Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 7

Chức quan của Chu thái y so với Hàn Trác không cao lắm, là ngũ phẩm Thái y viện sứ, nhưng hắn là thái y mà hoàng đế chuyên dụng.

Cho nên khi hắn đến, Hàn Trác cùng Hàn Thù liền tự mình dẫn hắn đi vào viện của lão phu nhân. Dọc theo đường đi, Hàn Trác lại càng ôn tồn kể lại tình trạng của lão phu nhân.

Chu thái y vuốt râu mép trắng phơ, cười cười, vẫn luôn gật đầu.

Chu thái y tâm không cao, hiện tại đã sáu mươi tuổi, vốn nên về hưu, thế nhưng hoàng đế vừa ý hắn, trước giờ đều ỷ lại hắn, nên vẫn để hắn lưu lại Thái y viện chuyên môn hầu hạ hoàng đế.

Chu thái đã lớn tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, đôi mắt hữu thần, sắc mặt hồng hào, nói chuyện trung khí mười phần. Nếu như không phải có râu mép trắng phơ, ngược lại còn bị người ta nhận thành người trung niên phong hoa chính trực.

Rất nhanh đã đến Ngô Đồng Uyển, nữ quyến trong phòng lão phu nhân nghe tin cũng đã tự giác tránh đi.

Chu thái y tiến vào trong phòng, lão phu nhân đang vô lực nằm trên giường, nhìn qua tinh thần không tốt lắm, sau khi nhìn thấy Chu thái y, có chút bệnh tật triền miên nói: "Làm phiền Chu thái y một chuyến rồi."

Hàn lão phu nhân là đương triều nhất phẩm cáo mệnh, nơi đây lại là nhất đẳng quốc công phủ, Chu thái y vội hỏi: "Lão phu nhân khách khí, đây là việc hạ quan nên làm." Dứt lời lời này, hắn tiến lên bắt mạch cho lão phu nhân.

Thời gian bắt mạch không ngắn không dài, cũng không để cho người khác cảm thấy hắn qua loa, lại càng không khiến cho bệnh nhân cảm thấy thân thể chính mình bệnh nặng, gây ra áp lực tâm lý.

Thấy Chu thái y thu tay, Hàn Trác vội vàng tiến lên hỏi: "Chu thái y, tình hình mẫu thân ta như nào?"

Chu thái y mỉm cười nhìn hắn, lại nhìn lão phu nhân nói: "Ta thấy mạch tượng của lão phu nhân do lao lực thành bệnh, thuốc uống trước đây phải tiếp tục uống, còn có tâm can tích tụ, ta kê đơn thuốc, sắc cho lão phu nhân uống, phải nghỉ ngươi nhiều, tránh làm phiền người bệnh."

Tâm bệnh là bệnh nhà phú quý, các lão thái thái, lão phu nhân trong gia đình quan lại nếu gặp người mình không thích, nghe thấy lời không êm, hay bị con dâu chọc tức dẫn đến không thoải mái, chính là tâm bệnh.

Ngự y hay đại phu nhìn một cái đều biết là tâm bệnh. Gia cảnh bình thường lấy đâu ra bệnh này, đây là đạo lý mà tầng lớp xã hội thượng lưu đều biết.

Hàn Trác không cần biết có hiểu hay không, vừa nghe Chu thái y nói lão phu nhân chỉ cần uống mấy thang thuốc liền tốt, sắc mặt lập tức đại hỉ. Hắn hết sức trịnh trọng cảm tạ Chu thái y, sau đó dẫn Chu thái y đến bên bình phong viết đơn thuốc, lập tức phái tiểu tư thϊếp thân của mình đi lấy thuốc.

