Trộm Tâm

Chương 27: Xuân tâm nhộn nhạo

Chiều thứ ba, Cam Niệm còn chưa lên lớp mà đã đặc biệt lo lắng. Sau mấy ngày thi giữa học kỳ,

giáo viên chủ nhiệm của các lớp sẽ công bố thành tích của lớp mình, Cam

Niệm làm bài không phải là quá tốt, nhưng so với trước kia thì đã tiến

bộ hơn rất nhiều. Chiều nay cô chủ nhiệm sẽ công bố bảng xếp hạng, mấy

ngày sau thì gửi kết quả về cho phụ huynh.

Cam Niệm ở nhà luôn chăm chỉ học tập, vì thế bố mẹ cũng không quá lo lắng

về thành tích học của cô. Nếu lần này kết quả mà thấp, khẳng định bố mẹ

sẽ rất lo lắng, thậm chí còn thấy mất mặt, cho nên cô rất hy vọng thành

tích lần này của mình sẽ tiến bộ hơn.

Đương nhiên cũng vì điều kiện cá cược với người đó.

Trước khi vào giờ học, Cam Niệm cùng Hứa Hoài Thâm đi lấy nước. Ra khỏi lớp,

Hứa Hoài Thâm thấy Cam Niệm vẫn luôn cúi đầu nắm chặt bình nước trong

tay, dáng vẻ thì thất thần.

“Cậu sao vậy?” Hứa Hoài Thâm hỏi.

Cam Niệm vừa ngẩng đầu đã nghe thấy Hứa Hoài Thâm hỏi tiếp, “Thân thể không thoải mái sao?”

Cam Niệm lắc lắc đầu rồi thở dài một tiếng, “Không phải… Một lúc nữa cô giáo sẽ công bố xếp hạng thành tích nên tớ có chút lo lắng.”

Cậu nhàn nhạt cười, “Thành tích lần này sẽ tốt hơn lần trước, cậu yên tâm đi.”

Được cậu an ủi, khuôn mặt cô cũng rạng ngời hơn: “Thật vậy ư? Sao cậu lại biết?”

“Lấy tổng điểm của cậu so với mọi người trong lớp là ra thôi, với lại lần

kiểm tra này tương đối khó, cậu có thể đạt 550 điểm là tiến bộ rồi.”

Cam Niệm nghe vậy liền nở nụ cười, “Hihi, vậy tớ yên tâm rồi.”

Hứa Hoài Thâm lấy nước xong quay sang vẫn thấy Cam Niệm đang dùng sức mở

nắp bình nước, nhưng do lực tay quá yếu nên mãi không mở được nắp.

Cậu duỗi tay lấy bình nước trên tay Cam Niệm rồi nhẹ nhàng xoay tròn, cái nắp được mở ra.

Cam Niệm tươi cười nhận lấy bình nước rồi rót đầy một bình, “Đi thôi.”

Hai người trở về lớp, Cam Niệm bắt đầu quấn lấy cậu mà nói, “Hứa Hoài Thâm, thật ra cậu giúp tớ phụ đạo để tớ đạt thành tích tốt, chẳng

phải thành ra đã hại chính cậu rồi sao? Tớ mà tiến bộ hơn một trăm hạng, cậu sẽ phải đáp ứng tớ một điều kiện đó!!”

Hứa Hoài Thâm không nói gì, cậu ngửa đầu uống ngụm nước rồi đưa đầu lưỡi ra liếʍ nước còn đọng trên cánh môi. Sau khi vặn chặt nắp bình, cậu mới

xoay sang nhìn Cam Niệm.

“Cậu thật sự tiến bộ hơn một trăm hạng thì hãy nói tiếp.”

Cam Niệm: “…” Người này đúng là không tin tưởng vào thực lực của cô!

Đến giờ học, Hách Bội Bội vui vẻ tiến vào lớp, cô khom lưng cắm usb rồi nói:

“Cô báo cho lớp chúng ta một tin tức tốt, tổng thành tích bình quân của lớp chúng ta trong kỳ thi giữa học kỳ lần này đã đứng đầu toàn khối, các em quả nhiên không làm cô thất vọng.”

Mọi người nghe xong đều không giấu nổi vui vẻ, Hách Bội Bội tiếp tục: “Nhưng thành tích của vài bạn lại không được tốt như vậy, có bạn làm bài không bằng kết quả kỳ thi tháng, thậm chí thành tích còn bị tụt hạng nghiêm

trọng.”

