“Đm…”
Vệ Triển không nhịn được mà chửi tục, cậu cũng biết nếu gây chuyện ở đây thì người bất lợi chính là cậu, dù sao chỗ này cũng là địa bàn của người ta.
Vệ Triển đang định đi thì bị Hứa Hoài Thâm gọi lại:
“Tôi cảnh cáo cậu, lần sau còn tới đây quấy rầy Cam Niệm thì tôi sẽ không để cậu đi dễ dàng như vậy đâu.”
Sau khi Vệ Triển rời đi, Hứa Hoài Thâm mới ý thức được mình vẫn còn đang nắm cổ tay Cam Niệm. Cậu lập tức buông ra, ánh mắt bối rối, ho lên vài tiếng.
Khoé môi Cam Niệm cong cong, đôi mắt rực sáng nhìn cậu:
“Cảm ơn cậu nha. Người vừa nãy thật ra trước đây học ngay cạnh lớp tớ, nhưng tớ và cậu ta không hề thân thiết, không hiểu tại sao cậu ta lại đến tận đây tìm tớ.”
Hứa Hoài Thâm khẽ chớp mắt, giọng nói có chút dịu dàng:
“Cậu không sao là tốt rồi.”
Cam Niệm nhớ tới nguyên nhân mình tìm Hứa Hoài Thâm, cô vội vàng nói:
“Vừa rồi tớ đang đi tìm cậu, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Hửm?”
“Có phải hôm nay cậu nhận được một tin nhắn bôi nhọ quan hệ của tớ và anh Khâu Lạc?”
Hứa Hoài Thâm gật đầu, Cam Niệm liền sốt ruột giải thích:
“Thật sự không phải vậy, tớ và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường! Bởi vì trước đây bọn tớ là hàng xóm cho nên hai nhà chơi cũng thân thiết, tớ không hề thích anh ấy, mà chỉ coi anh ấy như anh trai. Tớ nghĩ… hôm nay cậu không muốn đi ăn cùng tớ là vì chuyện này, cho nên tớ mới vội vàng đi tìm cậu để làm sáng tỏ mọi chuyện… tớ không muốn cậu hiểu lầm.”
Vừa mới nói dứt lời, Cam Niệm thấy khoé miệng Hứa Hoài Thâm dường như kéo lên thành một đường cong rất nhỏ, tiếp đó là giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến bên tai cô:
“Cả ngày nay cậu toàn nghĩ linh tinh cái gì vậy?”
Cam Niệm sửng sốt:
“???”
“Tôi không có hiểu lầm.”
“Nhưng mà chiều nay… tớ cảm thấy tâm trạng cậu không được tốt lắm.”
Cậu nhướn mi, bất đắc dĩ nói: “Tối nay Đoàn Trường có việc tìm tôi, cho nên tan học tôi đã lập tức đi tìm anh ta. Buổi chiều tâm tình không tốt, nguyên nhân xuất phát từ tôi chứ không hề liên quan đến cậu, hiểu chưa?”
Cậu dịu dàng nói từng câu từng chữ trấn an tâm trạng lo lắng của Cam Niệm, khiến cô chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Cam Niệm cong môi cười, mặt mày trong trẻo mang theo vui vẻ:
“Vậy là từ đầu đến cuối cậu đều tin tưởng tớ sao?”
Hứa Hoài Thâm im lặng ba giây, giọng nói kiên định rõ ràng rơi vào lỗ tai Cam Niệm:
“Đúng vậy.”
Từ lúc nhận được tin nhắn cho đến bây giờ cậu đều không hề nghi ngờ cô. Cậu biết có người cố tình bịa đặt hãm hại, hơn nữa cậu cũng biết tình cảm của Cam Niệm đối với cậu như thế nào. Một người đơn thuần thẳng thắn như cô ấy, chắc chắn không làm ra loại chuyện như kia.