Chuyện của lão phu nhân đã xử lý ổn thỏa, lại nói lão phu nhân cần an dưỡng nhiều, Hàn Trác cùng đám người sau khi thỉnh an lão phu nhân xong đều đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi phòng lão phu nhân, Hàn Trác nhìn Chu thái y nói: "Chu thái y, ngươi cũng biết, khuyển tử Thế tử nhà ta từ trước tới giờ thân thể yếu. Trước đây cho là hắn sinh non nên mới ngã bệnh, bây giờ lại biết là bị người khác hãm hại. Mặc dù có chút không hợp quy định, nhưng vẫn cảm phiền Chu thái y xem qua, viết cho phương pháp điều trị, ta ở đây vô cùng cảm kích."

Chu thái y nghe lời này, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn, hắn ý tứ sâu xa nhìn Hàn Trác nói: "Công quốc gia lời này khách khí, xem bệnh chính là bổn phận của đại phu, việc kia mời quốc công gia tìm người dẫn đường đi."

Hàn Trác đối hắn tạo dáng mời, ý tứ chính là tự mình dẫn đường. Mà Hàn Thù nghe lời Hàn Trác nói, sắc mặt phi thường khó coi, chờ Hàn Trác cùng Chu thái y rời đi, hắn quay người đi đến phòng lão phu nhân, oán giận nói: "Mẫu thân, ngươi xem đại ca hắn sao lại để Chu thái y xem bệnh cho tên kia? Đây không phải rước việc vào người sao?"

Lão phu nhân dùng ánh mắt âm u liếc nhìn hắn, đánh gãy lời hắn muốn nói, phun một chữ ngu xuẩn. Hàn Thù nghe chữ này, trong lòng vừa tức giận vừa oan ức, hắn thẹn quá hóa giận nói: "Mẫu thân dạy phải, ta từ nhỏ đã không thông minh bằng đại ca và tam đệ, trong lòng mẫu thân thiên vị yêu thương hai người bọn họ cũng là phải."

Lão phu nhân nghe lời này, trong lòng liền đau, bà cầm lấy gối nhỏ màu vàng trên giường ném vào đầu Hàn Thù, nói: "Ngươi cút ra ngoài cho ta."

Hàn Thù thở phì phò quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, lão phu nhân nhìn Vương ma ma, lau nước mắt nói: "Ngươi nói xem, ta làm sao lại sinh ra thằng ngu như thế?"

Ngoại trừ Hàn Thù, hai nhi tử hai ái nữ khác của bà có đứa nào không phải người tâm tư lanh lợi, giỏi giang xuất chúng, mọi việc ba phần làm bảy phần im lặng, đầu óc cực kỳ nhạy bén.

Chỉ có Hàn Thù, trời sinh ngu dốt, lúc đi học đã luôn ngốc nghếch so với người khác.

Hắn ở kinh thành không giúp được Hàn Trác không nói, lại chỉ biết ngáng chân. Nếu hôm nay người con thứ ba Hàn Bình ở đây, làm sao có thể bỏ mặc Hàn Trác cùng Chu thái y đến xem Hàn Tư Ân, khẳng định cũng sẽ đi đến, bày tỏ thái độ ôn hòa với người cháu này.

Đứa con thứ hai không có đầu óc cũng không biết nghĩ xem Chu thái y kia là ai? Người bên cạnh hoàng đế coi trọng nhất, tất cả chuyện phát sinh ở quốc công ngày hôm nay, hắn quay về nhất định sẽ tỉ mỉ bẩm báo lại, thái độ của hắn, hoàng đế cũng đã biết... Nghĩ tới đây, lão phu nhân lại cảm thấy đau đầu.

Vương ma ma biết tính tình lão phu nhân, bản thân bà ta có thể nói nhi tử của mình ngu xuẩn, người khác lại không thể, vì thế liền đưa khăn cho lão phu nhân, lại nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, nhị gia là tính tình bộc trực, hắn quay về sẽ hiểu ra, ngài là muốn tốt cho hắn."

Nghe xong lời này, sắc mặt Hàn lão phu nhân dễ nhìn đi hai phần, bà nhận lấy khăn tay, lau khóe mắt, thở dài nói: "Cũng là bởi vì hắn thẳng tính, ta mới không cho hắn ra khỏi kinh, vẫn luôn trông trừng hắn. Lỡ xảy ra chuyện gì, quốc công phủ cũng còn có thể bảo toàn hắn, nếu như bên ngoài kinh thành, không biết hắn còn gặp nạn gì đây."

