Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 37

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre: on pic

- -----------------------------------

Nhậm Diệc đi dạo trong nhà kính, mặc dù những loài bò sát này khiến anh không mấy dễ chịu, nhưng nếu là thú cưng Cung Ứng Huyền nuôi, anh cũng hơi hơi muốn tìm hiểu một chút.

Cung Ứng Huyền giới thiệu bộ sưu tập của mình với Nhậm Diệc, Nhậm Diệc rất hiếm khi thấy hắn có dáng vẻ thích thú ra mặt, chỉ bằng ánh sáng trong mắt hắn cũng đủ để anh thưởng thức thật lâu.

"Bàn thí nghiệm này là nơi tôi làm tiêu bản." Cung Ứng Huyền chỉ vào giá trưng bày, "Anh xem con thằn lằn Armadillo này, vảy của nó rất đẹp. Mảnh này là da do rắn hổ mang chúa lột ra, được bảo tồn vô cùng hoàn chỉnh, bên này là kỳ nhông và các loại thằn lằn nhỏ."

Nhậm Diệc lướt nhanh một vòng, tầm mắt sau cùng dừng lại trên tiêu bản của con cá sấu siêu to kia, thoạt nhìn phải dài ít nhất 5,6m, giống như một chiếc thuyền vậy. Anh ngạc nhiên đến nỗi nói không ra lời.

"Con cá sấu nước mặn này là tiêu bản lớn nhất tôi sưu tầm được." Cung Ứng Huyền đắc ý nói, "Rất oai phong đấy chứ."

Nhậm Diệc nở nụ cười nhìn Cung Ứng Huyền, cảm thấy hắn như một bé trai đang khoe khoang món đồ chơi mới với bạn bè, "Những tiêu bản này đều do cậu tự làm?"

"Có vài cái là tôi làm, đa số là mua về, trong nước không được phép chăn nuôi."

Nhậm Diệc "chẹp chẹp" hai tiếng: "Đám người có tiền biết cách chơi thật đấy."

"Ừ, có tiền đúng là thuận tiện hơn một chút." Giọng điệu của Cung Ứng Huyền rất bình thản, cứ như thể chuyện tiền bạc đối với hắn mà nói không đáng phải khoe khoang, cũng không cần khiêm tốn, qua loa và bình thường như ngày có lúc nắng có lúc râm vậy.

"Có điều cậu cũng tiết kiệm ít nhiều chút đi, tiền lương cảnh sát lại không cao, miệng ăn núi lở cũng không ổn."

"Miệng ăn núi lở?"

"Ầy, những thứ này đều là cha mẹ cậu..."

"Di sản?" Cung Ứng Huyền nói mà sắc mặt không đổi, "Không sai, nhưng di sản cha mẹ tôi còn bao gồm cổ phần của tập đoàn nữa. Tôi không tham gia kinh doanh nhưng vẫn được chia lợi nhuận."

"Tập đoàn Bảo Thăng vẫn còn?" Nhậm Diệc kinh ngạc nói, "Năm đó không phải là..."

"Tái cấu trúc tài sản, sửa lại tên, chủ tịch hiện tại là mẹ của Phi Lan." Cung Ứng Huyền không muốn nói nhiều về chuyện này, "Về ăn cơm thôi."

Hai người quay lại nhà chính, một bàn đồ ăn khuya phong phú đã được nhà bếp chuẩn bị xong, bác Thịnh đang cười híp mắt chờ bọn họ.

"Nhậm đội trưởng, cậu có thích thú cưng của thiếu gia không?"

Nhậm Diệc cười khan hai tiếng: "Tàm tạm, tàm tạm."

"Thiếu gia còn có một phòng thí nghiệm hóa học rất thú vị, ngày khác để thiếu gia dẫn cậu đi chơi nha."

"À, được ạ, cũng ở trong sân sao?"

"Loại phòng thí nghiệm dễ nổ và có tính nguy hiểm này sao có thể đặt trong nhà được, tôi đã mua một mảnh đất ở gần đây."

Nhậm Diệc nhướng một bên lông mày: "Phòng thí nghiệm của cậu thuộc địa điểm nguy hiểm, báo cáo PCCC đã được phê chuẩn chưa đấy?"

Cung Ứng Huyền liếc nhìn anh: "Tất nhiên là rồi."

