Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 79: Xử Lý Bán Huyết Tộc (8)

Thời gian chậm rãi trôi qua, Thân Giác nhìn đồng hồ phát hiện đã hai giờ rồi, bèn quay đầu thoáng nhìn về đằng sau.

Vẫn còn chưa thấy người đi ra.

Thân Giác chờ đến nhàm chán, chợt để ý thấy bên cạnh có một cửa hàng nhỏ thì dứt khoát xuống xe. Cậu đến gần xem thử chút, mới phát hiện cửa hàng này chuyên bán kẹo. Chủ tiệm là một huyết tộc nữ, nhìn thấy Thân Giác tiến vào thì hơi sửng sốt, sau đó mới vội vàng nở nụ cười đón khách.

Thân Giác gật đầu, tự mình đi dạo xung quanh cửa hàng. Ở cảnh này, mỗi lần uống máu xong cậu đều rất thèm ăn kẹo. Nhưng trên bàn ăn của cậu tất nhiên sẽ không để kẹo lên rồi. Vì thế tối nay Thân Giác dứt khoát mua nhiều kẹo một chút. Lúc tính tiền chủ tiệm còn nhịn không được cười hỏi "Là mua cho bạn gái sao?"

Những cửa tiệm giống của cô này đa số đều là khách hàng nữ.

"Không, tôi mua cho tôi ăn." Thân Giác đáp lời. Chỉ là lúc tính tiền cậu mới phát hiện ra là tiền của mình đã đưa hết cho Dục Thanh rồi, vẻ mặt tức khắc có chút xấu hổ. Chủ tiệm đã tính tiền xong, lại phát hiện Thân Giác sững sờ ở tại chỗ, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì sao?"

Thân Giác vội vàng nói: "Đợi tôi một chút, tôi quên không lấy tiền."

Cậu xoay người trở lại bên cạnh xe, đáng tiếc là trên người tài xế cũng không có mang tiền. Cái này làm cho Thân Giác có chút bất đắc dĩ. Chủ cửa hàng đứng ở phía sau cửa kính sắp xếp lại kẹo, ánh mắt vẫn luôn trộm nhìn Thân Giác. Kỳ thật là do cô cảm thấy Thân Giác lớn lên rất đẹp, cho nên nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Nhưng mà tầm mắt này dừng ở trong mắt Thân Giác lại thành ra là chủ tiệm sợ cậu không trả tiền.

Thân Giác đứng bên cửa xe một hồi, quyết định đi tìm Dục Thanh lấy tiền, tuy rằng hơi có chút xấu hổ.

Cậu đi đến cửa kỹ viện, người bảo vệ kia nhìn thấy Thân Giác, cũng đưa cho Thân Giác một cái mặt nạ. Gã cười hì hì nói: "Ngài ngồi ở trong xe lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng ngài không đến. Xem ra vẫn là thời gian khó tống cổ đi."

Thân Giác đeo mặt nạ lên mặt, không để ý đến lời bảo vệ nói, lập tức đi vào bên trong.

Cách cửa vào không xa có một cái quầy, phía sau quầy là một nữ huyết tộc. Lúc bà nhìn thấy Thân Giác thì khẽ gật đầu, tùy tiện mở quyển sổ trước mặt ra, "Tiên sinh lần đầu tiên tới đây sao? Có muốn điểm người nào không?"

Trong quyển sổ là mấy bức ảnh, phía dưới còn ghi đặc điểm của mỗi người cùng với giá cả.

Thân Giác không nhìn quyển sổ đó mà trực tiếp hỏi: "Hai người vừa mới vào đây ở gian phòng nào vậy?"

Đối phương nghe vậy cũng không bất ngờ, giống như vẫn thường xuyên có khách như vậy tới, "Ở gian phòng phía cuối lầu hai."

Thân Giác nghe thế thì xoay người đi lên lầu. Không biết có phải là Thân Giác đi nhanh quá hay không mà làm cho nữ huyết tộc phía sau quầy nhịn không được hỏi với theo một câu, "Tiên sinh, không phải là ngài tới bắt gian chứ?"