“Học tập chính là một quá

trình rèn luyện vất vả để tiến bộ, nếu không tiến lên thì các em chắc

chắn sẽ bị thụt lùi, hoặc chỉ cần các em mất cảnh giác hoặc kiêu ngạo…

các em cũng sẽ có khả năng chậm chân hơn những người khác.”

Cam Niệm nghe xong thì hơi chột dạ… lời này chắc là không phải nói về cô đâu nhỉ?

“Được rồi, trước hết chúng ta cùng xem bảng xếp hạng.” Hách Bội Bội mở file excel, trên đó là điểm số các môn cùng bảng xếp hạng

thành tích trong lớp và toàn khối của mỗi học sinh, mà danh sách lần này không bị che tên như kỳ thi tháng.

Cam Niệm nghển cổ cố gắng tìm kiếm tên của mình, cô còn chưa tìm thấy thì Huệ Hân Nhi đã kích động vỗ vai cô một cái: “Cam Niệm, tớ nhìn thấy tên cậu rồi, cậu xếp hạng 198!”

“Cái gì??!!” Ngay giây tiếp theo Cam Niệm cũng tìm thấy tên mình, thứ hạng của cô đã được cải thiện từ 344 lên đến 198, cải thiện hơn một trăm hạng!

Tâm trạng vui vẻ như đoá hoa nở rộ, cô quay đầu nói với Hứa Hoài Thâm: “Tớ đạt hạng 198!”

Hứa Hoài Thâm đặt bút trên tay xuống bàn, cậu nhìn về phía Cam Niệm, đáy mắt mang theo vui vẻ và cưng chiều.

Cam Niệm quay đầu lại tiếp tục xem, Hứa Hoài Thâm vẫn đứng hạng đầu, số

điểm thực đạt so với số điểm cậu ấy tạm tính với cô còn cao hơn tám

điểm, thành tích xuất sắc không cần phải bàn cãi.

Theo lý mà nói người xếp thứ ba hẳn là Hách An, nhưng mà từ tên của Hứa Hoài Thâm lui xuống vài người vẫn không thấy tên của Hách An, thì ra lần này cô bạn đạt hạng 56, thành tích bị thụt lùi rất nhiều.

Cô chủ nhiệm tiếp tục: “Thành tích lần kiểm tra này có dao động lớn, có bạn tiến bộ rất rõ ràng ví dụ như Huy Mạnh, Tô Trạch, Cam Niệm. Trong đó Cam Niệm tiến bộ nhiều nhất, điểm thi các môn đều tăng lên rõ rệt. Nhưng cũng có vài bạn thành tích

lại thụt lùi nghiệm trọng, cô sẽ không nói rõ tên những bạn này, tuy

nhiên khi trở về hãy suy nghĩ xem bản thân mình đã xảy ra vấn đề ở chỗ

nào.”

Sau khi tan học, Cam Niệm lên

văn phòng lấy dụng cụ thực hành vật lý, lúc đi vào văn phòng thì cô thấy Hách An đang đứng trước mặt cô chủ nhiệm.

Cô chủ nhiệm nói chuyện, Hách An cúi thấp đầu, dáng vẻ như muốn khóc.

Cam Niệm đi đến bàn làm việc của thầy vật lý, lỗ tai vểnh lên nghe cô chủ nhiệm nói chuyện:

“Hách An, thành tích lần này của em dao động quá lớn, không đủ ổn định. Điểm

các môn tự nhiên bị tụt rất nhiều, đây đều là những kiến thức cơ bản,

sao em có thể làm kiểm tra như vậy được.”

“Em thật sự xin lỗi cô, mấy ngày kiểm tra này em lại bị ốm nên trạng thái không được tốt lắm.”

Hách Bội Bội biết Hách An luôn là đứa bé ngoan lại tự giác học tập, “Cô biết là thế, về phương diện tình cảm thì có thể tha thứ nhưng gần đây

cô thấy em trong giờ học rất lơ là, không đủ chuyên tâm. Hơn nữa thái độ học tập cũng không tích cực như lúc mới khai giảng.”

“Em…”

“Em không được kiêu ngạo và chủ quan, em nhớ chưa?”

Hách An chỉ có thể gật đầu.

“Được rồi, không còn việc gì nữa, em về lớp đi.”

Hách An rời đi, Cam Niệm cũng đi ra ngoài nhưng lại bị Hách Bội Bội gọi lại:

“Cam Niệm— em lại đây.”