Nhậm Diệc cười nói: "Vậy là được rồi. Này, có thời gian cậu đến trung đội chúng tôi làm một buổi tọa đàm về các hóa chất nguy hiểm đi. Tuy rằng chúng tôi không phải là trung đội chuyên xử lý về nó, nhưng học thêm chút cũng tốt."

"Được thôi." Cung Ứng Huyền đồng ý không chút do dự.

"Dứt khoát ghê ta." Nhậm Diệc vừa mừng vừa lo, "Vậy cứ quyết định thế đi, tôi tìm Ba Ba phê duyệt phí giảng dạy cho cậu. Cơ mà không nhiều lắm đâu, gọi là bày tỏ tấm lòng thôi."

Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Ba Ba?"

"À, chỉ đạo viên của trung đội, cũng là bạn bè lâu năm của tôi. Các cậu từng gặp mặt rồi mà, cái lần tôi nằm viện vì hít phải khí độc dưới giếng ấy, nhớ không?"

"Tôi từng nói trí nhớ của tôi rất tốt, cái gì từng thấy sẽ không quên." Cung Ứng Huyền hừ nhẹ một cái, "Bạn bè của anh cũng nhiều thật."

Nhậm Diệc toét miệng cười, "Biết sao được, con người tôi ấy mà, trời sinh người gặp người thích. Chỉ đạo viên của chúng tôi quản lý chi tiêu, đừng khách sáo, đừng lãng phí những thứ không cần thiết."

Cung Ứng Huyền nhìn anh chằm chằm: "Cầm lấy mà thanh toán tiền quần áo của "bạn bè" khác của anh đi." Hai chữ "bạn bè" kia cứ như bị hung hăng nhai nghiến trong miệng hắn, cách phát âm không giống lắm.

"Ể, cái đó..." Nhậm Diệc cười "ha ha", "Lần trước tôi nói đùa thôi, sao lại để cậu trả tiền được. Hơn nữa cậu ấy cũng không bắt tôi đền, cậu ấy nói quần áo là do nhãn hàng tài trợ gửi cho, cậu ấy không tốn tiền."

"Nhãn hàng tài trợ?"

"Cậu ấy là diễn viên, hiện nay không quá nổi tiếng, chắc là cậu không biết."

"Chưa từng nghe qua." Cung Ứng Huyền lạnh nhạt nói.

Nhậm Diệc cảm giác được Cung Ứng Huyền hơi mất hứng, nhưng lại không biết tại sao. Anh xoa xoa tay: "Nào nào nào, ăn cơm thôi, quào, nhìn là muốn ăn liền."

Như thường lệ, Cung Ứng Huyền ngồi một bên ăn món lạnh của hắn, nhìn Nhậm Diệc vui vẻ ngấu nghiến những món ăn nóng hổi kia, dường như thật sự rất thơm ngon.

Thật sự ăn ngon đến vậy sao, Cung Ứng Huyền thầm nghĩ.

Cơm nước xong, Nhậm Diệc thỏa mãn sờ bụng, nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Ái chà, đã sắp mười hai giờ rồi cơ đấy. Cậu bận việc cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tôi cũng nên đi về đây."

"Anh phải về?" Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc chăm chú.

Nhậm Diệc không hiểu, nói: "Đã trễ thế này, cậu không đi ngủ à?"

"Anh không muốn ngủ qua đêm ở nhà bạn bè sao?" Cung Ứng Huyền cau mày nói, "Nhà tôi giống như thiếu phòng ngủ lắm ư?"

Nhậm Diệc nghẹn lời trong chốc lát: "Không phải, cái này..."

"Sao, không được à?"

Nhậm Diệc cười gượng, anh cũng không biết nên giải thích thế nào: "Không phải không được. Chỉ là tôi không muốn làm phiền mọi người..."

"Bác Thịnh." Cung Ứng Huyền gọi.

Một lát sau bác Thịnh đã đi tới, hiền hậu nói: "Các cậu đã ăn no chưa? Ngon không?"

"Bác Thịnh, Nhậm đội trưởng muốn qua đêm ở đây."

"Tôi..."

"Được đó." Bác Thịnh vui vẻ nói: "Phòng và đồ rửa mặt đã chuẩn bị xong."

Nhậm Diệc hết cách, đành nói: "Được rồi, cảm ơn."

Cung Ứng Huyền chống cằm, đôi chân siêu dài vắt chéo, dáng vẻ nghiêm túc mà ung dung nhìn Nhậm Diệc: "Chừng nào anh mới mời tôi đến nhà anh ăn cơm, ngủ qua đêm?"

