Thân Giác không ngờ tới thân thế của bản thân còn có khúc chiết như thế này. Mà sư phụ của Tang Tinh Hà mấy ngày sau đã xuất quan.
Ngày ấy, Tang Tinh Hà dẫn theo Thân Giác đi gặp sư phụ của hắn.
Sư phụ của Tang Tinh Hà tên là Nhạc Hồng. Tuy rằng mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng, nhìn qua càng giống một người đã sáu mươi tuổi hơn. Chỉ là từ đường nét mặt mày mơ hồ có thể nhận ra khi ông còn trẻ chắc chắn là rất anh tuấn.
Lúc Nhạc Hồng nhìn thấy Thân Giác, đôi mắt nửa vẩn đυ.c đột nhiên sáng ngời, phảng phất như ở chỗ tăm tối nhất được thắp sáng lên một chiếc đèn. Ông đăm đăm nhìn chằm chằm Thân Giác, cánh môi cũng run nhè nhẹ, tựa hồ như phải ẩn nhẫn điều gì.
Thân Giác đối với người được gọi là phụ thân ruột này không hề có một chút hảo cảm nào, thấy đối phương nhìn chằm chằm mình như vậy, cậu âm thầm nhíu mi, bèn tránh ở phía sau Tang Tinh Hà.
Biểu tình Tang Tinh Hà có chút xấu hổ, hắn khẽ quay đầu nhẹ giọng nói thầm với Thân Giác: “Tiểu Giác, người là phụ thân của em, em không cần phải sợ hãi người.”
Phụ thân?
Thân Giác ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Cứ coi như cậu thật sự là người trong cảnh đi, thì loại người như Nhạc Hồng này chỉ sợ là cũng không xứng được làm phụ thân cậu. Lúc tuổi còn trẻ thì nhẫn tâm bỏ vợ bỏ con, chờ đến khi thấy mình sắp chết, mới nhớ tới bên ngoài hình như vẫn còn có một thê tử và một hài tử, bắt đầu nghĩ tới những ngày tháng thiên luân chi nhạc* hay sao?
(*:niềm vui thú của gia đình)
Nhạc Hồng ngăn Tang Tinh Hà lại, “Không có việc gì, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ta, sợ người lạ cũng là điều dễ hiểu. Dáng vẻ của nó giống như đúc Diệu La, chắc chắn nó chính là hài tử của ta. Những năm gần đây, ta không thể làm tròn trách nhiệm của một phụ thân, là ta có lỗi với nó và mẹ của nó.” Ông nhìn Tang Tinh Hà, biểu tình có chút ngưng trọng, “Con nói con gặp nó ở trên Thập Tuyệt đảo, làm thế nào mà con gặp được nó?”
Nhạc Hồng cũng từng có thiên la thể, ông liếc mắt một cái là đã nhìn thấy được nốt ruồi đỏ trên vành tai Thân Giác. Đứa con trai này của ông đã bị người khác phá thân.
Ông hỏi Tang Tinh Hà câu này, ngụ ý chính là để hỏi người phương nào đã chạm vào Thân Giác.
Tang Tinh Hà nghe vậy lập tức quỳ gối xuống đất, hắn cúi đầu cung kính nói: “Thỉnh sư phụ trách phạt.”
“Con?” Nhạc Hồng nhíu mi.
Tang Tinh Hà vâng một tiếng, vùi đầu đến càng thấp, “Đồ nhi không biết Tiểu Giác là hài tử của sư phụ, chiếm tiện nghi của Tiểu Giác. Sư phụ muốn đánh muốn gϊếŧ, người cứ ra tay, muốn làm gì đồ nhi cũng được.”
Dứt lời, Nhạc Hồng đã xuất một chưởng đánh bay Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà bay ra rồi ngã gục cách đó vài trượng, Thân Giác vội vàng chạy qua, muốn đỡ Tang Tinh Hà dậy. Nhưng Tang Tinh Hà lại nhẹ nhàng đẩy tay của Thân Giác ra, cười trấn an cậu một chút, rồi tự mình bò dậy, lại quỳ gối trước mặt Nhạc Hồng.
Sắc mặt Nhạc Hồng có chút khó coi. Ban đầu ông sai Tang Tinh Hà đi tìm người, trong lòng cũng đã dự đoán sẵn đến chuyện Thân Giác có khả năng là đã có chủ. Nhưng ông không ngại, chỉ cần ông gϊếŧ người kia là xong, như thế thì Thân Giác liền có thể khôi phục thành người tự do. Nhưng hiện tại lại có người nói cho ông biết, người khinh nhục hài tử của ông thế nhưng lại là đồ nhi ngoan mà ông yêu quý.
Chuyện này bảo ông phải tiếp thu như thế nào đây?
“Tinh Hà, vi sư đối với con như thế nào?” Nhạc Hồng trầm mặc hồi lâu, mới trầm giọng hỏi.
Tang Tinh Hà không hề do dự, “Sư phụ coi đồ nhi như hài tử của người. Đồ nhi là cô nhi, cũng đã sớm xem sư phụ là phụ thân thân sinh mà đối đãi.”
Nhạc Hồng nghe xong lời này, lại trầm mặc một hồi, mới giương mắt nhìn Thân Giác, trên mặt bài trừ một nụ cười, “Con gọi là Tiểu Giác có phải không? Đây là tên mẫu thân đặt cho con sao?”
Thân Giác lắc đầu, “Ta chưa từng nhìn thấy mẫu thân, cũng không có ký ức.”
Biểu tình Nhạc Hồng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, “Con cũng chưa thấy qua mẫu thân con sao? Thôi, cuối cùng cũng tại ta phụ bạc nàng.” Ông lại cười với Thân Giác, “Con nói cho phụ thân nghe, con thích hắn sao?”
Hắn là chỉ người đang quỳ gối trên mặt đất Tang Tinh Hà.
Thân Giác không hề do dự mà gật đầu.
Nhạc Hồng thấy thế cũng gật đầu, “Thích thì tốt, vậy để cha tổ chức hôn lễ cho các con có được không?”
Lúc trước ông không thể cho Diệu La một hôn lễ, chỉ có thể bồi thường lại cho nhi tử của hai người.
Lúc này Thân Giác không có đáp ứng ngay tức khắc, mà là nhìn về phía Tang Tinh Hà. Nhạc Hồng nhìn thấy ánh mắt này, làm gì còn cái gì mà không hiểu nữa. Ông lập tức hỏi Tang Tinh Hà: “Tinh Hà, con có dị nghị gì không?”
Tang Tinh Hà vẫn luôn cúi đầu, “Đồ nhi không có dị nghị gì cả.”
Nhạc Hồng vừa lòng gật đầu, “Nếu hai người các con đã không có dị nghị gì, thì ngày mai nhanh chóng tìm người tính ngày lành tháng tốt, nhân lúc còn sớm thành toàn cho hai con.” Ông nhìn Thân Giác, thanh âm thập phần ôn nhu, “Tiểu Giác, ta có chuyện cần nói với Tinh Hà, con đi ra ngoài chơi một lúc có được không?”
Kế tiếp hẳn là hai thầy trò bọn họ có chuyện tư mật cần phải nói, Thân Giác nhìn Nhạc Hồng, chần chờ nói: “Vậy ông không cần đánh hắn, thân thể hắn không tốt.”
Nhạc Hồng khụ một tiếng, “Đương nhiên sẽ không, ngoan, đi ra ngoài chơi đi.”
Chờ sau khi Thân Giác rời đi, mặt Nhạc Hồng trực tiếp trầm xuống.
Phòng ông có bày một kệ binh khí, Nhạc Hồng chậm rãi đi tới, nhìn qua một vòng các loại binh khí, cuối cùng gỡ một cái roi dài xuống. Ông cầm roi đi trở về trước mặt Tang Tinh Hà, biểu tình âm trầm, “Cởϊ áσ ra”
Tang Tinh Hà không hề do dự giãy giụa gì, nhanh chóng cởϊ áσ ra.
Nhạc Hồng dạo bước đi đến sau lưng Tang Tinh Hà, thình lình quất một roi xuống, “Tinh Hà, từ nhỏ ta đã dạy dỗ con như thế nào?”
Một roi này vận dụng nội lực, Tang Tinh Hà bị vừa quất, không khỏi kêu rên một tiếng. Hắn cắn răng gắng giữ thẳng lưng, trả lời, “Không gây xích mích thị phi, không vì ác phạm gian, không ỷ mạnh hϊếp yếu, không thẹn với lương tâm, không thẹn với sư phụ, không thẹn với giang hồ, không thẹn với thiên hạ.”
Nhạc Hồng hừ lạnh một tiếng, “Xem ra con vẫn còn nhớ rõ những lời này, ta đây đánh con, con có thấy oan hay không?”
Lại thêm một roi nữa.
Trên trán Tang Tinh Hà chảy mồ hôi lạnh, cố hết sức nói: “Không oan.”
Nhạc Hồng phạt hắn, trước nay đều muốn hắn trút đi nội lực. Không có nội lực, Tang Tinh Hà căn bản là chịu hình phạt không được bao lâu.
“Không oan là được.” Nhạc Hồng lại quất một roi, “Vậy con nói cho ta biết, ngày sau con sẽ đối đãi với Tiểu Giác như thế nào?”
Sắc mặt Tang Tinh Hà ngày cành trở nên trắng bệch, “Ngày sau con chắc chắn sẽ trân ái Tiểu Giác, yêu quý em ấy như châu bảo, không phụ em ấy, không khinh em ấy.”
“Thề đi.” Nhạc Hồng lạnh lùng nói, lại hung hăng quất thêm một roi.
Chỉ mới quất vài roi, Tang Tinh Hà đã giống như mới vớt từ trong nước ra, cả người toàn là mồ hôi lạnh. Hắn cắn chặt răng, mới thốt ra thanh âm, “Ta, Tang Tinh Hà, thề với trời, cả đời này sẽ đối tốt với Thân Giác, không phụ hắn, không khinh hắn, trân trọng hắn, đời này sẽ chỉ có một mình hắn. Nếu có vi phạm lời thề này, Tang Tinh Hà ta nguyện ý bị ngũ lôi oanh đỉnh*, vĩnh thế không được siêu thoát, kiếp sau đầu thai làm súc sinh.”
(*: là bị sét quánh dô đầu á, tại vì ngũ lôi oanh đỉnh là bị năm tia sét đánh trúng đỉnh đầu =)))
Nhạc Hồng nghe đến đó, biểu tình mới dần hòa hoãn. Ông rũ roi xuống, ôn thanh nói với Tang Tinh Hà: “Tinh Hà, đừng trách vi sư, vi sư đã để mẫu tử Diệu La phải chịu thua thiệt quá nhiều rồi, nói thật, ta cũng không muốn con thành thân với Tiểu Giác. Nhưng cố tình hài tử kia lại thập phần thích con, cho nên đành để con chịu ủy khuất một chút.”
Tang Tinh Hà lắc đầu, “Đồ nhi không ủy khuất, là đồ nhi tự nguyện.”
Nhạc Hồng cười cười, tự mình đỡ Tang Tinh Hà dậy, “Không ủy khuất thì tốt rồi. Tiểu Giác là nam nhân, không thể sinh hài tử được. Ngày sau con có muốn hài tử, thì đem một cô nhi ở bên ngoài trở về nuôi nấng cũng được. Thời gian của vi sư không còn nhiều, Tiểu Giác có không hiểu chuyện, cũng dạy không kịp nữa. Thiên La Am này vẫn luôn muốn truyền cho con, Tinh Hà, ta luôn xem con như hài tử thân sinh mà đối đãi, cho nên coi như là con nể mặt vi sư, phải đối tốt với Tiểu Giác.”
Một phiên vừa đấm vừa xoa này, Tang Tinh Hà làm sao có thể không rõ ý tứ của Nhạc Hồng nữa. Chỉ là hắn kính trọng sư phụ của mình, chỉ cần là chuyện Nhạc Hồng muốn hắn làm, hắn đều có thể làm.
……
Thời điểm Tang Tinh Hà mặc xong quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Thân Giác đang ngồi trên một cục đá chờ ở ngoài sân.
Hiện giờ thời tiết bắt đầu dần nóng lên, Thân Giác mặc một bộ sam mỏng màu màu ngọc lam, ánh tà dương cuối ngày buông lơi ánh lên sườn mặt thanh tú xinh đẹp của cậu, tản mạn trên bóng dáng thon dài. Gió thổi làm bồng lên vạt áo cậu, mới làm người ta ý thức được cảnh trước mắt không phải là một bức họa.
Tang Tinh Hà đứng ở cách đó không xa lẳng lặng nhìn Thân Giác một lúc lâu, mới nở một nụ cười ôn hòa đi lên phía trước, “Tiểu Giác, em chờ có lâu không?”
Thân Giác quay đầu lại, nhìn thấy Tang Tinh Hà đã đi ra thì lập tức đứng lên. Cậu mím môi cười với Tang Tinh Hà, trong mắt còn có ngượng ngùng chưa kịp rút đi.
Cậu thẹn thùng cái gì?
Vì hôn sự với hắn sao?
Hôm nay Tang Tinh Hà dẫn Thân Giác tới thì đã sớm đoán được kết cục. Nhạc Hồng sẽ không gϊếŧ hắn, mà sẽ chỉ bắt hắn thành thân với Thân Giác mà thôi.
Hắn có vui không? Tang Tinh Hà không biết, tóm lại là không cảm thấy chán ghét.
Chỉ là trong lòng khó tránh khỏi có chút tiếc nuối, tiếc nuối hắn không có quyền lựa chọn.
“Đi thôi, ngày mai chúng ta sẽ lại cùng nhau tới đây, bồi sư phụ dùng bữa. Hôm nay sư phụ mới xuất quan, không dùng bữa cùng chúng ta được.” Tang Tinh Hà đi đến bên cạnh Thân Giác, chủ động nắm tay đối phương, “Tối nay Tiểu Giác muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.” Thân Giác thanh âm nho nhỏ.
Tang Tinh Hà nhìn bầu trời phía xa, nhẫn đau đớn dưới đáy lòng, “Ta sẽ tự tay nấu cho Tiểu Giác một bữa nhé, Tiểu Giác còn chưa có hưởng qua tay nghề của ta đâu, miễn cho sau khi thành hôn em lại hối hận, vẫn là hiện tại để em thử trước xem sao.” Hắn cười nhẹ một tiếng.
Mặt Thân Giác dần dần đỏ lên, biểu tình nghiêm túc nhìn Tang Tinh Hà, “Ngươi…… thật sự nguyện ý sao?” Cậu khẽ mím môi, trong ánh mắt là ẩn ẩn sợ hãi, “Nếu như ngươi không muốn, ta có thể đi nói chuyện lại với Nhạc chưởng môn, không sao cả.”
“Không, ta đương nhiên là nguyện ý.” Tang Tinh Hà mỉm cười nhìn Thân Giác, “Có thể cùng một người tốt như Tiểu Giác thành thân, vì sao ta lại không muốn được? Chẳng qua……”
“Chẳng qua cái gì?” Thân Giác vội vàng truy vấn.
Tang Tinh Hà thu lại tươi cười ở trên mặt, biểu tình nghiêm túc, “Vấn đề thân thể của ta vẫn còn chưa được giải quyết, ta muốn trước giải quyết nó càng sớm càng tốt. Bằng không ta sợ hắn thương tổn đến em. Ta đã báo việc này lại với sư phụ rồi, sư phụ nói sẽ thỉnh đại sư ở Thiên Phật Tự cùng Phổ La Trai trai chủ tới đây, nhìn xem ta là trúng cổ hay là trúng tà.”
Thân Giác gật gật đầu, “Vậy trong khoảng thời gian này ngươi ngàn vạn không được uống rượu, ta sẽ giám sát ngươi.”
Tang Tinh Hà a một tiếng, “Không thể đυ.ng vào rượu ư, thật là……” Hắn nhìn lo lắng trong mắt Thân Giác, nháy mắt lại sửa lại lý do thoái thác, “Được, không chạm vào rượu, từ đây ta sẽ kiêng rượu, đừng lo lắng.”
……
Thiên Phật Tự Liễu Ngộ đại sư cùng Phổ La Trai trai chủ một tháng sau đã tới Thiên La Am. Trong khoảng thời gian này, Tang Tinh Hà vẫn luôn không chạm vào rượu, thân thể cũng không xuất hiện điều gì quá khác thường.
Phổ La Trai trai chủ xem xét tình huống của Tang Tinh Hà xong, nàng rất nhanh đã nói với Nhạc Hồng, “Trong thân thể không có cổ trùng, cũng không có dấu vết đã từng bị cổ trùng xâm lấn qua, lệnh đồ hẳn là không bị hạ cổ.”
Nhạc Hồng nói: “Có thể có người đã lấy tóc của đồ nhi ta để làm vật hạ cổ chăng?”
Trai chủ lắc đầu, “Cổ thuật có lợi hại đến đâu thì cũng cần phải có cổ trùng, chuyện lấy tóc để hạ cổ này căn bản là không tồn tại, ta thấy việc này vẫn là nên giao cho Liễu Ngộ đại sư thì hơn.”
Sau khi Liễu Ngộ đại sư xem xét tình huống Tang Tinh Hà xong, thì niệm cho Tang Tinh Hà nghe một đoạn kinh thư. Lúc Tang Tinh Hà mới nghe sơ sơ thì còn ổn, nhưng sau khi nghe lại thì đột ngột ôm đầu, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Biểu tình Liễu Ngộ đại sư đột biến, vội vàng ngừng lại. Sau khi ông dừng lại, Tang Tinh Hà cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nhạc Hồng thấy một màn như vậy, biểu tình thập phần ngưng trọng.
“Đại sư, đồ nhi của ta đây là...”
“Tà ám xâm lấn.” Liễu Ngộ đại sư nhẹ giọng nói, “Thân thể hắn trừ bỏ chính hắn, còn có một người khác nữa.”
Sắc mặt Nhạc Hồng tức khắc trở nên vô cùng khó coi, ông nhìn Liễu Ngộ đại sư, “Này…… Này…… Tại sao lại như vậy?”
Biểu tình của Liễu Ngộ đại sư vẫn còn tính là bình tĩnh, “Tà ám xâm lấn đều lựa chọn thời điểm người ta suy yếu nhất, lệnh đồ đã từng hôn mê mấy tháng, chỉ sợ tà ám chính là lựa lúc ấy mà nhân cơ hội hạ tay. Lần này tà ám xâm lấn mục đích là để chiếm đoạt nhục thể, may mắn là lệnh đồ tâm trí kiên định, nếu không thì đã sớm bị cắn nuốt.”
“Cắn nuốt?” Nhạc Hồng nghe lời này, sắc mặt càng thêm khó nhìn, “Ý của Đại sư là nói tà ám muốn hoàn toàn đoạt lấy thân thể của đồ đệ ta? Còn muốn ăn sạch sẽ hồn phách của đồ đệ ta?”
“Không sai biệt lắm chính là ý tứ này.” Liễu Ngộ đại sư nói, “May mắn là hiện tại vẫn còn chưa muộn. Nếu bày pháp trận đồ thuật thứ bảy mươi hai, lại dùng kinh thư siêu độ, sẽ có cơ hội thanh trừ hoàn toàn tà ám. Nhưng nếu cứ trì hoãn, chỉ sợ lệnh đồ sẽ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Rốt cuộc tà ám này cũng không phải là người, để cho nó xâm lấn nhân thể, lâu dần, tự nhiên cũng sẽ thay đổi một phần nhân thể, đến lúc đó sẽ khó mà xử lý.”
Nghe Liễu Ngộ đại sư nói xong, Nhạc Hồng nào dám trì hoãn, lập tức dẫn theo Tang Tinh Hà cùng một ít đệ tử xuất phát đi đến Thiên Phật Tự trước. Vốn ông không muốn dẫn theo Thân Giác cùng đi, vì đây rốt cuộc cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng Thân Giác một hai cứ phải theo đi. Sau khi Nhạc Hồng tìm về đứa con trai này, dĩ nhiên là vô cùng sủng ái, cho nên đành phải xuống nước dẫn theo Thân Giác cùng đi.
Chuyến này tiểu sư muội và Thiên Tùng không được đi theo.
Trên đường, Nhạc Hồng sợ Tang Tinh Hà xảy ra chuyện, cố ý phái vài đệ tử môn hạ có võ công lợi hại nhất cưỡi ngựa canh giữ ở bên ngoài xe ngựa của Tang Tinh Hà, cũng không cho Thân Giác tới gần.
“Tiểu Giác, trên người của Tinh Hà có tà ám vẫn chưa được thanh trừng, con đi xem hắn, sợ rằng sẽ có nguy hiểm, nghe cha nói, đừng đi.” Nhạc Hồng lôi kéo Thân Giác cùng ông ngồi chung một chiếc xe ngựa. Mấy ngày này, ông luôn gắng bày ra khuôn mặt từ phụ, Thân Giác tuy rằng trong lòng chán ghét, nhưng không biểu hiện ra mặt.
“Hiện tại mỗi ngày hắn luôn ngốc ở trong xe ngựa, nhất định sẽ rất buồn, ta cách xe ngựa nói chuyện với hắn thôi có được không?” Thân Giác thấy Nhạc Hồng còn có chút do dự, dứt khoát cắn răng một cái, gọi một tiếng “Cha.”
Một chữ cha này làm tâm Nhạc Hồng mềm nhũn, cũng không ngăn cản Thân Giác nữa.
Chờ đến lúc dừng xe để nghỉ ngơi chỉnh đốn, Thân Giác lập tức xuống xe ngựa. Những đệ tử trông coi Tang Tinh Hà thấy Thân Giác lại đây, cũng hiểu ý mà sôi nổi tránh ra. Bọn họ cũng đều biết Tang Tinh Hà cùng Thân Giác về sau sẽ thành thân.
Xe ngựa lẳng lặng dừng lại, phía sau màn xe dường như không hề có động tĩnh. Thân Giác đi đến bên cửa sổ xe ngựa, nhỏ giọng gọi Tang Tinh Hà một tiếng.
Dứt lời, màn xe từ từ bị vén lên.
Gương mặt Tang Tinh Hà xuất hiện ở phía sau cửa sổ xe. Hắn nhìn thấy Thân Giác, có chút kinh ngạc, “Tiểu Giác, tại sao em lại tới đây?”
“Ta đến xem ngươi.” Thân Giác nói, còn đặt một quyển sách vào tay Tang Tinh Hà, “Cái này là tập tranh kết của Thiên Tùng, nói về chuyện cũ của một hiệp khách giang hồ. Nếu như ngươi thật sự cảm thấy nhàm chán, có thể xem cho đỡ buồn.”
Tang Tinh Hà tiếp nhận sách trong tay Thân Giác, ôn nhu cười, “Cảm ơn Tiểu Giác.” Hắn nhìn trái nhìn phải, hơi đè thấp thanh âm, “Em ở chung với sư phụ, có quen không?”
Hắn nói lời này xong, phát hiện mặt Thân Giác hiện lên một tia xấu hổ, lập tức hiểu rõ.
Dù cho có là thân sinh phụ tử, nhưng đã lâu không gặp mặt nhiều năm như vậy, tình cảm không phải lập tức nói bồi dưỡng là có thể bồi dưỡng ra được. Từ chuyện Thân Giác hiện tại vẫn còn chưa muốn đổi lại tên họ, cũng có thể thấy được một vài.
“Không sao cả, về sau thời gian còn dài.” Tang Tinh Hà từ cửa sổ xe vươn tay xoa đầu Thân Giác, “Chờ chúng ta từ Thiên Phật Tự trở về, có lẽ vẫn còn kịp tiết Thất Tịch của Sa Thành, đến lúc đó chúng ta cùng đi thả hoa đăng.”
Thân Giác thẹn thùng cười, gật đầu với Tang Tinh Hà.
Đi được một tháng ngày đường, bọn họ rốt cuộc cũng đến Thiên Phật Tự.
Phương trượng của Thiên Phật Tự đã biết ý đồ đến đây của bọn họ, trước đó cũng đã chuẩn bị trai phòng tươm tất đâu vào đấy. Chuyện của Tang Tinh Hà cũng được ấn định giải quyết vào bảy ngày sau.
Bảy ngày này, Thân Giác hoàn toàn không nhìn thấy Tang Tinh Hà, nghe đệ tử Thiên La Am nói, bảy ngày này Tang Tinh Hà phải ngâm mình ở Tịnh Tẩy trì phía sau núi Thiên Phật Tự, để tẩy đi tạp niệm ở sâu trong lòng.
Nhạc Hồng sợ xảy ra chuyện, căn bản là không cho Thân Giác đi thăm Tang Tinh Hà, cho dù Thân Giác có gọi cha cũng vô dụng.
Thời gian nhoáng cái đã trôi qua, bảy ngày vội vàng qua đi, ngày thứ tám, Thân Giác rốt cuộc cũng gặp được Tang Tinh Hà.
Cậu không biết bảy ngày này Tang Tinh Hà đã phải chịu đựng những gì, cả người gầy đi một vòng lớn, thân hình gầy ốm, khuôn mặt mệt mỏi, chỉ là biểu tình lại thập phần bình thản. Hắn thả chân trần từ ngoài điện chậm rãi đi vào, trong điện tối tăm, càng thêm tôn lên gương mặt như quan ngọc, khẩu tựa đồ chu*. Không biết có phải vì gầy đi rất nhiều hay không, lúc này mặt mày hắn xinh đẹp đến gần giống như yêu quái trong núi sâu.
(*: môi đỏ như son ấy)
Tang Tinh Hà trước là hành lễ với 72 vị cao tăng, sau lại nhìn về phía Nhạc Hồng, gọi một tiếng sư phụ, cuối cùng, mới đem tầm mắt phóng tới trên người Thân Giác.
Hắn nhìn thấy Thân Giác, khẽ cong môi.
Thân Giác nhìn Tang Tinh Hà, thấy thế, cũng cười đáp lại một chút. Hôm nay cậu cầu Nhạc Hồng một hồi lâu, mới có thể được vào trong đại điện.
Chờ Tang Tinh Hà xếp bằng ngồi xuống trong điện, Thân Giác mới trộm tới gần Nhạc Hồng, “Cha, tà ám trên người Tinh Hà thật sự có thể bị thanh trừ sao?”
Sắc mặt Nhạc Hồng không vui, “Không biết, nhưng tổng cũng phải thử một lần.”
“Vạn nhất…… không thể thanh trừ thì làm sao bây giờ?” Thân Giác có chút sợ hãi mà run lên một chút, “Cha, ta đã từng tiếp xúc với tà ám kia, hắn đặc biệt khủng bố, ta không muốn Tinh Hà sẽ biến thành như vậy, ta…… rất sợ hãi.”
Nhạc Hồng nhìn về phía Thân Giác, thở dài, ông vươn tay vỗ vỗ vai Thân Giác, “Đừng sợ, vạn sự đã có cha ở đây, nếu như tà ám kia thật sự không thể thanh trừ, cha cũng sẽ không để tên kia thương tổn đến con.”
Thân Giác nghe vậy lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, “Cha thật tốt.”
Dứt lời, cậu chuyển mắt nhìn về phía Tang Tinh Hà đang ngồi trong điện, ánh mắt dần dần âm trầm. Từ lúc nhìn thấy Nhạc Hồng, cậu liền phát hiện Tang Tinh Hà đối với vị sư phụ Nhạc Hồng này hoàn toàn là ngu trung. Chỉ cần là điều Nhạc Hồng muốn, Tang Tinh Hà đều sẽ nguyện ý làm. Khó trách mấy đời trước cái chết của Nhạc Hồng lại gây ra đả kích lớn với Tang Tinh Hà như vậy.
Cậu muốn đánh bại tâm phòng bị của Tang Tinh Hà, phỏng chừng phải xuống tay từ chỗ Nhạc Hồng này.
Nếu Tang Tinh Hà phát hiện chính mình bị Nhạc Hồng vứt bỏ thì sẽ như thế nào? Không thể không nói, cậu thật sự có chút chờ mong phản ứng của đối phương.
Mà muốn để cho Nhạc Hồng vứt bỏ Tang Tinh Hà, tiền đề là Tang Tinh Hà phải biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ trước đã.
Mấy ngày nay Thân Giác cũng không hề nhàn rỗi, tâm tò mò với kinh Phật nổi lên, thường xuyên đi theo đàm đạo với Liễu Ngộ đại sư, cũng dần có chút hiểu biết về đồ trận thứ bảy mươi hai này. Cậu còn biết đồ trận này cũng có thể bị gián đoạn, mà một khi bị gián đoạn, sự tình sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng.
Nhưng Liễu Ngộ đại sư không có nói cho Thân Giác biết làm thế nào để đánh gãy pháp trận.
Ánh mắt Thân Giác đảo qua 72 vị cao tăng một lượt, có lẽ trong này có một vị cao tăng là mắt trận, nhưng cậu không thể thử, vì thử sẽ bại lộ chính mình.
Cho nên chỉ có thể dựa vào Tang Tinh Hà.
Ngộ Từ ở trong cơ thể của Tang Tinh Hà có thể nhìn thấy hết thảy mọi chuyện ở bên ngoài, có lẽ hiện tại y cũng đang nhìn những cao tăng này sắp siêu độ y, Ngộ Từ sẽ cam tâm sao? Có lẽ y sẽ cam tâm, nhưng Thân Giác không muốn y cam tâm.
Nghĩ đến đây, Thân Giác quay đầu thấp giọng nói một câu với Nhạc Hồng, Nhạc Hồng hơi nhíu mi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Lúc này pháp trận vẫn còn chưa bắt đầu, Thân Giác được Nhạc Hồng cho phép, vội vàng chạy vào pháp trận. Cậu đi tới trước mặt Tang Tinh Hà, ngồi quỳ xuống dưới. Tang Tinh Hà nhìn thấy Thân Giác, biểu tình càng thêm ôn hòa, “Em như thế nào lại tới đây? Pháp trận sắp phải bắt đầu rồi.”
Thân Giác chủ động nắm lấy tay Tang Tinh Hà, biểu tình thận trọng, “Ta tới là muốn nói với ngươi rằng, Tinh Hà, lòng ta tâm duyệt ngươi, từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, kỳ thật ta đã động tâm. Cho dù sau này có những ngày tháng ta phải xa cách ngươi, ta cũng không có lúc nào là không nhớ tới ngươi. Khi đó ta quả thực thống khổ đến mức muốn chết đi, chỉ là ta nghĩ, nếu ta tiếp tục tồn tại thì sẽ có thể gặp lại ngươi. Lần đó Ngộ Từ đột nhiên xuất hiện, ta rất sợ y sẽ thương tổn đến ngươi, nhưng thật may là ngươi đã gϊếŧ được y. Tinh Hà, ngươi nhất định phải khỏe lên, ta nghe nói trận pháp này vô cùng lợi hại, trừ khi là tìm được mắt trận, căn bản là vô pháp phá được trận này. Cho nên tà ám trong thân thể ngươi nhất định sẽ bị tiêu diệt.”
Trong mắt cậu một mảnh trong veo thánh khiết, bên trong ấy vẫn là tình yêu nhiệt liệt trắng ra không kiêng kị gì.
Tang Tinh Hà nghe thấy những lời này, lại đột nhiên nhíu chặt mi. Giữa mày hắn nhảy nhảy, một hồi lâu mới nói: “Ta đã biết, Tiểu Giác, ta……” Hắn đột nhiên ôm chặt đầu.
Thân Giác thấy dáng vẻ của Tang Tinh Hà không đúng, tựa hồ như bị hoảng sợ, mà Nhạc Hồng ở bên cạnh thấy thế vội vàng tiến lên kéo Thân Giác ra khỏi pháp trận, “Tiểu Giác, đừng chậm trễ thời gian của đại sư nữa.” Ông nhìn về phía phương trượng Thiên Phật Tự, “Phương trượng, bắt đầu đi.”
Phương trượng khẽ gật đầu, gõ vang mặt mõ trước mặt.
Siêu độ bắt đầu rồi.
Một cánh tay Thân Giác bị Nhạc Hồng lôi kéo, lúc này cậu ngược lại không có tâm tình so đo với Nhạc Hồng cái này. Ánh mắt cậu vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Tang Tinh Hà.
Nếu thất bại, thế thì cậu chỉ có thể nghĩ một biện pháp khác.
Tốt nhất là phải thành công, vì như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền toái.
Ngộ Từ, không phải là ngươi yêu ta sao? Ngươi nghe xong những lời nói này rồi, không thấy hận sao?
Bọn họ có ý đồ muốn siêu độ ngươi, ngươi không thử phản kháng sao?
Lúc đầu biểu tình của Tang Tinh Hà còn tính là vững vàng, nhưng càng về sau, hắn dường như càng trở nên nôn nóng, bắt đầu ngồi không vững, ngay cả hơi thở cũng trở nên thô nặng hơn rất nhiều. Thanh âm của 72 vị cao tăng luôn quanh quẩn ở bên tai, Tang Tinh Hà ngẩng đầu lên, trước mắt hắn là một pho tượng Phật rất lớn trên đỉnh đầu. Mới ban ngày hắn còn thấy gương mặt Phật Tổ thật hiền từ, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy Phật Tổ như đang bễ nghễ nhìn hắn, giống như nhìn một con kiến tầm thường ở thế gian.
Con kiến? Ai là con kiến cơ?
Tang Tinh Hà cắn răng, đột nhiên lắc mạnh đầu. Nháy mắt tiếp theo, hắn đột nhiên đứng lên.
Thân Giác thấy, giống như là quá mức lo lắng cho hắn, thế nhưng lại trực tiếp gọi tên của Tang Tinh Hà ra.
Nhạc Hồng lập tức điểm á huyệt của Thân Giác, mà một tiếng này đã xuyên phá kinh thanh, bị Tang Tinh Hà nghe được.
Tang Tinh Hà quay đầu, nhìn về phía Thân Giác, đôi mắt dần chuyển thành đỏ ngầu. Một lát sau, hắn đột nhiên bạo khởi, đánh một chưởng thật mạnh vào một vị cao tăng ở bên trái hắn.
Cao tăng bị đánh đến khóe môi tràn ra máu tươi, nhưng vẫn như cũ không ngừng niệm kinh Phật.
Tang Tinh Hà thấy vậy, cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi tới bên cạnh vị cao tăng kia, một chưởng này hắn nhắm ngay đầu đối phương.
“Con lừa trọc đáng chết, nếu các ngươi vẫn còn không chịu ngừng lại, ta sẽ lập tức gϊếŧ con lừa trọc đáng chết này.” Biểu tình Tang Tinh Hà âm lãnh nhìn phương trượng Thiên Phật Tự, “Ngươi có thể thử tiếp tục niệm, để xem là ngươi niệm nhanh hơn, hay là ta gϊếŧ hắn nhanh hơn.”
Phương trượng nhắm mắt lại, chỉ là Phật châu trong tay di chuyển ngày càng nhanh.
Tang Tinh Hà xuy một tiếng, tay không chút do dự đánh tiếp một chưởng nữa.
Nhạc Hồng đứng ở bên cạnh cuối cũng nhìn không nổi nữa, trực tiếp tấn công qua, “Nghịch đồ, còn không chịu ngừng tay?”