Trong lòng Cam Niệm “lộp độp” một tiếng, cô tưởng rằng mình có vấn đề, ai ngờ lại được cô chủ nhiệm khen ngợi:

“Lần này em tiến bộ rất nhiều, các thầy cô bộ môn cũng phản ánh em rất nghiêm túc học tập, tiếp tục nỗ lực nhé.”

“Vâng ạ!”

Cô chủ nhiệm nói xong, Cam Niệm vui vẻ đi ra khỏi văn phòng thì gặp Hách An đứng một mình ở cầu thang.

Cam Niệm định không để ý đến Hách An nhưng cô nàng này lại mở miệng nói:

“Lần kiểm tra này cậu gian lận??”

Cam Niệm trợn mắt, quay đầu nhìn Hách An.

Hách An tiếp tục nói: “Nếu không cậu làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy được? Ngày thường tôi đâu có thấy cậu chịu khó đọc sách đâu?”

Vẻ mặt Hách An không phục, cô nắm chặt bài thi, trừng mắt với Cam Niệm.

Cam Niệm cười nói, “Người nào đó tâm tính vẫn luôn hẹp hòi như vậy, sự tiến bộ của người khác ở

trong mắt cậu đều phải dựa vào những thủ đoạn dơ bẩn sao? Mà buổi tối tự học trước ngày thi một ngày, cậu còn thề son sắt trước lớp sẽ tiếp tục

đứng thứ ba toàn khối, vậy mà kết quả lại thành hạng 56 là sao???” Ánh mắt Cam Niệm quét qua khuôn mặt dữ tợn của Hách An, “Hơn nữa tôi thấy mấy ngày thi cậu đều tung tăng nhảy nhót, tinh thần hưng phấn cực kỳ… sao đột nhiên lại thành sinh bệnh thế?”

Hách An biết mấy lời vừa rồi mình nói với cô chủ nhiệm đã bị Cam Niệm nghe được nhưng vẫn không chịu thua mà nói: “Dù thế nào thì thành tích của tôi cũng tốt hơn cậu!”

Cam Niệm gật đầu ra vẻ “hoàn toàn tán thành” rồi nói: “Đúng đúng đúng, cậu chính là tấm gương học tập của tôi. Ngoại trừ việc tôi

tự mình chăm chỉ học tập thì tôi còn được Hứa Hoài Thâm phụ đạo ngoài

giờ, thành tích ngang với cậu chẳng phải chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi sao?”

Hách An nghe được ba chữ “Hứa Hoài Thâm” thì tức giận không nói thành lời.

Cam Niệm mỉm cười rồi phất tay với Hách An, “Tôi đi trước đây. Thân ái chào tạm biệt.”

Hách An đứng tại chỗ nhìn bộ dáng cao ngạo của Cam Niệm, cô đột nhiên hiểu được một loại cảm giác vô lực.

***

Lúc tan học, Hứa Hoài Thâm đang muốn đi thì bị Cam Niệm giữ lại, “Có kết quả xếp hạng rồi, tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn nha?” Cô nhìn chằm chằm cậu, sóng mắt lưu chuyển, môi đỏ quyến rũ.

Trong lời nói của Cam Niệm còn mang theo một hàm nghĩa khác, mọi người nghe không hiểu nhưng Hứa Hoài Thâm lại hiểu rõ.

Lâm Thịnh vỗ vỗ bả vai của bạn mình rồi nhếch miệng cười gian, “Được rồi, tớ không quấy rầy hai người các cậu nữa…. đi ăn ngon miệng nha~~”

Hứa Hoài Thâm lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lâm Thịnh, cậu không buồn phản ứng lại cậu ta.

Cam Niệm cong môi đi theo bên cạnh Hứa Hoài Thâm thì nghe thấy cậu hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được… hay là chúng ta đi ăn mì Nhật đi?”

Hứa Hoài Thâm gật đầu, lúc này hành lang người người chen chúc, cậu thấy có người muốn chen qua chỗ Cam Niệm thì lập tức kéo cô về phía trước mình

để bảo vệ cô.

Cam Niệm cười trộm đi ở phía trước, mỗi khi đến chỗ ngoặt là cô đều quay đầu lại phía sau để xác nhận cậu vẫn ở phía sau.