Nói đến ngoài kinh, lão phu nhân lại nghĩ tới đứa con thứ ba mấy năm nay nhậm chức ở Giang Nam Hàn Bình, trong lòng có tính toán khác.

Sinh thần lần này của bà, Hàn Bình không có thánh chỉ của hoàng đế không thể rời quan vị, nhưng để Văn thị vẫn luôn hầu hạ bên mình mang theo một tử một nữ, hai nha hoàn cùng lễ vật Hàn Bình chuẩn bị mà trở về. Nhớ tới hài tử của Hàn Bình, lão phu nhân âm thầm quyết định lần này để Văn thị cùng đứa trẻ lưu lại ở Đế Kinh, sau này quen thuộc người nhà.

Vương ma ma là người hiểu lão phu nhân nhất, đương nhiên biết được lão phu nhân đang suy tính trong lòng, lại làm bộ không biết, tiếp tục cười nói: "Đều do ngài sinh ra cả, nhị gia nếu tâm tư không nhạy bén, sao lại sinh ra Đại tiểu thư ba phần khuê nữ giống người được." Một câu khen Hàn Thanh Tuyết, đồng dạng khen luôn lão phu nhân.

Hàn Thanh Tuyết rất được lão phu nhân coi trọng, vào lúc này nhắc đến quả thực thích hợp. Nghe lời này, lão phu nhân lộ ra nụ cười, nói: "May là nha đầu kia không giống cha mẹ của hắn." Bằng không cũng không được Nhàn phi vừa ý.

Nghĩ đến tương lai phú quý của phủ, lão phu nhân liền nghĩ tới tên phá đám Hàn Tư Ân (nguyên tác là quấy thỉ côn, thô thiển là gậy chọc c** đó), nàng sầm mặt lại nói: "Trầm Hương, đi mời thái thái tới."

Trầm Hương hành lễ rồi chạy đi.

Thái thái trong miệng lão phu nhân, là chỉ Liễu thị.

Bên này không như ý, bên kia Hàn Tư Ân ngược lại rất vừa ý. Hắn ngày hôm nay đã nghe Đổng ma ma kêu gào cả ngày, trong lòng mười phần chán ngán, liền để An Thảo bịt miệng bà ta lại rồi mang ra ngoài.

Đổng ma ma không phải ngay từ đầu đã muốn hại Hàn Tư Ân, lúc trước mụ đến quốc công phủ cũng là tận tâm tận lực hầu hạ Hàn Tư Ân. Chỉ là Tĩnh Quốc hầu phủ cách quá xa, thời gian dài không ai quản giáo, lòng người liền thay đổi.

Sau khi nhi tử của Đổng ma ma nghiện ngập cờ bạc mà nợ nần, Đổng ma ma liền bắt đầu hạ độc vào thuốc của Hàn Tư Ân. Vừa bắt đầu mụ cũng sợ sệt không dám, thế nhưng sau khi ngón tay bị chém đứt của nhi tử đưa tới trước mặt mụ, làm gì còn tâm tư nào nữa.

Sau đó chuyện này liền trở thành đương nhiên, nhi tử bị chém đứt ngón tay sau này cũng trở thành quản sự gác cổng. Đổng ma ma cũng hiểu ra, bà ta cảm thấy nếu mình không làm thì người khác cũng sẽ làm, bà cũng không muốn gϊếŧ Hàn Tư Ân, chỉ là hạ độc khiến thân thể hắn luôn luôn suy yếu, đổi lại bình an phú quý cho mình và nhi tử, cũng quá có lời.

Hơn nữa, người ở quốc công phủ đã bảo đảm cho mụ, nếu Tĩnh Quốc hầu phủ trở về, liền để mụ mai danh ẩn tích, cho mụ một số bạc, mang theo một nhà già trẻ rời Đế Kinh.

