cha. Vì hàng năm thiếu nữ tròn mười sáu tuổi trong làng đều phải đưa phân nửa lên núi, nên đàn ông trong làng luôn luôn nhiều hơn phụ nữ. Dần dà, mọi người quyết định, để hai đến ba người đàn ông cùng cưới một người phụ nữ. Giữa những người đàn ông sẽ không tính toán con cái là của ai, hễ đứa trẻ do vợ mình sinh thì đều xem như con ruột.

Trong nhà ngoại trừ Đậu Khấu ra, còn có hai anh trai, hai em gái và một em trai. Hai em gái thì chưa tròn mười tuổi, vẫn chưa đến thời điểm người nhà quan tâm. Song bản thân Đậu Khấu không ngờ, cô lại rút trúng chiếc lá ấy. Mặc dù cô đã biết từ lâu mình bước vào tuổi mười sáu liền đối mặt với cuộc rút thăm liên quan tới vận mạng này, song ở trong lòng cô, việc này dường như vẫn rất xa xôi.

Cô ngoan ngoãn khéo léo, hiếu thảo với cha mẹ, thương yêu các em, làm việc chăm chỉ. Cô cho rằng mình sẽ giống như mẹ, sau khi qua mười sáu tuổi sẽ tìm, lấy người đàn ông như hai người cha mình, ở trong làng ngày qua ngày sống một cuộc sống bình thường.

Tuy nhiên chiếc lá ấy bỗng dưng đánh thức cô, phá vỡ giấc mộng bình thường của cô. Khiến cô chẳng có chút chuẩn bị nào, cũng chẳng biết phải làm sao.

Ban đêm Đậu Khấu theo hai em gái và em trai ngủ trên tấm phản, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được tiếng khóc của phụ nữ. Đậu Khấu dụi mắt thong thả tỉnh giấc, lập tức nhìn thấy mẹ đang ngồi cạnh cô với hai mắt đẫm lệ.

“Mẹ…” Đậu Khấu khẽ gọi.

“Đậu Khấu, Đậu Khấu bé nhỏ của mẹ… do mẹ không tốt, số mạng của mẹ xui xẻo mới liên lụy con… Ngọn núi này cũng… Về sau nếu… nếu… mẹ có lỗi với con mà.”

Mẹ Đậu Khấu nghẹn ngào, nói chuyện đứt quãng vô cùng không rõ ràng nhưng Đậu Khấu hiểu ý mẹ.

Nhìn người mẹ yếu đuối như mình, đột nhiên Đậu Khấu cảm thấy mình phải dũng cảm lên, cô ôm mẹ khẽ vỗ về.

“Mẹ ơi, thật ra con rất vui vẻ. Cuộc sống ở núi rắn có lẽ sẽ thoải mái hơn trong làng. Nghe vu sư nói tiên rắn đều cực kỳ hiền lành, chắc chắn anh ta sẽ tốt với con.”

Mặc dù Đậu Khấu vô cùng lo lắng cho tương lai mình, song cô vẫn ra vẻ kiên cường an ủi mẹ, chỉ hi vọng sau khi mình lên núi, trong lòng mẹ sẽ giảm bớt chút lo âu và nhớ mong cô.

Đêm đó mẹ ở lại trong phòng Đậu Khấu, ôm con gái gần đi xa cùng nhau ngủ. Thật ra cũng không tính là xa xôi, trung tâm núi rắn đâu có xa làng Rắn lắm, đi đường ba ngày là có thể tới. Chẳng qua những thiếu nữ mà trong làng hiến tế, từ sau khi lên núi lại chẳng có ai trở về nhà.

Tuy vu sư nói bọn họ vẫn còn sống, nhưng một khi gia đình từ biệt con gái, tất cả cha mẹ đều sẽ mong ngóng được gặp lại con, thường xuyên lo lắng cho con gái có lẽ nào đã chết… song không ai dám hỏi điều này. Tuân theo tộc quy, đó là mệnh lệnh ăn vào máu các dân làng rồi.