editor: Moe
Hách An mang theo khuôn mặt xám xịt rời đi, Cam Niệm liếc trộm Hứa Hoài Thâm vẫn đang cúi đầu viết chữ, sau đó cô nhoẻn miệng cười. Quả nhiên cậu ấy mỗi lần đối phó với Hách An đều luôn có bộ dạng như vậy, coi như đã báo thù được vụ không thoải mái lúc sáng nay cho cô.
Nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng, Cam Niệm đối với bản thân chính là một loại hận sắt không thể rèn thành thép. Thật ra nếu cô chăm chỉ học hành thì Hách An cũng không đến mức huênh hoang như vậy.
Cam Niệm không thể không thừa nhận về phương diện học tập, cô kém hơn Hách An một bậc, nhưng việc này cũng không quan hệ đến sự tồn tại của Hứa Hoài Thâm trong lòng cô.
Đột nhiên Cam Niệm dâng lên một loại ý chí chiến đấu, cô phải liều mạng học tập để có thể hăng hái tiến về phía trước, tiến về phía Hứa Hoài Thâm.
Cậu ấy đối tốt với cô như vậy, lại còn luôn đứng về phía cô… cô nhất định không thể để cậu thất vọng.
Cam Niệm quay sang gọi một tiếng,
“Hứa Hoài Thâm—”
“Hửm??”
“Mấy tuần nữa là bắt đầu thi giữa học kỳ, tớ sẽ chăm chỉ ôn tập. Tớ muốn cậu giám sát tớ, như vậy tớ mới có thể nghiêm túc học tập… trước đây tớ còn chưa đủ nỗ lực.”
Hứa Hoài Thâm nhàn nhạt nở nụ cười,
“Cậu muốn giám sát như thế nào?”
“Ừm… Nếu lần thi giữa kỳ này tớ không lọt vào top một trăm thì tớ đồng ý với cậu một điều kiện, ngược lại nếu tớ làm được thì cậu phải đồng ý với tớ một điều kiện.”
Cô lặng lẽ ghé sát vào bên tai cậu, giọng nói thủ thỉ như muốn câu hồn người,
“Phải những việc liên liên quan đến cậu thì tớ mới có động lực.”
Hứa Hoài Thâm không nhìn vào Cam Niệm, cậu hơi nghiêng đầu lộ ra sườn mặt sắc xảo.
Cam Niệm thấy vành tai cậu ửng hồng thì nhịn không được cười:
“Cậu không nói gì coi như là đã đồng ý. Một lời đã định, tớ nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi giữa kỳ.”
***
Cam Niệm quả thực là một nữ sinh ham chơi, cô toàn kiểu chơi trước học sau, bình thường cô luôn không đủ kiên trì bền bỉ, chỉ nghiêm chỉnh học được có ba phút đồng hồ.
Nhưng từ khi đặt ra điều kiện chỉ hai người biết với Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm dường như đặc biệt nỗ lực, thay đổi thành một con người khác.
Ngày thường ở ký túc xá, cô sẽ lướt bảng tin trên weibo để xem mấy video liên quan đến khiêu vũ, còn hiện tại vừa về đến ký túc xá là cô liền lao đầu vào làm bài tập rồi chuẩn bị bài học ngày hôm sau.
Lúc đi học, cô cũng không còn nói chuyện riêng với Huệ Hân Nhi mà rất nghiêm túc nghe giảng… những người bên cạnh đều nhìn ra được sự nỗ lực của Cam Niệm.
Sáng sớm đến lớp, Cam Niệm đặt bữa sáng lên bàn rồi ngồi xuống chỗ, cô che miệng ngáp một cái, sau đó mơ mơ màng màng xé túi bánh mì.
Lâm Thịnh nhìn đôi mắt như gấu trúc của Cam Niệm, cậu không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Cam Niệm, tối qua cậu lại thức đêm học bài sao?”
Cam Niệm quay đầu chào hỏi hai người phía sau, cô đáp lời:
“Ừm, tớ làm xong toàn bộ bài tập rồi mới đi ngủ.”