Lời vừa nói ra, con ngươi của Nhậm Diệc và bác Thịnh trợn to đến nỗi suýt rớt.

"Nếu đây là quy trình thông thường được quy ước để anh kết bạn thì tôi sẽ phối hợp với anh. Tôi đã làm xong rồi, đến lượt anh." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc không chớp mắt, trong con ngươi lóe lên tia sáng khó hiểu.

Nhậm Diệc sợ run hồi lâu mới bật cười, Cung Ứng Huyền quả là dùng cách thức của một học sinh tiểu học để kết bạn với anh. Mặc dù rất ngốc nhưng lại lộ ra dáng vẻ đơn thuần và đáng yêu làm anh có phần được yêu thương mà lo sợ. Anh cười nói: "Bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cậu tới nhà tôi, nhưng nhà tôi vừa nhỏ vừa...không được sạch sẽ cho lắm, như vậy có ổn không?"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề." Không đợi Cung Ứng Huyền đáp lại, bác Thịnh đã cướp lời, "Tôi có thể đến sớm chuẩn bị một chút, quét dọn một tí, mang theo một vài đồ vật thiếu gia thường dùng, vậy là được."

Cung Ứng Huyền nói: "Cứ quyết định vậy đi, khi nào?"

"...Cuối tuần sau?"

"Được." Cung Ứng Huyền đứng lên, "Đi ngủ thôi." Hắn đi mấy bước, dừng lại, xoay mặt hỏi, "Anh có muốn mặc quần áo của tôi không?"

"Hả? Không cần, đồng phục huấn luyện của tôi vẫn còn sạch."

Cung Ứng Huyền nhìn anh một lúc, có hơi ghét bỏ: "Tùy anh vậy."

Cung Ứng Huyền đi rồi, bác Thịnh vui mừng nói: "Thật tốt quá, thiếu gia vậy mà lại muốn đến nhà bạn qua đêm. Nhậm đội trưởng, tình hình trong nhà như thế nào, tôi cần chuẩn bị những gì vậy?"

Nhậm Diệc cười gượng: "Nhà cháu không có người khác, bác cứ tới làm vệ sinh quét dọn theo tiêu chuẩn của thiếu gia nhà bác, đổi mấy thứ hắn quen dùng là được." Anh không định dẫn Cung Ứng Huyền về nhà cũ mà anh và cha đang ở, thật sự không tiện. Nhà anh còn có một căn nhà trọ chưa từng ở, tuy rằng không mới nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Bác Thịnh gật đầu liên tục, hưng phấn đến nỗi lông mày cũng sắp bay lên rồi. (Ở trạng thái vui vẻ, lông mày của con người có xu hướng nhấc lên càng cao, ngược với lúc không vui, lông mày thường nhíu xuống.)

Sau khi Nhậm Diệc trở lại phòng ngủ dành cho khách, anh bổ nhào lên giường ngay lập tức, trợn tròn mắt lăn lộn. Anh biết vị trí đại khái căn phòng của Cung Ứng Huyền, cùng một tầng với anh. Không biết bây giờ Cung Ứng Huyền đang ngủ hay là đang trằn trọc giống anh nhỉ?

Ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi một chuyện đều làm anh chấn động, nhưng đến cuối cùng, trong đầu anh nghĩ đến nhiều nhất cũng chỉ có chuyện Cung Ứng Huyền muốn đến nhà anh ngủ qua đêm.

Không thể trách anh nghĩ bậy nghĩ bạ, thật sự là mỗi một hành động của Cung Ứng Huyền rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Nhưng anh cũng hiểu, Cung Ứng Huyền chỉ là đang dùng cách thức đơn giản, chân thành, thậm chí có chút vụng về để kết bạn với anh. Anh là người bạn đầu tiên của Cung Ứng Huyền, liên tưởng đến mọi chuyện Cung Ứng Huyền từng trải qua lúc nhỏ, để mở rộng của lòng là chuyện khó khăn và đáng quý dường nào. Người nhà của Cung Ứng Huyền đều hiểu rõ điều này nên đặt kỳ vọng rất lớn ở anh, anh không thể cũng không dám mơ tưởng hão huyền. Anh sợ bôi nhọ tình hữu nghị và sự tin cậy đơn thuần của Cung Ứng Huyền.

Nhậm Diệc vỗ nhẹ khuôn mặt của mình, lẩm bẩm: "Nhậm Tứ Hỏa, kiềm chế nào."

- ----

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người dùng bữa sáng xong liền lái ô tô về phía bệnh viện. Bác sĩ đã đồng ý cho phép bọn họ thẩm vấn Châu Xuyên, đương nhiên bọn học không muốn trì hoãn thêm nữa.

Diểu Diểu bị nhốt trong l*иg, đang nhỏ giọng kêu ở ghế sau. Thỉnh thoảng Cung Ứng Huyền lại quay đầu lại nhìn, hồi lâu mới lên tiếng: "Khi nào vết thương của nó khỏi hẳn?"

"Đã kết vảy rồi, chỉ cần cách ngày đổi thuốc một lần, thêm một hai tuần nữa là ổn." Nhậm Diệc cười nói, "Cậu xem, nó nhỏ thế này mà sức sống lại rất ngoan cường."

"Đúng vậy." Cung Ứng Huyền khẽ nói, "Từng bị lửa thiêu lại có thể sống sót, rất ngoan cường."

Nhậm Diệc len lén liếc nhìn Cung Ứng Huyền, trong lòng hơi chua xót.

Đậu xe xong, Cung Ứng Huyền đeo khẩu trang lên, vô thức nhíu mày.

Nhậm Diệc nghĩ đến nguyên nhân Cung Ứng Huyền bài xích bệnh viện, thầm thở dài: "Chúng ra tranh thủ đánh nhanh thắng nhanh nhé?"

Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Người này rất xảo quyệt, không nhanh được."

"Nếu cậu khó chịu thì nói với tôi, tôi với cậu ra ngoài hít thở không khí trong lành, đừng miễn cưỡng."

Cung Ứng Huyền hít một hơi thật sâu: "Đi thôi."

Hai người tới trước phòng bệnh của Châu Xuyên, Cung Ứng Huyền xuất trình giấy chứng nhận với cảnh sát đang bảo vệ trước cửa và ký tên, sau đó mở cửa tiến vào.

Châu Xuyên đang ngồi trên xe lăn, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tay gã bị còng loại xích dài khóa tại đầu giường, phạm vị hoạt động chỉ lớn hơn giường một chút.

Nghe tiếng, Châu Xuyên quay mặt lại, nhìn thấy hai người, vẻ mặt bảy phần sợ ba phần oán, gã vô thức trượt xe lăn, rụt lại gần giường.

Nhậm Diệc khoanh tay nhìn gã: "Chân thế nào rồi? Nghe nói sau này vẫn đi lại được, mày nên thắp nhan là vừa."

Môi Châu Xuyên run run.

Cung Ứng Huyền nói thẳng vào vấn đề: "Châu Xuyên, lần này cậu bị giam giữ vì tội hình sự, cậu có biết bản thân gặp phiền toái gì không?"

Châu Xuyên vẫn không nói chuyện.

"Cậu dính líu đến vụ án phóng hỏa có mưu tính trước nhằm đốt tài sản cá nhân là một chiếc xe trị giá một trăm mười sáu nghìn tệ." (~528 triệu VNĐ)

"Tôi không đốt." Châu Xuyên mở miệng, "Không phải tôi đốt, tôi chỉ thu hình tại hiện trường thôi."

"Cậu không làm, nhưng cậu và đồng bọn đã lập kế hoạch phạm tội, tình tiết nghiêm trọng như nhau. Lối thoát duy nhất của cậu hiện nay là khai ra đồng bọn của cậu, cố gắng giảm hình phạt."

"...Giảm được bao nhiêu?"

"Tôi có thể viết đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho cậu, thời hạn thi hành án cụ thể sẽ do tòa án quyết định, điều kiện tiên quyết là cậu thật sự muốn lập công."

Châu Xuyên lại im lặng.

Cung Ứng Huyền mở sổ ghi chép ra: "Tôi hỏi, cậu trả lời."

"Làm sao tôi biết được anh không gạt tôi, ngộ nhỡ anh không viết đơn xin giảm án cho tôi thì sao?"

"Bây giờ cậu còn điều kiện để đàm phán sao?" Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói, "Cậu chỉ có thể tin tôi."

Châu Xuyên cúi đầu.

"Đồng bọn của cậu là ai, các cậu quen biết bằng cách nào, lập kế hoạch phóng hỏa ra sao, gã kia đang ở đâu, các cậu và chủ của chiếc xe bị đốt cháy có quan hệ gì?" Cung Ứng Huyền liên tiếp đặt câu hỏi.

Lần này Châu Xuyên vốn im lặng đã lâu lại lắc đầu: "Tôi không biết."

Cung Ứng Huyền nheo mắt.

Nhậm Diệc nâng cao âm lượng: "Mày không biết? Không biết cái đ* con mẹ mày ấy, mày là kẻ cùng gã ta phạm tội cơ mà!"

Châu Xuyên nói liền một mạch không ngừng: "Tôi thật sự không biết, tôi chỉ thấy trên Seraph có người nói muốn đi đốt xe nên tôi đi theo để chụp, tôi không quen người đó, cũng không biết chủ xe là ai, tôi không lập mưu đốt xe, tôi cũng không động thủ, trừ quay phim ra thì tôi không làm cái gì hết."

"Nói láo!" Nhậm Diệc mắng.

"Các anh tin hay không thì tùy, đằng nào tôi cũng chỉ quay phim, những việc khác tôi không làm, tôi muốn mời luật sư." Đột nhiên Châu Xuyên hơi kích động mà nói, "Dù sao tôi cũng không đốt xe!"

Cung Ứng Huyền đặt sổ ghi chép trong tay xuống, hắn đứng dậy đến trước mặt Châu Xuyên, chậm chạp sửa lại cà vạt của mình.

Châu Xuyên ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Cung Ứng Huyền.

Giây tiếp theo nhanh đến nỗi Nhậm Diệc cũng không phản ứng kịp, Cung Ứng Huyền đã bóp cổ Châu Xuyên, một tay xách thân thể Châu Xuyên ra khỏi xe lăn, hung hăng đập vào tường.

Châu Xuyên sợ đến mặt mũi trắng bệch, gã túm lấy cánh tay của Cung Ứng Huyền, giãy giụa trong vô vọng.

Nhậm Diệc cũng ngây người. Từ trước đến nay anh chưa từng thấy một Cung Ứng Huyền như này, ác liệt và hung hãn như một thanh kiếm sắc bén!

Cung Ứng Huyền tới gần Châu Xuyên, đôi mắt âm u mà tàn bạo gần như xuyên thấu da thịt Châu Xuyên, cái miệng phía sau lớp khẩu trang phun ra câu chữ lạnh như băng: "Bởi vì tên rác rưởi như mày mà thông tin cá nhân của bọn tao bị đưa lên Seraph. Nếu mày dám giở tâm tư trêu đùa tao một lần nữa, tao sẽ khiến mày còn đau đớn hơn là bị lửa thiêu đốt."

Hai mắt Châu Xuyên trợn trừng, sắc mặt chuyển từ trắng sang đỏ. Cung Ứng Huyền cố tình dùng gan bàn tay (vị trí giữa, dưới ngón trỏ và ngón cái) đè lên động mạnh cảnh ở cổ gã nên gã không thể hít thở, hai chân đạp nhẹ trên không.

Nhậm Diệc như giật mình tỉnh mộng, anh la lên: "Tiến sĩ Cung, đủ rồi, buông gã ra đi."

Cung Ứng Huyền âm u lạnh lẽo trừng mắt nhìn Châu Xuyên trong chốc lát rồi đột nhiên buông lỏng tay.

Châu Xuyên rơi xuống mặt đất, che cổ ho khan dữ dội. Nhậm Diệc nâng Châu Xuyên từ dưới đất lên, đặt vào xe lăn lần nữa.

Cung Ứng Huyền lại ngồi về ghế của mình, cứ như thể ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì hết, ngay cả âu phục cũng không hề nhăn nheo vì chuyện này. Hắn thờ ơ nói: "Tiếp tục đi."

Châu Xuyên nhìn Cung Ứng Huyền bằng cặp mắt đầy tơ máu, trong con người tràn ngập vẻ sợ hãi.

- ----------------------------------

P/s: Do một vài lý do nên bé Hương không cùng tui dịch tiếp bộ này được nữa, đồng nghĩa với việc tui sẽ là người dịch chính cho bộ truyện này trong khoảng thời gian tới, nên số lượng chương có thể sẽ không còn nhiều như trước nữa. Hự hự, các bạn đừng giục chương nha, tui cũng không thể làm nhiều hơn do còn công việc và học hành TT^TT.