Bước chân Thân Giác đột nhiên khựng lại, "Không phải, yên tâm, sẽ không đập phá đồ gì của kĩ viện cô." Cậu nói xong thì bước nhanh hơn. Lên lầu hai, cậu đúng là nghe được một chút thanh âm. Phòng ở đây cách âm không tốt lắm, những tiếng hoan hợp rêи ɾỉ đều truyền vào tai Thân Giác khiến cậu nhịn không được phải nhăn mày.

Cậu đi tới trước cửa của gian phòng cuối cùng. Gian phòng này ngược lại rất an tĩnh khiến cho Thân Giác có chút kinh ngạc. Cậu giơ tay gõ cửa, không bao lâu đã có người mở cửa ra, là bảo tiêu.

Bảo tiêu nhận ra quần áo của Thân Giác, rõ ràng là hơi hoảng loạn, "Công tước, tại sao ngài lại lên đây?"

Thân Giác nhìn bảo tiêu, "Ta muốn mua chút đồ, nhưng toàn bộ tiền đều đưa cho Dục Thanh hết rồi, cho nên đành phải lên đây, hắn có ở bên trong không?"

"Dạ có." Bảo tiêu lấy một xấp tiền ra khỏi túi quần mình, "Tôi cũng có ít tiền ở đây, công tước cứ dùng tiền của tôi mua đồ trước đi."

Thân Giác nghe thấy thế, nhịn không được mà nghiêm túc đánh giá bảo tiêu. Áo khoác đã cởi, cổ tay áo có vệt nước, biểu tình hoảng loạn, ánh mắt vô cùng né tránh giống như là đang có chuyện gì gạt cậu.

Sẽ không đâu nhỉ?

Hắn lập tức đẩy bảo tiêu ra rồi đi vào bên trong, "Dục Thanh?"

Cậu đi tới mép giường, lại không thấy người ở trên giường đâu, thế nhưng lại thấy được quần áo của Dục Thanh ở trên sô pha. Bộ tây trang kia được gấp chỉnh tề đặt ở trên sô pha, thậm chí còn lót một tờ báo lên trên sô pha rồi mới đặt quần áo.

Bảo tiêu đi vào theo, có chút vô thố nói: "Công tước, Dục Thanh ở trong phòng tắm. Không phải là tôi cố ý muốn giấu ngài đâu, nhưng cậu ấy cứ nhất quyết......"

Thân Giác nhắm mắt, đánh gãy lời bảo tiêu, "Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi."

Cậu vốn là muốn để bảo tiêu âm thầm quan sát Dục Thanh, nhưng không thành, ngược lại còn để bảo tiêu thượng Dục Thanh.

Nghe ý tứ, còn là Dục Thanh muốn?

Chết tiệt.

Thân Giác hiếm khi chửi thề, cậu gỡ mặt nạ xuống ném lên giường, mệt mỏi mà giơ tay xoa giữa mày, nhanh chóng bắt đầu suy xét có cần phải lập tức sa thải bảo tiêu hay không. Hai người này đã xảy ra quan hệ, vô luận là ngày sau có như thế nào thì lúc gặp mặt nhau cũng sẽ không được tự nhiên, biện pháp tốt nhất vẫn là phải sa thải bảo tiêu. Chờ thời gian dài, Dục Thanh có lẽ sẽ quên chuyện này đi.

Mà việc cấp bách hiện tại là phải xem Dục Thanh như thế nào trước đã.

Tuy bảo tiêu nói là Dục Thanh muốn, nhưng lỡ đâu anh ta nói dối, lỡ đâu anh ta dùng bạo lực cưỡng ép Dục Thanh thì sao?

Thân Giác nghĩ đến đây, bèn đi tới cửa phòng tắm. Cậu gõ gõ cửa vài cái, "Dục Thanh, ngươi có ở bên trong không?"

Không có ai trả lời cậu, nhưng cậu nghe thấy bên trong có tiếng nước sóng sánh.

Thân Giác nhíu mi, lại gõ cửa thêm lần nữa. Cậu đứng trước cửa phòng tắm một hồi, đến khi không còn kiên nhẫn nữa thì trực tiếp mở cửa ra. Cửa phòng tắm không khóa, cậu đi vào, lập tức cảm giác có thứ gì đó lao về phía mình.