“Thật vậy sao… cậu làm hết luôn á, mấy bài kia rất khó đấy!”
Cam Niệm gật gật đầu rồi quay lên ăn bữa sáng.
Lâm Thịnh khoác tay lên vai Hứa Hoài Thâm, cậu híp mắt nói:
“Gần đây Cam Niệm rất kỳ lạ, cậu ấy nỗ lực đến nỗi khiến người ta sợ hãi… chẳng lẽ uống phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ??”
Hứa Hoài Thâm không thèm để ý đến Lâm Thịnh, cậu ghét bỏ đẩy cánh tay cậu ta ra khỏi người mình. Ánh mắt cậu dừng lại trên bóng lưng nhỏ nhắn của nữ sinh trước mặt, chỉ thấy cô đang chống một tay lên đầu, vừa nhai bánh mì vừa đọc sách.
Hứa Hoài Thâm mím môi, không nói một lời nào.
Tiết học đầu tiên bắt đầu, toàn bộ học sinh lấy sách ngữ văn ra để đọc thơ cổ. Bởi vì đêm qua tận hai giờ mới ngủ, giờ phút này nhìn mấy chữ chi chít trên sách ngữ văn, Cam Niệm liền mơ màng muốn ngủ.
Cô thật sự không thắng nổi cơn buồn ngủ, thế là cô định núp sau quyển sách để ngủ trong chốc lát.
Nhưng lúc sắp ngủ, phía sau lưng cô đột nhiên truyền đến một trận ho khan.
Nghe được âm thanh này, Cam Niệm định xoay đầu lại phía sau, nhưng liếc mắt một cái đã thấy giáo viên Ngữ văn đang cầm sách giáo khoa đi qua từng dãy bàn.
Cam Niệm lập tức ngồi thẳng người, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô giáo không bắt được quả tang cô ngủ gà ngủ gật, nếu không lại phải đứng lên đọc thuộc thơ… T.T
Còn Lâm Thịnh ở phía sau lại lộ ra vẻ mặt khϊếp sợ nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn.
Vừa rồi cậu cũng thấy đầu Cam Niệm gật gà gật gù như muốn ngủ, trùng hợp giáo viên lại đi xuống bục giảng, cậu định nhỏ giọng gọi Cam Niệm thì đã nghe thấy Hứa Hoài Thâm ho khan vài tiếng ở bên cạnh.
Âm thanh này rõ ràng là cố tình ho…
Trong ấn tượng của Lâm Thịnh thì Hứa Hoài Thâm không phải người thích quan tâm đến chuyện người khác. Cậu nhớ rõ tiết tự học buổi tối hồi lớp mười, có một nữ sinh quay xuống nói chuyện với Hứa Hoài Thâm, cậu ta không thèm phản ứng thì thôi, ngay cả khi nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm đang tiến vào lớp, cậu ta cũng không lên tiếng nhắc nhở nữ sinh kia một câu. Vậy mà bây giờ … cậu không ngờ Hứa Hoài Thâm lại cưng chiều Cam Niệm như vậy!!!
Điên rồi… đúng là điên thật rồi!
Hết giờ học, Cam Niệm lập tức quay xuống cười với Hứa Hoài Thâm,
“Vừa nãy cảm ơn cậu đã nhắc tớ.”
Hứa Hoài Thâm ngừng tay, cậu nhẹ nhàng ngước mắt nhìn cô:
“Buổi tối đừng thức quá muộn, như vậy hiệu suất học tập sẽ rất thấp.”
Cam Niệm bĩu môi,
“Tớ mà không thức đêm thì không làm được hết bài tập.”
“Chỗ nào không hiểu thì ngày hôm sau cậu có thể đến hỏi tôi, không cần phải liều mạng như vậy.”
Cậu biết Cam Niệm hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, đôi khi chỉ vì chuyện nhỏ mà tâm trạng dễ dàng đi xuống.
Cam Niệm gãi đầu,
“Thôi được…”
Hứa Hoài Thâm còn bổ sung thêm câu:
“Nếu cậu lại thức đêm thì điều kiện giữa hai chúng ta sẽ không được tính nữa.”
