Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 58: Xử Lý Quân Tử (21)

Ánh trăng bàng bạc như một cái l*иg ấp ôm lấy thế gian vạn vật, dung nhập mọi thứ vào trong đó.

Ngộ Từ ngắm nhìn người đang ngồi ở bên cạnh, đằng hắng vài tiếng, mới ngân nga nói: “Em cũng thấy rồi đó, Tang Tinh Hà còn cố ý cho con nhóc hề kia hẳn một cái cái còi. Hắn cũng sắp phải thành thân rồi, ta thấy em vẫn là nên nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi, hủy nhân duyên của người ta là bị thiên lôi đánh đó.”

Lời này của y còn ra vẻ đạo lý, bởi vì da mặt y quá dày, còn gọi tiểu sư muội xinh đẹp quyến rũ kia của Tang Tinh Hà là con nhóc hề.

Thân Giác không để ý tới y, chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Ngộ Từ thấy Thân Giác không để ý tới mình, hừ lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy cánh tay của Thân Giác, không cho đối phương đi, “Rốt cuộc là em đang nghĩ cái gì? Hết hy vọng chưa hay là vẫn không từ bỏ ý định?”

Thân Giác nhìn y một cái, lại dời tầm mắt đi.

Ngộ Từ nhìn thấy bộ dáng này của Thân Giác thì vô cùng tức giận, nhưng y lại nhịn xuống. Dù sao thì Tang Tinh Hà cũng sắp thành hôn, y cũng có rất nhiều thời gian tiếp xúc với Thân Giác. Chờ sau khi Tang Tinh Hà thành hôn rồi, dù cho Thân Giác có chưa từ bỏ ý định đi chăng nữa cũng phải hết hy vọng. Nghĩ đến đây, y cong môi, chuyển giận dữ thành mỉm cười, cười tủm tỉm dẫn người về khách điếm.

Mà hôm sau, Ngộ Từ thu được tin tức từ Thập Tuyệt đảo, y nhìn nội dung trên tin báo, biểu tình chợt biến đổi, ngay cả Thân Giác ở trong phòng cũng không rảnh bận tâm, trực tiếp đi ra ngoài. Thân Giác thấy Ngộ Từ vội vàng như vậy, có chút tò mò.

Ngộ Từ rất ít khi lộ ra loại biểu tình này.

Ngộ Từ cầm tin này đi tìm hữu hộ pháp ở phòng cách vách, “Ngươi nhìn xem cái này đi.”

Hữu hộ pháp tiếp nhận tin, xem xong nội dung trên đó, trực tiếp mắng: "Những tên tự xưng là danh môn chính phái đó thế nhưng lại dám đánh lén Thập Tuyệt đảo chúng ta. Đảo chủ, hiện tại chúng ta hãy ngay lập tức trở về.”

Lần này bọn họ đi ra ngoài mang theo toàn là những để tử võ công cao cường. Không có bọn họ, sợ là khi Thập Tuyệt đảo đối chiến với những đệ tử tinh anh của các đại môn phái khác trong võ lâm sẽ không có bao nhiêu phần thắng.

“Khoan đã, giờ vẫn chưa thể đi được.” Ngộ Từ chậm rãi lắc đầu, “Còn phải để cho Thân Giác tận mắt chứng kiến hôn lễ của Tang Tinh Hà đã.”

Hữu hộ pháp nóng nảy, “Đảo chủ, hiện tại đã là khi nào rồi, đợi đến lúc Tang Tinh Hà thành hôn thì còn cứu kịp hay sao, hà tất một hai phải xem hiện trường làm cái gì? Chúng ta vẫn nên sớm quay trở về đi.”

Hắn nói xong, đột nhiên đưa tay vỗ trán một cái, “Đảo chủ, ta cảm thấy việc này rất kì lạ.Tang Tinh Hà thành hôn, các đại môn phái đều phải phái người tới tham gia hôn lễ mới đúng, làm gì còn có thời gian đi tấn công Thập Tuyệt đảo của chúng ta nữa?”

Ngộ Từ liếc hắn một cái, “Xem ra ngươi vẫn chưa ngu, ta sợ buổi hôn lễ này là giả.”

“Giả?” Hữu hộ pháp sững người một chút.

Ngộ Từ híp mắt, “Trên danh nghĩa là mời các đại môn phái tới tham gia hôn lễ, nói không chừng là lén lút tổ chức nhân thủ tấn công Thập Tuyệt đảo chúng ta. