Trộm Tâm

Chương 17: Rất thích cậu

Cam Niệm ngây người không động đậy, cô không biết nên phản ứng thế nào thì giọng nói khàn khàn của Hứa Hoài Thâm đã truyền tới tai cô:

“Cam Niệm—”

“…Yên lặng?!!”

Hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào tai Cam Niệm rồi tiến sâu vào trong màng nhĩ, khiến cô đỏ mặt tía tai.

Cô thấy mình lúc này giống như đang ở trong một cái lò nướng… toàn thân đều bị lửa nướng chín…

Hứa Hoài Thâm nói xong thì đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm có thể nhìn thấy rõ cảm xúc quay cuồng trong đôi mắt đen như mực của người trước mặt.

Tình cảm ái muội lặng lẽ lớn dần, còn tiếng mưa rơi ngoài trời dường như đang gõ cửa trái tim của hai người bên trong toà tháp.

Sau một lúc lâu, Cam Niệm mới bình tĩnh trở lại, trong lòng nhanh chóng dâng lên một cỗ vui vẻ. Cô chớp chớp đôi mắt, cong môi cười nhìn cậu. Cô biết cậu không hề có ý bài xích mình, ngược lại còn muốn tới gần bên cô… nếu không cậu đã không làm ra hành động thân mật như vừa nãy.

Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt đi chỗ khác, cậu im lặng không nói, trong bóng tối không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu đang ửng đỏ.

Thấy mưa đã nhỏ hơn, hai người bèn cùng nhau xuống dưới rồi đi ra khỏi tòa tháp.

Đến dưới ký túc xá nữ, Cam Niệm để Hứa Hoài Thâm cầm ô đi về.

Trước khi đi, Cam Niệm vui vẻ nói:

“Hứa Hoài Thâm, tối nay tớ rất vui… Cậu ngủ ngon, thứ hai gặp lại~~”

Hứa Hoài Thâm dừng lại vài giây, cuối cùng mở miệng nói:

“Cậu ngủ ngon.”

Đi đến gần ký túc xá, Cam Niệm quay đầu thấy cậu vẫn đứng đó nhìn theo cô, cô lập tức vẫy tay cười với cậu.

Về đến phòng, Cam Niệm đẩy cửa vào:

“Tớ về rồi đây.”

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của Cam Niệm, Ngải Minh buông di động trong tay xuống bàn, cô xoay người nhìn về phía cửa,

“Sao muộn như vậy cậu mới về… Úi, Cam Niệm! Cậu mặc áo khoác của ai vậy?”

Cam Niệm che miệng cười, mặt tươi như hoa nói,

“Cậu đoán xem.”

Ngải Minh đứng dậy, cô đi quanh Cam Niệm một vòng,

“Áo khoác này thật lớn, chẳng lẽ là áo khoác của nam sinh?”

Cam Niệm nhướng mày nhìn Ngải Minh, Ngải Minh trợn tròn mắt nhìn lại Cam Niệm,

“Chẳng lẽ là… là của Hứa Hoài Thâm?!”

Cam Niệm cười gật đầu, Huệ Hân Nhi cũng chạy tới hóng chuyện,

“Cam Niệm, sao tối nay cậu lại ở chung một chỗ với Hứa Hoài Thâm? Không phải cậu đi tập múa sao?”

“Trùng hợp gặp được cậu ấy, sau đó vì thấy tớ mặc ít nên đưa áo khoác cho tớ mượn.”

Ngải Minh cùng Huệ Hân Nhi phát ra tiếng thét chói tai,

“Mẹ ơi, hai người các cậu ngọt ngào thái quá rồi đấy!!! Lúc nào thì các cậu tuyên bố chính thức ở bên nhau vậy? Nếu Hứa Hoài Thâm mà không thích cậu, vậy thì chặt luôn đầu tớ đi!”

“…Còn chưa đến lúc chính thức đâu.”

Cam Niệm cởϊ áσ khoác ra rồi ôm ở trên tay, cô cúi đầu cười đến ngọt ngào.