Lòng người bên trong một khi đã quyết, lá gan cũng là lớn hơn, làm việc cũng không còn sợ hãi.

Lúc đó Mai Lan Trúc Cúc bốn người ngược lại rất trung thành, chỉ là Mai nương lớn lên xinh đẹp, bị nhi tử Đổng ma ma coi trọng, Đổng ma ma liền đem người lừa gạt đến nhà, Mai nương sau khi bị vũ nhục, không muốn gả cho nhi tử của Đổng ma ma, nhảy xuống sông tự sát.

Lan Ngọc phát hiện ra Đổng ma ma hạ độc, nàng nói cho Trúc Khê, hai người ôm Hàn Tư Ân không dám tìm Liễu thị làm chủ, chỉ có thể đi tìm Hàn Trác.

Chưa tìm được Hàn Trác, hai người đã bị Đổng ma ma bắt được, Đổng ma ma trực tiếp hạ độc hại người thành câm.

Lan Ngọc bị đưa đến Xuân Phong lâu, ở nơi đó sống không quá ba tháng. Trúc Khê bị chém đứt một tay, lại bị Đổng ma ma lấy lý do nàng ăn trộm đồ vật, đem nàng bán cho bọn buôn người, rốt cuộc không còn xuất hiện ở Đế Kinh.

Lúc đó bên cạnh Hàn Tư Ân chỉ còn lại Cúc U, Cúc U nhìn ra sự việc bị khống chế, nàng trên mặt không biểu hiện ra, nhưng trong lòng đã có chủ ý.

Nàng coi như không phát sinh ra chuyện gì, ngày thường mắng ba người Mai Lan Trúc, hơn nửa tháng sau liền cố ý để tên chột mắt nuôi ngựa trong phủ nhìn trúng.

Sau đó bản thân nàng cầm tảng đá, cắn răng đập gãy một chân mình.

Tên chột họ Mã, tên Trung, trời sinh thích uống rượu, say rượu liền đánh người, hắn vốn có vợ, người vợ đó chính là bị hắn đánh chết tươi.

Hắn biết được Cúc U xuất thân từ Tĩnh Quốc hầu phủ, hầu hạ bên cạnh Hàn Tư Ân, từ trước đến giờ được Hàn Trác coi trọng, hắn liền không dám ngo ngoe nữa.

Sau đó vừa nghe nói Cúc U gãy chân, liền tìm người thưa chuyện cưới hỏi Cúc U với Đổng ma ma.

Đổng ma ma vốn cũng muốn bán Cúc U đi, xong xuôi mọi chuyện, nghe tên chột nói, liền nghĩ đến ngày tháng Cúc U bị hành hạ, trong lòng thấy vui vẻ, vì vậy liền đồng ý.

Chỉ là tên chột muốn kết hôn với Cúc U, nhất định phải được Cúc U tự mình đồng ý, sau này Hầu phủ hỏi đến cũng có cái lời giải thích.

Cúc U nghe đến việc này, trên mặt tự nhiên là khóc lớn không muốn, nói chính mình thà chết còn hơn, cuối cùng vẫn là bị tên chột lôi đi, đêm đó hắn uống rượu xong đã đánh Cúc U một trận, sau đó Cúc U đành phải đồng ý.

Cũng không phải Cúc U muốn gả cho người này, chỉ là nàng biết chỉ có như vậy nàng mới có thể sống sót.

Càng là người xấu xí bất kham, tật xấu đầy mình, Đổng ma ma lại càng dễ dàng đồng ý gả nàng đi.

Cúc U muốn chính là, chỉ cần có thể sống sót, chờ Tĩnh Quốc hầu phủ trở về, vẫn còn nàng là nhân chứng.

Tư vị dở sống dở chết này, hiện tại Đổng ma ma coi như đã cảm nhận được. Đồng dạng là người câm, gãy tay gãy chân, thật phù hợp nhân quả.

Chu thái y cùng Hàn Trác đến Phương Lan viện, liếc mắt nhìn Đổng ma ma.