Phản ứng đầu tiên của Thân Giá là chế trụ ngược lại đối phương. Cậu túm chặt lấy cái người đang xông về phía mình, trở tay lật người đè hắn lên cửa. Lần áp đảo này giúp cậu thấy rõ người xông tới, là Dục Thanh. Hắn bị Thân Giác đè chặt trên cửa thì thở hổn hển vài tiếng. Cả người hắn ướt đẫm, trên mặt là một mạt hồng ửng đáng ngờ, đôi mắt xinh đẹp có vài phần thất thần, còn có vài phần đau đớn.

Vòi hoa sen trong phòng tắm vẫn luôn mở, hiển nhiên vừa rồi hắn mới tắm rửa.

Thân Giác nhìn thấy là Dục Thanh thì buông lỏng tay ra. Cậu xoay người định đóng vòi hoa sen trước, nhưng cậu mới vừa quay người thì Dục Thanh lại lao lên. Hắn ấn Thân Giác trên sàn gạch men sứ, sau đó không quan tâm mà hôn xuống.

Hắn hôn không hề có trật tự gì, thậm chí cũng không hề có kinh nghiệm, hoàn toàn là bản năng cắn xé.

Thân Giác nhịn không được nhíu mi, cánh môi dường như bị cắn nát đến chảy máu. Cái này làm cho Dục Thanh càng trở nên hưng phấn. Thậm chí hắn bắt đầu có phản ứng.

Khoảng cách hai người rất gần, Thân Giác tự nhiên cũng nhận thấy được phản ứng thân thể của Dục Thanh khiến cậu có chút giật mình.

Trên lý thuyết, Dục Thanh và bảo tiêu đã xảy ra quan hệ rồi, dược tính này hẳn là đã được giải rồi chứ, vì sao vẫn còn mãnh liệt như vậy? Cậu thử nước, phát hiện ra nãy giờ Dục Thanh luôn dùng nước lạnh để tắm rửa.

Dục Thanh vẫn còn cắn xé, nhưng Thân Giác nhịn không nổi nữa. Cậu duỗi tay chống bả vai Dục Thanh rồi đẩy mạnh đối phương ra, "Dục Thanh, ngươi nhìn cho rõ xem ta là ai."

Dục Thanh bị đẩy ra, lại phát ra một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, biểu thì rõ tâm trạng không vui của chủ nhân. Thân Giác cũng không để chút không vui này của Dục Thanh vào mắt, cậu suy nghĩ một chút, xoay người tách đầu bịt của vòi sen ra. Lúc cậu xoay người, Dục Thanh lại lần thứ hai dán lên.

Hắn ôm Thân Giác từ phía sau, cánh môi để sát vào cổ Thân Giác, gần như không hề do dự, trực tiếp cắn xuống.

Thân Giác thình lình bị cắn, nhịn không được hít một hơi. Cậu chau mày, suy nghĩ bây giờ có nên dứt khoát đánh ngất Dục Thanh đi hay không. Dục Thanh dán sát lên người cậu, hút máu đến vui sướиɠ. Cũng giống như lần trước, hắn thích cắn ra vài dấu răng nhỏ.

Dẫu là huyết tộc hút máu hay là bị hút máu thì thân thể cũng đều sẽ có biến hóa, Thân Giác cũng không ngoại lệ. Chỉ là cậu khống chế rất tốt nên không ai phát hiện ra. Nhưng tối nay thì khác, nhiệt độ nóng bỏng từ người đối phương đều truyền đến phần da thịt kề cận của hai người, bên tai còn văng vẳng thanh âm của phòng cách vách

"A, nhanh lên! Nhanh lên một chút nữa!" Người nói lời này dường như là một nam huyết tộc trẻ tuổi.

Đáp lại hắn ta là một chuỗi tiếng thở dốc thô trầm.

Thân Giác nhịn không được nghiến răng, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa. Cậu mạnh mẽ kéo Dục Thanh từ trên người người mình xuống, sau đó mở vòi sen đã được gỡ đầu bịt ra rồi nhắm ngay vào bộ vị đang cương cứng nào đó. Cậu vặn chốt đến mức tối đa, nhiệt độ nước cũng là lạnh nhất. Dục Thanh đột ngột bị xịt nước, trực tiếp đau đến co quắp lại tìm chỗ trốn. Mà Thân Giác đang tức giận đùng đùng, sao có thể tha cho Dục Thanh dễ dàng như vậy. Cậu dứt khoát duỗi tay giữ chặt Dục Thanh, nhắm ngay chỗ ấy mà xịt nước.