Cam Niệm im lặng cười, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Hứa Hoài Thâm nhìn đồng hồ,
“Cậu ăn gì chưa?”
“Tớ chưa… vừa rồi sốt ruột chạy đi tìm cậu nên còn chưa ăn.”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Cậu cũng chưa ăn sao? Vậy chúng ta đi ăn mì Nhật đi?”
Cô túm lấy tay áo Hứa Hoài Thâm, người kia bèn nhanh chóng gật đầu.
Hai người cùng nhau đến quán mì, bọn họ gọi xong đồ rồi ngồi xuống đợi.
Cam Niệm lấy giấy lau bàn, Hứa Hoài Thâm ngồi đối diện lên tiếng hỏi:
“Cam Niệm, cậu nói cho tôi biết tên người hôm nay đã gửi tin nhắn, chắc hẳn cậu biết rõ người đó.”
Cam Niệm hơi dừng lại động tác rồi nhẹ giọng mở miệng:
“Là Hách An.”
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu càng trầm xuống, “Hứa Hoài Thâm, cậu…”
“Chuyện này giao cho tôi xử lý, tôi sẽ tự mình nói rõ ràng với cậu ta.”
Cam Niệm gật đầu, cô tin tưởng cậu sẽ giải quyết ổn thoả và không để cô phải chịu oan ức. Cô chống cằm nhìn cậu,
“Được rồi, mặc kệ Hách An đi, đừng để cậu ta ảnh ưởng đến tâm trạng ăn uống của chúng ta. Đúng rồi, cậu có thể giúp tớ một việc hay không?!”
“Việc gì vậy?”
“Chính là… sắp tới cậu có thể phụ đạo cho tớ được không? Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, tớ muốn mình đạt được kết quả thật tốt. Kể cả cậu muốn thu phí cũng được, hoặc dùng cách khác để tớ cảm ơn cậu cũng đều được.”
Hứa Hoài Thâm hứng thú hỏi:
“Cậu nói cách khác là cách như nào?”
“Ví dụ như mỗi ngày tớ đều khiến cậu vui vẻ, sau đó quanh quẩn bên cạnh cậu… Cậu nghĩ xem chuyện này có phải rất tốt không?!”
Cam Niệm nói chuyện khiến lỗ tai người nghe như được nhét đường, Hứa Hoài Thâm không biết phải làm sao với mấy lời múa bút thành văn của cô, mỗi lần nghe là cậu lại luống cuống tay chân.
Cũng may người nói những lời này lại là Cam Niệm, cho nên cậu không thể nào tức giận nổi.
***
Trước khi đến giờ tự học buổi tối, Hách An đã lên lớp để làm bài tập, lúc này có một bạn học gọi cô:
“Hách An, Hách An!”
“Làm sao vậy?”
Vẻ mặt bạn học hưng phấn chạy tới rồi nhỏ giọng nói:
“Lớp trưởng ở ngoài cửa tìm cậu, cậu ấy nhờ tớ gọi cậu ra ngoài. Tớ thấy trong tay lớp trưởng còn cầm một lọ sữa chua, chắc chắn là đưa cho cậu!”
Hách An lập tức buông bút, cô vui sướиɠ hỏi:
“Thật vậy hả?”
Hứa Hoài Thâm vậy mà lại chủ động tìm cô?!
“Mau ra ngoài đi~~”
Bạn học vỗ vai cô,
“Tớ thấy cậu ấy dường như rất sốt ruột muốn gặp cậu.”
Hách An vội vàng đứng lên, cô sửa lại mái tóc, “Quần áo của tớ không vấn đề gì chứ…”
“Không đâu, đẹp lắm.”
Hách An hít sâu mấy hơi, sắc mặt cũng đã đỏ bừng, cô vén mái tóc ra sau tai rồi chậm rãi đi ra ngoài, quả thực nhìn thấy Hứa Hoài Thâm đứng đợi ở hành lang.
Cô vui vẻ đi đến gần,
“Lớp trưởng—”
Hứa Hoài Thâm liếc mắt nhìn cô, giọng điệu lạnh băng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Hách An:
“Cậu đi theo tôi.”
Hứa Hoài Thâm dẫn Hách An đến chỗ hành lang không người, tim cô đập càng nhanh khi nhìn vào mắt cậu:
“Lớp trưởng, cậu muốn nói chuyện gì riêng tư với tớ sao?”
“Tin nhắn lúc trưa nay là do cậu gửi đúng không?”
Hách An kinh ngạc:
“Tin… tin nhắn gì cơ?”
“Tin nhắn và ảnh chụp về Cam Niệm cùng một nam sinh. Hách An, cậu đừng giả vờ nói không biết.”
Hách An mím môi thừa nhận:
“Đúng là tớ gửi, nhưng tớ không hề có ác ý! Tớ chỉ muốn cho cậu thấy rõ bộ mặt thật của Cam Niệm.”
Hứa Hoài Thâm bật cười,
“Muốn tôi thấy rõ sao? Nhưng thật ra tôi lại thấy rõ được cậu là loại người như thế nào.”
Sắc mặt Hách An trắng bệch, cô cắn răng nhìn người trước mặt,
“Hứa Hoài Thâm, tại sao cậu không chịu hiểu… tôi rõ ràng cũng…”
Hai chữ
“Thích cậu”
còn chưa kịp nói ra thì đã bị Hứa Hoài Thâm ngắt lời:
“Tôi đối với cậu như thế nào, cậu là người rõ ràng nhất. Nếu cậu vẫn còn ôm kỳ vọng, vậy tôi chính thức nói thẳng cho cậu biết — tôi không hề có ý tứ gì với cậu, cậu cũng đừng tự mình đa tình. Còn nữa… đừng có gây phiền toái cho Cam Niệm.”
Hách An khϊếp sợ, tại sao cậu ta lại để ý Cam Niệm như thế?
“Cậu ta có cái gì tốt?!”
Giọng nói cô nghẹn ngào,
“Tớ học giỏi hơn cậu ta, ưu tú hơn cậu ta, tại sao cậu lại không chịu để ý đến tớ?!”
“Đừng đem tiêu chuẩn của cậu áp đặt lên người khác!”
Hách An cúi đầu, cô không cam lòng nắm chặt tay, trên đỉnh đầu vẫn còn tiếp tục vang lên giọng nói của Hứa Hoài Thâm:
“Còn một chuyện này nữa, tôi biết rõ cậu là người trộm giày múa của Cam Niệm. Tôi hy vọng hôm nay là lần cuối cùng, nếu cậu còn tiếp tục đâm sau lưng thì chuyện sẽ không đơn giản như thế này đâu.”
Thật ra ngày ấy lúc Hứa Hoài Thâm đi ra ngoài giúp Cam Niệm tìm giày, cậu đã nhìn thấy Hách An đem giày múa của Cam Niệm vứt ở thùng rác rất xa trường học.
“Cậu…”
Hách An không ngờ việc mình làm lại bị cậu phát hiện!
Hứa Hoài Thâm trực tiếp lướt qua người Hách An, còn Hách An tức giận lau nước mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại.
Quả nhiên trong mắt cậu ta, cô không khác gì một thằng hề lén lút làm mấy chuyện dơ bẩn.
Hách An mang theo đôi mắt hồng hồng trở lại lớp, cô nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Hứa Hoài Thâm, lúc này cô mới phát hiện ra lọ sữa chua mà cậu ta cầm trên tay đang lẳng lặng nằm trên mặt bàn Cam Niệm.
***
Tối thứ bảy, Hứa Hoài Thâm, Lâm Thịnh và mấy nam sinh khác trong khối 11 hẹn nhau đánh bóng rổ. Bọn họ đều học cùng tiết thể dục, cho nên thường xuyên gặp nhau ở sân bóng, thêm nữa kỹ thuật đánh bóng đều không tồi, vì vậy ngẫu nhiên trở thành bạn bè. Mỗi khi có thời gian rảnh, bọn họ lập tức hẹn nhau cùng đi đánh bóng.
Sau khi khởi động xong, một nam sinh cao to có biệt danh là “Chuột” hếch cằm lên nói:
“Tôi muốn cùng một đội với Hứa Hoài Thâm, nếu không các cậu nhất định sẽ bắt nạt tôi.”
Trong số mấy người này thì Hứa Hoài Thâm là người có kỹ thuật tốt nhất, vì thế mọi người đều thích chung đội với cậu.
“Mẹ nó, cậu lăn ra chỗ khác đi, ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu!”
Một nam sinh khác cười cười cầm lấy bóng ném vào người cậu ta.
“Tối nay ai thua phải mời ăn đêm!”
“Được, bọn tôi sợ cậu chắc?!”
Hứa Hoài Thâm nhìn bọn họ đùa giỡn thì cũng cười theo. Tất cả cùng vận động cho nóng người rồi bắt đầu thi đấu.
Từ ngoài nhìn vào thì Hứa Hoài Thâm là người nổi bật nhất trên sân.
Cậu mặc bộ thể thao màu trắng sát nách làm lộ ra cánh tay gầy nhưng rắn chắc, động tác dẫn bóng linh hoạt không khác gì một con sói đang yên lặng theo sát con mồi, cậu dễ dàng lướt nhanh qua hàng phòng thủ, sau đó đạp mạnh hai chân rồi bật nhảy thẳng lên, chuẩn xác ném bóng vào rổ.
Từ nhỏ Hứa Hoài Thâm đã thích đánh bóng rổ, nhưng do tính cách tương đối quái gở nên cậu thường xuyên đánh bóng rổ một mình, đôi khi tâm trạng không tốt cũng sẽ dùng bóng rổ để phát tiết cảm xúc.
Giữa không vắng lặng, chỉ có bọn họ đang hừng hực dẫn bóng trên sân.
…
Trận đấu kết thúc, không thể nghi ngờ đội thắng cuộc chính là Hứa Hoài Thâm.
Chuột mồm to thở phì phò rồi nói với hai người khác:
“Tối nay đi ăn nướng BBQ, các cậu không được chơi xấu.”
“Đi thì đi, ai chơi xấu như cậu đâu.”
Chu Minh lên tiếng, cậu chính là bạn bè tốt của Chuột.
Hứa Hoài Thâm cũng thở phì phò, cậu cầm khăn bông lau mồ hồi trên mặt và trên lưng, phần lưng đều ướt đẫm sau một hồi vận động kịch liệt.
Chu Minh nói muốn đi mua nước, Chuột cũng đi theo cậu ta, còn lại vài người thì ở sân bóng nói chuyện phiếm. Bọn họ nói một hồi bèn chuyển sang đề tài tình cảm.
“Anh Thâm, cậu không định yêu đương gì sao? Hồi lớp mười tôi đã quen hai bạn gái rồi đó, vậy mà cậu vẫn còn ngây thơ thế kia.”
Lâm Thịnh không nhịn được mà cười to,
“Ha ha, tra nam này, cậu làm sao có thể đánh đồng đại ca Thâm của chúng ta với nam sinh nhỏ ngây thơ được?!”
Hứa Hoài Thâm liếc Lâm Thịnh một cái, còn người bị gọi là tra nam lập tức phản bác:
“Mẹ kiếp, tôi “tra” lúc nào hả? Tôi là đang tự do yêu đương.”
Lâm Thịnh
“Xuỳ”
một tiếng,
“Đại ca Thâm không giống cậu, cho dù có nhiều nữ sinh theo đuổi thì cậu ta vẫn chăm chỉ học hành để vào Thanh Hoa – Bắc Đại, làm gì có chuyện yêu sớm.”
Hứa Hoài Thâm thường xuyên trở thành đề tài trung tâm, cho nên cậu cũng lười phản ứng, mặc kệ cho bọn họ tự do ngôn luận.
Một lát sau, Chuột và Chu Minh quay trở lại, bọn họ vừa về đến nơi đã kích động:
“Trời ơi, các cậu đoán xem bọn tôi mới vừa nhìn thấy gì?”
“Thấy gì? Chắc lại đυ.ng phải mấy đôi hẹn hò chứ gì?”
Lâm Thịnh cười cười.
“Không phải! Lúc bọn tôi trở về có đi ngang qua phòng tập vũ đạo, nhìn vào trong thì thấy một em gái nhỏ cực kỳ xinh đẹp đang khiêu vũ! Mẹ kiếp dáng người kia! Đẹp! Quá là đẹp!”
Phòng luyện vũ đạo ở ngay tầng một, rất gần sân bóng rổ.
Chu Minh cũng gật gật đầu,
“Thật sự không lừa các cậu! Cô ấy nhảy rất sống động, eo nhỏ kia…”
“Sao hai cậu lại đáng khinh như vậy… ha ha ha ha ha….”
Mấy nam sinh cười rất vui vẻ, duy nhất chỉ có Hứa Hoài Thâm là ngửa đầu uống nước, dáng vẻ ngoảnh mặt làm ngơ.
Mọi người ở đây cũng không thấy lạ, dù sao từ trước đến giờ Hứa Hoài Thâm cũng không có hứng thú với nữ sinh.
Sau khi nghỉ ngơi đủ rồi, bọn họ kéo nhau đi ra ngoài chơi, dưới sự lôi kéo của mọi người, Hứa Hoài Thâm đành phải đi theo.
Đi được nửa đường, Chuột cùng Chu Minh và đám người lại ồn ào muốn đi qua phòng vũ đạo để xem mặt em gái nhỏ xinh đẹp, cuối cùng bọn họ chọn đường đi qua trước phòng vũ đạo.
Mấy nam sinh từ xa đã nghe thấy tiếng nhạc, Chu Minh nói em gái nhỏ hình như nhảy Street Dance.
Đến phòng vũ đạo, mấy nam sinh lén lút thò đầu nhìn xuyên vào trong qua ô cửa kính, người nào không biết còn tưởng bọn họ là trộm.
Hứa Hoài Thâm đứng ở phía sau bọn họ, vẻ mặt vừa đen xì vừa bất lực, nhìn mấy tên ngốc này khiến trong lòng cậu hiện lên hai chữ… Mất mặt!
Lâm Thịnh cũng đi lên xem náo nhiệt, đến khi nhìn thấy mặt nữ sinh thì cậu lập tức ngây dại:
“Trời… sao có thể là Cam Niệm?!!”
Lâm Thịnh vừa dứt lời, Hứa Hoài Thâm theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào trong, quả nhiên cậu thấy một bóng hình quen thuộc…
Cam Niệm buộc tóc đuôi ngựa, cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nước biển cùng chiếc quần đùi màu đen, cánh tay dài trắng trẻo, quần áo bó làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh cùng đôi chân dài thẳng tắp.
Cô đi theo tiết tấu mãnh liệt của âm nhạc, thậm chí có động tác còn mang theo vẻ sεメy gợi cảm.
Đẹp đến nỗi không thể rời mắt…
—ooOoo—
Tác giả có lời muốn nói:
Thâm Thâm giả vờ đứng đắn: “Nhìn lén cái gì chứ, không phải chỉ là một nữ sinh đang nhảy thôi sao? Quá là mất mặt!”
Thâm Thâm lúc về đêm: cậu bị một người nào đó làm cho điên đảo mất ngủ cả đêm.