Lúc này “tiểu công chúa” Tần Ý bước xuống khỏi giường, cô vỗ bả vai Cam Niệm:

“Tuy rằng có rất nhiều người xuất sắc thích Hứa Hoài Thâm, nhưng tớ thấy cậu là người khả quan nhất, cố gắng nha.”

Tất cả mọi người trong phòng nghe xong lời này đều cười rộ lên.

***

1 giờ sáng, Hứa Hoài Thâm tỉnh lại từ trong mơ, cậu ngồi dậy thấy trên người mình ra rất nhiều mồ hôi.

Mấy tên cùng phòng vẫn ngủ say như chết, tiếng ngáy như sấm vang dội cả căn phòng.

Trước mắt là một màu đen ảm đạm, cậu thở dài rồi day day huyệt thái dương, sau đó đứng dậy, mở cửa ban công và đi ra ngoài.

Bên ngoài trời mới ngớt mưa, mang theo không khí lạnh lẽo của đêm thu, giúp dịu bớt cảm giác khô nóng trong cơ thể cậu.

Trong đầu Hứa Hoài Thâm hiện lại cảnh tượng vừa nãy ở trong mơ.

Buổi tối đầu thu, Cam Niệm cùng cậu đi dạo trên con đường nhỏ trong vườn trường.

Cô tiến lên phía trước, cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô.

“Cam Niệm—”

Hứa Hoài Thâm không nhịn được mà gọi cô một tiếng, cô ngoái đầu lại cười với cậu, nụ cười làm lòng cậu nhộn nhạo.

Sau đó Cam Niệm đi đến trước mặt cậu, cô nắm lấy tay rồi khẽ nhón chân nhẹ nhàng hôn lên má cậu,

“Hứa Hoài Thâm, tớ rất thích cậu.”



Giọng nói mềm mại vang lên bên tai, cánh môi ấm áp dán lên gương mặt cậu vô cùng chân thực, khiến cậu sắp điên lên mất rồi.

Hứa Hoài Thâm có giấc mơ như này hoàn toàn là do chuyện đã xảy ra tối nay khi ở cùng với Cam Niệm. Cậu thở dài một hơi, cảm thấy bất đắc dĩ vì sự thất thố của bản thân mình.

Cam Niệm đến trêu chọc cậu, còn cậu thì cầm lòng không được.

***

Cuối tuần, Cam Niệm về nhà.

Chỉ còn không đến một tháng nữa là diễn ra kỳ thi giữa kỳ, Cam Niệm đặt ra mục tiêu phải lọt vào top 100 của khối, cho nên vừa về đến nhà là cô đã lao đầu vào làm bài tập.

Một lát sau, cửa phòng có người gõ rồi bị đẩy ra, mẹ cô — Cam Thanh bưng chè hạt sen vào trong.

“Niệm Niệm, lại đây ăn chè đi, chè này vừa tốt cho sức khoẻ lại đẹp da.”

Cam Niệm nhận chén canh trong tay Cam Thanh, sau đó nắm tay Cam Thanh và nói:

“Con cảm ơn mẹ.”

Cô ngẩng đầu thấy sắc mặt mẹ không được tốt lắm,

“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Nhìn vẻ mặt mẹ không được tốt lắm.”

Cam Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười, bà phủ nhận:

“Không có chuyện gì đâu, gần đây quán khá đông khách nên mẹ hơi mệt mà thôi.”

Cam Thanh cùng cô của Niệm Niệm chung nhau mở một quán tào phớ, hương vị khá ngon nên được nhiều người yêu thích.

“Vậy mẹ phải chú ý sức khoẻ, đừng làm việc quá sức. Con không ở nhà nên không thể giúp được mẹ.”

“Không sao đâu, con cứ học thật tốt là mẹ vui vẻ.”

Cam Niệm dùng sức gật đầu.

Cam Thanh ra ngoài, Cam Niệm đọc sách liên tục trong hai giờ, lúc cô đọc xong thì cũng đã đến giờ làm cơm.

Cam Niệm đi ra ngoài phòng bếp xem có gì để hộ không.

Ra khỏi phòng, thấy phòng bếp và phòng khách đều không có người, Cam Niệm buồn bực muốn đi đến phòng Cam Thanh thì tình cờ nghe được tiếng nói chuyện của mẹ cùng dượng La.

“Vậy công việc của anh phải làm sao bây giờ? Công ty bên kia cứ như vậy mà cho anh nghỉ việc sao?”

Cam Thanh lo lắng hỏi.

“Haizzz, cũng không còn cách nào khác, công ty muốn tinh giản biên chế với quy mô lớn, nhân viên như bọn anh biết làm thế nào được.”

La Kiện cúi đầu thở dài.

“Không có vấn đề gì đâu, mất việc này thì chúng ta lại tìm việc khác. Anh cũng đừng có gấp, em còn quán tào phớ nên trong nhà vẫn có đồng ra đồng vào.”

“Ừm, ngày mai anh lại đi tìm việc. Trước mắt anh sẽ tìm một công việc để làm tạm thời. Mà em đừng nói cho hai đứa nhỏ biết chuyện, nhất là Niệm Niệm, đừng để con bé thiếu tiền tiêu vặt rồi lại ăn không no mặc không ấm.”

“Vâng…”

Cam Niệm nghe xong, cô xoay người nhẹ nhàng trở về phòng. Cam Niệm đóng cửa lại rồi dựa người lên cửa, sống mũi cay cay.

Kinh tế gia đình cô đều dựa vào một mình dượng La, hiện tại chuyển đến thành phố T, chi tiêu nhiều hơn cho nên mẹ của cô mới phải mở thêm quán ở ngoài. Nhưng công việc của dượng La xảy ra vấn đề, chắc chắn bọn họ đang rất lo lắng… khó trách hôm nay cô thấy sắc mặt mẹ không được tốt lắm.

Bọn họ còn vì lo lắng cho cô mà không để cô biết chuyện, lấy tính cách của hai người thì cho dù sinh hoạt có túng quẫn, nhưng chắc chắn sẽ không để cho con cái thiếu tiền.

Cam Niệm thở dài một hơi, thật sự cô hy vọng bản thân có thể san sẻ gánh nặng giúp bố mẹ, chỉ là hiện tại cô chưa đủ năng lực…

Đến giờ ăn trưa, Cam Niệm đi ra ngoài nói với Cam Thanh:

“Mẹ, hôm nay con qua quán tào phớ phụ mẹ nha?!”

“Không cần đâu, con ở nhà học bài cho tốt đi.”

“Không sao mà mẹ, quán cũng đang thiếu người, con có thể giúp được mà.”

Cam Thanh nhìn về phía La Kiện rồi gật đầu cười nói:

“Con gái nhà chúng ta thật hiểu chuyện.”

La Kiện cũng cười,

“Được rồi, mọi người ngồi xuống ăn cơm đi…”

***

Hứa Hoài Thâm hôm nay cũng về nhà.

Giữa trưa, cậu làm xong bộ đề thi toán Olympic thì đứng dậy chuẩn bị xuống dưới nhà để ăn cơm.

Nhưng mà vừa mở cửa đã nghe được tiếng cãi nhau truyền đến từ dưới nhà.

“Hứa Chấn, anh có ý gì hả? Tôi mỗi ngày ở nhà làm này làm nọ, mà anh đối xử với tôi lạnh nhạt vậy sao?”

Hồng Hân đứng bên cạnh ghế sô pha, vẻ mặt bà tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Hứa Chấn dập tắt điếu thuốc trên tay, khuôn mặt lộ vẻ bất đắc dĩ:

“Tôi như thế nào mà em bảo tôi lạnh nhạt? Em muốn tôi phải thế nào thì mới vừa lòng? Ở công ty tôi đã đủ chuyện để mệt rồi.”

“Anh ba ngày thì hai ngày đi công tác không về nhà, tôi gọi điện cho anh thì anh lúc nào cũng nói có việc. Hứa Chấn, trong lòng anh còn có cái nhà này hay không?”

“Tôi không có?! Tôi lúc nào thì không có cái nhà này?!”

Hứa Chấn tức giận đứng bật lên.

“Hai người cãi nhau đủ chưa???”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, Hứa Chấn với Hồng Hân cùng quay đầu, bọn họ nhìn thấy Hứa Hoài Thâm đang đứng ở cầu thang, ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi và không kiên nhẫn.

Hứa Chấn thấy con trai thì lập tức kìm nén lại lửa giận trong lòng, nhưng Hồng Hân thì vẫn muốn gây chuyện:

“Hoài Thâm, con thấy mẹ nói đúng không? Mẹ lúc nào cũng chỉ vì cái nhà này, mà bố con thì chỉ biết có một mình ông ấy!”

Hứa Hoài Thâm đi xuống lầu, cậu cười lạnh lùng nhìn bọn họ:

“Trong lòng hai người đều chỉ biết có bản thân mình.”

“Con trai, con có ý gì?!”

Hứa Hoài Thâm rũ mắt, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ khổ sở,

“Từ khi con hiểu chuyện, hai người đã cãi nhau biết bao nhiều lần?? Rồi mỗi lần con trở về vào cuối tuần thì đa phần bố đều không ở nhà, nếu về nhà thì hai người lại cãi nhau. Mẹ cảm thấy nếu đổi lại là mẹ thì mẹ có muốn về cái nhà này không?”

“Tại sao con… con lại có thể nói giúp bố con!”

“Con không nói giúp bất kỳ một ai, một cái nhà như thế này nếu đổi lại là con… thì con cũng không muốn trở về.”

Thấy Hứa Hoài Thâm xoay người đi ra ngoài, Hồng Hân lập tức gọi lại:

“Hoài Thâm, con đi đâu vậy? Đến giờ cơm rồi!”

“Không cần… con nghe bố mẹ cãi nhau cũng no rồi.”

Hứa Hoài Thâm đẩy cửa ra ngoài, Hứa Chấn ôm đầu ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt Hồng Hân như dại ra, vô hồn nhìn cửa nhà đã đóng chặt.

Hứa Hoài Thâm ra khỏi khu biệt thự, cậu không mục tiêu lang thang trên đường.

Ánh mặt trời buổi trưa chiếu xuống đường cái thật chói mắt, không gian xung quanh không gió cũng không mây.

Hứa Hoài Thâm đi vào một quán mỳ, cậu gọi bát mỳ hải sản rồi tuỳ tiện ngồi xuống.

Cậu mệt mỏi day day huyệt thái dương, đầu óc trống rỗng…

Nhớ lại hồi còn nhỏ, có một lần bố mẹ cãi nhau, mẹ ném bát đũa rồi khóc lóc đập phá đồ đạc, còn bố thì tông cửa bỏ ra ngoài, chỉ còn lại một mình cậu sợ hãi trốn ở trong phòng để khóc.

Đấy cũng chính là lần cuối cùng cậu khóc, sau này bố mẹ có tiếp tục cãi nhau… cậu đã biết cách làm tê liệt cảm xúc của chính mình.

Hứa Hoài Thâm chán ghét cái gia đình này, thậm chí là sợ hãi… cậu tình nguyện lựa chọn trốn tránh để không phải ở nhà.

Sau khi đã ăn xong, Hứa Hoài Thâm đi đến thư viện đọc sách, tận lúc chạng vạng tối cậu mới đi ra, nhưng lần này cậu không biết phải đi đâu.

Nhà… cậu không muốn về.

Hứa Hoài Thâm tiếp tục đi bộ lang thang về phía trước, đến khi nhìn thấy một quán có tên “Tào phớ Cam gia” thì cậu mới dừng bước chân.

Lúc vừa nhìn thấy tên của quán, trong đầu Hứa Hoài Thâm hiện lên hai chữ “Cam Niệm” đầu tiên, cậu tiến lại gần, tầm mắt lập tức dừng lại ở trong quán…

Cô gái mà trong lòng cậu vừa nghĩ tới, hiện tại đang bưng tào phớ đến bàn cho khách.

Cô ấy đội mũ lưỡi trai màu hồng, mái tóc dài được tết hai bên, trên người đeo một cái tạp dề in hình hoa, chiếc áo phông cộc tay màu xanh da trời làm lộ ra cánh tay mảnh khảnh, trắng trẻo.

“Đây là tào phớ của bàn anh chị, chúc anh chị dùng ngon miệng!”

Cam Niệm hơi mỉm cười, tiếp đó cô sang bàn bên cạnh để thu dọn bát mà khách đã ăn xong. Giống như là có linh cảm, ma xui quỷ khiến thế nào mà Cam Niệm lại quay đầu nhìn ra cửa… lập tức nhìn thấy Hứa Hoài Thâm đẹp trai cao ráo đứng ở ngay bên ngoài.

Cô sửng sốt hai giây, ngay sau đó đã cất bước chạy đến bên Hứa Hoài Thâm.

“Hứa Hoài Thâm—”

Cam Niệm cơ hồ là nhảy đến trước mặt cậu,

“Sao cậu lại ở chỗ này? Thật là trùng hợp nha!”

Cam Niệm ngửa đầu cười, đôi mắt chứa đầy sự kinh ngạc cùng vui vẻ. Hứa Hoài Thâm nhìn cô, sắc mặt cũng dần trở nên nhu hoà,

“Tôi vừa vặn đi qua đây mà thôi.”

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía tên cửa hàng,

“Kia là quán của nhà cậu sao?”

“Đúng vậy, hôm nay tớ đến đây phụ mẹ bán hàng, cậu có muốn vào ăn thử không? Tớ mời khách!”

“Không cần, để hôm khác nhé?!”

“Ừm, vậy để hôm khác.”

cô dùng mu bàn tay cọ cọ chóp mũi,

“Thế hiện tại cậu phải về nhà à?”

“… không có.”

“Vậy cậu còn chưa ăn cơm tối đúng không? Bây giờ tớ cũng hết bận rồi, đang chuẩn bị đi ăn cơm nên chúng ta có thể cùng nhau ăn!”

Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm cười đến nỗi đôi mắt cong cong, cậu áp chế ý cười trên khoé miệng rồi nhàn nhạt gật đầu.

“Đi thôi—”

Cam Niệm sánh vai cùng Hứa Hoài Thâm đi về phía trước,

“Cậu muốn ăn gì?”

“Chọn theo sở thích của cậu là được.”

“Hi hi … được, phía trước có quán cơm của chú Hàn, chúng ta đến đó nha?!”

“Đi thôi.”

Hứa Hoài Thâm nhìn khuôn mặt hớn hở của Cam Niệm, cậu có cảm giác cô lúc nào cũng vui vẻ như vậy, hơn nữa trên người còn toát ra sự đơn thuần cùng chân thật mà cậu không có. Nhìn cô cười, cậu cũng sẽ vô thức cong khoé miệng, tâm trạng nặng nề u ám cả ngày hôm nay hoàn toàn tan biến.

“Hứa Hoài Thâm, tý nữa ăn cơm xong… cậu có dự định gì không?”

Thấy trong lời này của Cam Niệm còn có điểm mong chờ, cậu bèn nói:

“Tạm thời không có.”

“Vậy … vậy cậu có muốn đến khu Giang Tân để chơi một chuyến không? Tớ nghe nói cảnh vật ở nơi đó rất đẹp.”

Thấy Hứa Hoài Thâm do dự vài giây rồi cũng gật đầu, Cam Niệm vui vẻ nắm lấy tay áo cậu, ánh mắt sáng lấp lánh,

“Vậy đây là lần đầu tiên chúng ta đi chơi cùng nhau đó!!!”

Trong lúc Cam Niệm còn đang vui vẻ, Hứa Hoài Thâm đột nhiên rút tay ra khiến tay Cam Niệm dừng ở giữa không trung.

Cam Niệm ngây người đứng tại chỗ, trong lòng nhanh chóng dâng lên cảm xúc mất mất… nhưng bỗng nhiên lòng bàn tay cô lại được bao bọc bởi sự ấm áp…

Đây là Hứa Hoài Thâm đang nắm lấy tay cô…