Dục Thanh thấp thấp kêu rên một tiếng, đôi mắt cũng ánh lên lệ quang, hắn muốn giãy ra khỏi cánh tay Thân Giác, lại trốn không thoát, cuối cùng chỉ có thể bật khóc nức nở. Thân Giác không để ý đến hắn, tiếp tục xịt, thẳng đến khi nơi đó dần bình thường trở lại, cậu mới ném vòi sen qua một bên.

Dục Thanh cả người chật vật, mà Thân Giác hiện tại cũng không khá hơn bao nhiêu, quần áo đều ướt đẫm.

Cậu bỏ qua Dục Thanh, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác ra. Cậu đi ra mở cửa phòng, bảo tiêu vẫn còn đứng ở bên ngoài cửa. Anh ta nhìn thấy Thân Giác thì vội vàng đứng thẳng lưng, "Thưa công tước." Anh ta nói xong, dư quang chợt chạm phải cánh môi bị ngấu nghiến của Thân Giác, dường như vẫn còn hơi sưng lên, thậm chí quần áo trên người cũng ướt đẫm, thần sắc khẽ biến.

"Ngươi đi vào đi." Thân Giác nói với bảo tiêu, "Ngươi cởϊ qυầи áo của ngươi ra cho ta."

Bảo tiêu nghe vậy thì lập tức vào phòng, anh ta nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình ra. Lúc cởi đến qυầи ɭóŧ, anh ta hơi chần chờ, "Công tước, có cần cởi cái này không ạ?"

"Không cần." Thân Giác cũng không ngờ gia hỏa này lại cởϊ qυầи áo nhanh như vậy, sửng sốt một chút rồi mới đáp. Cậu chỉ khoác áo sơ mi của bảo tiêu, nhưng thân thể của bảo tiêu cao lớn hơn cậu nhiều, nên khi Thân Giác mặc cái áo sơ mi này vào thì tự dưng có cảm giác trống rỗng. Chỉ là hiện tại cậu cũng không muốn bận tâm nhiều như vậy làm gì.

Cậu mặc xong quần áo rồi mới đi đến cửa phòng tắm một lần nữa. Cửa vẫn chưa đóng lại, cậu đi qua liền thấy được Dục Thanh cả người trần trụi ngồi dưới đất.

Hắn quay mặt hướng ra cửa, tay vuốt phía dưới, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thân Giác. Dục Thanh trời sinh mỹ lệ, cho dù là lúc làm chuyện này vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là lẫn lộn thêm vài phần mị hoặc.

Thân Giác nhấp môi dưới, đóng cửa lại trước mặt Dục Thanh, sau đó cậu mới cách một cánh cửa mà nói: "Giải quyết cho tốt rồi đi ra, ta cho ngươi nửa tiếng cuối cùng."

......

Bảo tiêu cởϊ áσ sơ mi đưa cho Thân Giác, tuy rằng anh ta không ngại mặc quần áo ướt, nhưng áo sơ mi của Thân Giác anh ta thật sự không dám mặc, cũng mặc không vừa, cho nên chỉ đành khoác tạm cái áo khoác của mình, hơn phân nửa l*иg ngực lộ ở bên ngoài làm cho anh ta không quen. Đang lúc anh ta nhịn không được định cúi đầu nhìn xem cơ ngực của chính mình thì nghe được giọng nói của Thân Giác.

"Vì sao lại không gọi người?" Thân Giác lạnh giọng hỏi. Cậu vừa mới thấy thân thể của Dục Thanh, dĩ nhiên biết là giữa Dục Thanh và bảo tiêu chưa phát sinh bất cứ chuyện gì.

Bảo tiêu khẽ rùng mình, lập tức trả lời: "Dục Thanh không muốn gọi, cậu ấy nói là quá đắt, cho nên chỉ thuê một gian phòng, định tắm nước lạnh để khống chế."

Thân Giác nghe vậy thì nhịn không được nhắm mắt, có phải cậu nên tăng lương cho Dục Thanh hay không?

Đúng lúc này, trong phòng tắm đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn.

**********

Tác giả có lời muốn nói: Đau lòng tiểu kiều nô, khó trách thổ địa chủ chỉ có thể làm thụ ~~~