Hắn trải qua tương đối nhiều việc, thiên tử giận dữ, tử thương là chuyện thường xảy ra, đối với trạng thái bây giờ của Đổng ma ma, hắn cũng chỉ là liếc mắt nhìn, không có bất luận biểu thị gì.

Ngược lại sắc mặt Hàn Trác có chút phức tạp, tựa như xấu hổ lại có phần than thở.

Hàn Tư Ân sau khi thấy Chu thái y cùng Hàn Trác đến, chỉ đưa tay ra mà không đứng dậy.

Hàn Trác vội ở một bên nói: "Khuyển tử thất lễ rồi. Chỉ là hắn từ trước đến giờ thân thể suy yếu, không thích hợp đi lại, liền không quen biết Chu thái y, Chu thái y ngươi chớ để ở trong lòng." Lời này dù là ai nghe, đều sẽ cảm thấy Hàn Trác là người cha thương yêu nhi tử.

Chu thái y đối với sự vô lễ của Hàn Tư Ân không để trong lòng, hắn ngồi xuống cẩn thận bắt mạch cho Hàn Tư Ân.

Chỉ là thời gian có chút dài, thần sắc Chu thái y cũng rất nghiêm túc.

Sau một hồi, Chu thái y thu tay về, trầm mặc không nói.

Hàn Trác vội hỏi kết quả, Chu thái y trầm mặc hồi lâu nhìn Hàn Tư Ân nhẹ giọng nói: "Thân thể Thế tử bên trong quá yếu, sau này phải điều dưỡng thật tốt."

Hàn Trác nghe ra hàm ý trong lời Chu thái y, chỉ thấy hắn lập tức trưng ra bộ mặt bi thương phẫn nộ.

Hàn Tư Ân như là không nghe thấy vấn đề, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Chu thái y, nhẹ giọng nói: "Ta lớn như vậy, còn chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài đây, Chu thái y có thể kê chút thuốc cho ta, để ta có thể đi ra ngoài đi xem một chút được sao?"

Chu thái y giật giật miệng, cuối cùng thở dài một tiếng nói: "Thế tử yên tâm, ta sẽ tận lực."

Hàn Tư Ân nghe lời này, lộ ra nụ cười nhạt, mặt của hắn vẫn cứ khô vàng không dễ nhìn, nhưng nụ cười lại khiến người ta thấy ấm áp, biểu tình thanh lãnh, cặp mặt kia quả thực rất linh động.

Chu thái y nhìn Hàn Tư Ân, ánh mắt trầm ngâm, cuối cùng hắn viết xong phương thuốc liền rời khỏi Phương Lan viện.

Chờ Chu thái y rời đi, Hàn Tư Ân nhắm mắt lại, hắn nghĩ thầm, nụ cười của hắn có thể khiến cho hoàng thượng nhớ tới cố nhân.

Hàn Trác cùng Chu thái y đồng thời từ Phương Lan viện đi tới tiền thính, Hàn Trác mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn là lên tiếng hỏi: "Chu thái y, ngươi nói thật đi, thân thể khuyển tử đến cùng là như thế nào?"

Chu thái y lắc lắc đầu thở dài nói: "Độc tính Thế tử trúng phải không rõ ràng, mặc dù là mỗi ngày bắt mạch cho Thế tử, cũng không nhìn ra cái gì. Hiện tại thời gian lâu dài, thân thể Thế tử đã suy yếu, cho dù nuôi dưỡng chu đáo, chỉ sợ cũng không sống quá hai mươi tuổi."

Hàn Trác nghe lời này hai mắt thất thần, không chờ Chu thái y nói xong, hắn bỗng nhiên đi tới tiền sảnh thính phòng, lấy kiếm treo trên tường, sau đó hướng đến Phương Lan viện, một bên cắn răng nghiến lợi nói: "Tiện tỳ đáng chết, ngang nhiên hại con ta như vậy, hôm nay ta sẽ tự tay gϊếŧ ả."