“Này??? Sao cậu lại có thể như vậy…”
Đối diện với ánh mắt không cho phép cự tuyệt của cậu, Cam Niệm chỉ có thể thoả hiệp,
“Được rồi, tớ đồng ý với cậu.”
Cô biết Hứa Hoài Thâm lo lắng cho sức khoẻ của mình, cô phồng má, cong môi cười với cậu:
“Đôi khi tớ thấy cậu rất là bá đạo.”
Hứa Hoài Thâm: “……”
Hai người đang nói chuyện thì có người chạy đến gọi Hứa Hoài Thâm:
“Lớp trưởng, cô chủ nhiệm bảo cậu lên văn phòng.”
Hứa Hoài Thâm đi đến văn phòng thì Hách Bội Bội đang chữa bài tập. Nhìn thấy Hứa Hoài Thâm, cô liền nói:
“Em lại đây ngồi đi, cô có chuyện muốn nói với em.”
Hách Bội Bội nhìn cậu rồi thuận miệng hỏi:
“Tình hình lớp gần đây thế nào?”
“Lớp mình khá là tiến bộ, so với thời gian trước thì kỷ luật hơn nhiều rồi cô.”
“Ừm, việc này nhờ công lao không nhỏ của ban cán sự lớp.”
Hách Bội Bội uống một ngụm trà, cô đan hai tay vào nhau và đặt lên đùi, đôi mắt nhìn thẳng vào Hứa Hoài Thâm,
“Thật ra hôm nay cô gọi em lên đây là vì có chút chuyện tương đối riêng tư liên quan đến em.”
“Gần đây cô nghe nói em và Cam Niệm khá thân thiết, đúng không?”
Ánh mắt Hứa Hoài Thâm hơi động nhưng cậu không nói gì, Hách Bội Bội tiếp tục nói:
“Cô nghe được tin đồn Cam Niệm hình như có tình cảm nam nữ với em, thậm chí còn muốn theo đuổi em?”
Ánh mắt cậu trầm xuống:
“Cô giáo, đây chỉ là lời đồn. Em và Cam Niệm là bạn bè ngồi bàn trước bàn sau, hơn nữa cậu ấy cũng không hề như vậy.”
“Vậy sao? Vậy không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng các em quá thân thiết sẽ khiến những bạn học khác hiểu lầm. Cô rất quý cả hai đứa em, cho nên cô hy vọng các em không làm nhưng chuyện không nên làm ở giai đoạn này, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập.”
“Cô giáo, chuyện này là do em sai. Chỉ là thành tích trong kỳ thi tháng vừa rồi của Cam Niệm không tốt, em mới phụ đạo giúp cậu ấy.”
Cậu nhìn về phái Hách Bội Bội, giọng nói bình tĩnh:
“Chuyện này không hề liên quan một chút nào đến Cam Niệm.”
Hách Bội Bội cười,
“Cô tin đây cũng chỉ là hiểu lầm. Bạn bè hỗ trợ lẫn nhau không có vấn đề gì, nhưng đừng ảnh hưởng việc học. Đương nhiên nếu dưới sự trợ giúp của em mà thành tích Cam Niệm được cải thiện, vậy thì rất tốt.”
Hứa Hoài Thâm gật đầu, Hách Bội Bội bổ sung thêm:
“Cô quan tâm đến bọn em nên mới muốn xác nhận lại sự việc. Em cũng không cần phải nói chuyện này với Cam Niệm, tránh tạo áp lực cho em ấy.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Được rồi, không còn việc gì nữa, em về lớp đi.”
Hứa Hoài Thâm rời khỏi văn phòng, giáo viên ngồi bên cạnh bàn Hách Bội Bội mới nói:
“Chị nhắc nhở quá nhẹ nhàng rồi đó! Đổi lại là học sinh lớp em, nếu mà dính vào yêu sớm thì kiểu gì em cũng phải nghiêm khắc dạy dỗ cho một trận.”
Hách bội bội cười:
“Đối với đám nhóc đang tuổi dậy thì như này, thật ra chúng ta không thể quyết định được suy nghĩ trong lòng bọn chúng.”
Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm đều là người có lòng tự trọng mạnh mẽ, nếu thật sự làm lớn chuyện thì kết quả sẽ hoàn toàn trái ngược.
Cô lựa chọn nói riêng chuyện này với mình Hứa Hoài Thâm cũng là vì bận tâm đến cảm nhận của Cam Niệm, loại chuyện như này đối với nữ sinh da mặt mỏng mà nói sẽ rất dễ bị tổn thương.
Hơn nữa dù là chủ nhiệm lớp nhưng cô cũng không thể can thiệp quá sâu vào chuyện này, bởi vì tình cảm ngây ngô vườn trường không phải cô chưa từng trải qua. Cô chỉ làm hết chức trách của người giáo viên, chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào hai người có biết nắm giữ hay không.
Sau khi Hứa Hoài Thâm lên văn phòng, Cam Niệm một mình đi lấy nước, đi được nửa đường thì Ngải Minh đã gọi cô.
Nhìn biểu tình của Ngải Minh có chút hoảng loạn, Cam Niệm liền hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Vừa rồi tớ nghe được Lưu Y nói với bạn rằng nguyên nhân Hứa Hoài Thâm bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng là bởi vì cậu.”
“Bởi vì tớ?!”
Ngải Minh nhỏ giọng:
“Có người nói với cô chủ nhiệm là cậu thích Hứa Hoài Thâm, khả năng cô chủ nhiệm tìm Hứa Hoài Thâm là muốn nói cậu ấy phải chuyên tâm học tập và giữ khoảng cách với cậu.”
Cam Niệm nắm chặt ly nước trong tay,
“Sao cô giáo lại không tìm tớ nói chuyện.”
“Haizzzz, tớ cũng không biết nữa. Tai vách mạch rừng nên cậu phải cẩn thận một chút.”
Cam Niệm gật gật đầu, cô nặng nề di chuyển bước chân về phía trước.
Thấy Cam Niệm lấy nước trở về, Huệ Hân Nhi nói:
“Đi thôi Cam Niệm, sắp muộn giờ thể dục rồi.”
Cam Niệm nhàn nhạt đáp:
“Các cậu xuống trước đi, tớ còn có chút việc…”
Nhìn sắc mặt Cam Niệm không giống bình thường, trong lòng Huệ Hân Nhi hơi nghi ngờ, nhưng cô cũng không nói gì mà chỉ đi xuống trước.
Cam Niệm một mình thu dọn dụng cụ học tập trên bàn, trong đầu xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Có phải sự tồn tại của cô sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của Hứa Hoài Thâm??? Mỗi ngày cậu ấy đều giúp cô phụ đạo, tốn không ít thời gian. Còn cô lại chỉ thích dính lấy Hứa Hoài Thâm, chứ chưa từng nghĩ đến bản thân mình có thể khiến cậu phiền não hay không…
Cam Niệm đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Lúc này cửa lớp bị đẩy ra, Hứa Hoài Thâm bước vào trong.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Cam Niệm giật mình… sao cậu ấy còn chưa xuống sân thể dục?
Cam Niệm mím chặt môi, cô không nói một lời nào, chỉ yên lặng nhìn Hứa Hoài Thâm tiến lại gần rồi đi lướt qua người cô, hướng về phía chiếc bàn của cậu.
Cam Niệm nghe thấy cậu kéo chai nước trong ngăn bàn ra rồi uống mấy ngụm, tiếp theo đó là một loạt âm thanh sột soạt.
Không biết vì sao bầu không khí lại tràn ngập cảm giác nặng nề, đây cũng là lần đầu tiên Cam Niệm không mở miệng gọi Hứa Hoài Thâm.
Cam Niệm cúi đầu lấy ly nước, cô bỗng thấy trên bàn mình đổ xuống một chiếc bóng… cô hơi ngước mắt nhìn về phía trước, lúc này Hứa Hoài Thâm đang đút một tay vào túi quần và đứng ở trước mặt cô.
“Sao cậu còn chưa đi?”
Hứa Hoài Thâm trầm giọng hỏi.