Sắc mặt Hứa Hoài Thâm lạnh lùng, đường nét khuôn mặt tinh tế, hàng lông mày cương nghị hơi hướng lên cao có hình dáng như lưỡi mác. Không chỉ có

Cam Niệm không ngừng nhìn cậu, mấy nữ sinh bên cạnh cũng liên tục liếc

mắt nhìn trộm.

Đi ra khỏi hành lang, không gian chung quanh rộng rãi, Cam Niệm lui về gần bên người Hứa Hoài Thâm rồi bất thình lình khen ngợi:

“Hứa Hoài Thâm, hôm nay cậu thật đẹp trai.”

Hứa Hoài Thâm khẽ dừng bước, Cam Niệm còn tưởng cậu sẽ xấu hổ nhưng không ngờ cậu lại nhàn nhạt nói một câu:

“Cho dù có đẹp trai thì cũng không được quay đầu về phía sau nhìn như thế, cẩn thận không lại ngã.”

Cam Niệm vừa ngượng ngùng vừa buồn cười, “Nhiều nữ sinh nhìn trộm cậu như vậy… đâu phải có mỗi mình tớ?!” Tại sao cậu ấy lại phát hiện được chứ?!

Hứa Hoài Thâm không trả lời, Cam Niệm lại bắt đầu giở thói lưu manh, “A~~ tớ biết rồi nhé… có phải người nào đó vẫn luôn yên lặng chú ý đến tớ phải không?”

Hứa Hoài Thâm: “……….” Cậu thật sự chưa gặp nữ sinh nào không biết “rụt rè” như Cam Niệm, đôi khi còn hay tự sướиɠ.

Tuy rằng vẻ mặt cậu rất là bất đắc dĩ nhưng khoé miệng lại xuất hiện nụ cười như có như không.

Ăn xong mì thì hai người trở về. Cam Niệm nói cách giờ tự học buổi tối còn khá nhiều thời gian, cô bèn lôi kéo cậu đến cửa hàng bánh ngọt.

Bước vào trong quán, Cam Niệm cúi đầu nhìn đủ loại bánh ngọt bày trong tủ, miệng lại bắt đầu thèm ăn.

Hứa Hoài Thâm đi đến bên cạnh nhìn cô, “Không phải vừa rồi cậu còn nói rất no nên chỉ ăn được có nửa bát mì?”

“… Mì và bánh ngọt không giống nhau.” Cam Niệm chỉ chỉ một cái trong tủ, “Chị ơi, chị lấy cho em miếng mousse dâu tây này với ạ.”

Nhân viên bán hàng cho bánh vào trong hộp, Cam Niệm cười hì hì tiếp nhận rồi quay sang nói với Hứa Hoài Thâm: “Chúng ta đi thôi.”

Lúc trở lại trường học, sắc trời đã tối đen, đèn đường cũng không được

sáng, hai người xuyên qua một con phố tối tăm không người. Cam Niệm đột

nhiên dừng bước, cô túm chặt lấy tay áo Hứa Hoài Thâm, giọng nói run

run:

“Hứa Hoài Thâm, tớ hơi sợ…”

Hứa Hoài Thâm biết rõ Cam Niệm sợ tối.

Cậu im lặng một lúc rồi nói, “Vậy chúng ta rẽ ra đường lớn để đi.” Đường lớn sẽ to và sáng đèn hơn.

Cam Niệm vội vàng giữ chặt cậu: “Thôi không cần, đường lớn… quá xa. Chúng ta cứ đi đường này đi.”

Hai người yên lặng đối mặt vài giây, Cam Niệm đang cố lấy dũng khí nắm lấy

tay Hứa Hoài Thâm, đột nhiên cô cảm thấy tay mình được sự ấm áp bao phủ… là Hứa Hoài Thâm đang nắm lấy tay cô.

Cô không thấy rõ mặt cậu trong bóng tối, chỉ nghe được cậu ho nhẹ một tiếng, sau đó là giọng nói khàn khàn: “Như này có thể đi được chưa?”

Cam Niệm sửng sốt hai giây, máu như muốn dồn lên não, cô đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: “… Được rồi.”

Hứa Hoài Thâm im lặng cười, cậu nắm lấy tay Cam Niệm đi về phía trước.

Trong lòng Cam Niệm bắt đầu xuân tâm nhộn nhạo, vừa rồi cô nói sợ hãi thật ra là cố ý lừa Hứa Hoài Thâm, nhưng cô không ngờ rằng cậu ấy lại nguyện ý

phối hợp với cô!