Tang Tinh Hà lập tức đẩy vị cao tăng kia về phía Nhạc Hồng, lại đánh một chưởng vào một vị cao tăng bên cạnh.
Mắt trận ở chỗ nào? Ai là mắt trận?
Hắn liên tiếp công kích vài vị cao tăng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người một vị tăng nhân trẻ tuổi.
Tang Tinh Hà nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười khát máu.
Phương trượng vốn là đang nhắm hai mắt lại, đột nhiên, Phật châu trong tay ông vỡ ra.
Những hạt Phật châu rơi xuống đất, tiếng vang thanh thúy như giọt mưa to rơi xuống mái hiên, vương vãi đầy đất.
Ngón tay ông khẽ động, cuối cùng là mở bừng mắt, trong mắt có từ bi thương hại đối với vạn vật, “Thí chủ, hà tất phải nhất ý cô hành*? Thế gian vạn vật, cũng chỉ là giây lát lướt qua. Tham luyến phàm trần, cũng không có bất luận cái gì tốt. Thí chủ chớ nên sinh chấp niệm, vẫn là nên sớm quay đầu.”
(*: Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không chịu tiếp thu ý kiến của người khác)
Tang Tinh Hà bóp cổ vị tăng nhân trẻ tuổi kia, dùng tính mạng của đối phương bức Nhạc Hồng không được tiến lên, “Con lừa trọc đáng chết, ta một hai cứ phải nhất ý cô hành đấy, ngươi làm gì được ta?” Hắn hừ lạnh một tiếng, “Lúc còn sống thì các ngươi mắng ta là ma đầu, sau khi chết thì các ngươi lại mắng ta là tà ám. Hôm nay ta chính là muốn nhìn xem một chút rốt cuộc là các ngươi thắng, hay là ta thắng.”
Hắn nhìn về phía tăng nhân trẻ tuổi bị hắn chế trụ, “Gia hỏa này hẳn là đệ tử thân truyền của ngươi phải không? Ngươi nói xem nếu như ta gϊếŧ hắn, ngươi có tức giận hay không?”
Ánh mắt phương trượng bình tĩnh, “Sinh cũng là tử, tử cũng là sinh. Sinh lại không phải là sinh, tử lại không phải là tử. Sinh tử bất quá cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.”
Tang Tinh Hà ha một tiếng, “Nói vớ vẩn chó má làm cái gì, nói thẳng ra là ngươi không để bụng đến sống chết của hắn ta đi. Kia……” Hắn nhìn về phía Nhạc Hồng đối diện, “Nhạc chưởng môn, còn ngươi thì sao?”
Sắc mặt Nhạc Hồng đã xanh mét, là ông cầu Thiên Phật Tự giúp ông chuyện này, hiện giờ Thiên Phật Tự biến thành như vậy, rất nhiều cao tăng đều đã bị thương, là ông sai.
“Ta mặc kệ ngươi là người hay là tà ám, ngươi nên nhanh buông cao tăng ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.”
“Ta có thể buông hắn ra, có điều ngươi phải lấy Thân Giác ra trao đổi với ta.” Tang Tinh Hà lẳng lặng nói.
Nhạc Hồng nghe vậy tức giận, “Nằm mơ!”
Lúc này, Thân Giác lại chạy tới, cậu bị điểm á huyệt, không có cách nào nói chuyện được, nhưng vẫn luôn lắc đầu với Tang Tinh Hà. Trong đôi mắt lam xinh đẹp kia toàn là khẩn cầu.
Khẩn cầu?
Cậu muốn khẩn cầu cái gì?
Khẩn cầu y buông tha cho con lừa trọc này?
Hay là khẩn cầu y buông xuôi hết thảy, chấp nhận bị siêu độ?
A, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì bắt y phải nhìn Thân Giác và người gϊếŧ y được ở bên nhau?
Y yêu Thân Giác như vậy, dẫu biết rằng đối phương đang cố ý câu dẫn y, cố ý chuốc rượu, y vẫn tham luyến một chút ôn tồn kia. Y nghĩ, nếu không thể có được, thì tránh ở một bên yên lặng nhìn cũng không sao. Thế nhưng Thân Giác lại muốn y chết, muốn y hôi phi yên diệt.
***********
Tác giả có lời muốn nói: Phản sát rốt cuộc cũng bắt đầu.
Tang Tinh Hà: Đời này không thể đi thả hoa đăng rồi.
Tra tác giả: Loại lời nói này xin đừng có nói ra, hệt như trong phim chiến tranh mà nói “Ta cho ngươi xem ảnh của con trai này, rất đẹp phải không?" là y như rằng có chung một kết quả.
Ngộ Từ: Đồ ngốc.
Tra tác giả: Ngươi cũng không có đỡ hơn chút nào đâu, nói với người trong lòng là muốn cùng chết, thông thường thì sẽ chỉ chết một người thôi, không biết sao?
Tang Tinh Hà: Ngu ngốc.
***********
Editor có lời muốn nói:
Chưa đầy một tháng nữa là mình thi đại học rồi ^^ tadaaaa
Nhưng con bé lười học là mình thì chả học gì mà lăn đi edit truyện đâyyy =))))
Còn nữa, mỗi lần Ngộ Từ đặt biệt danh đều rất là đáng yêu.....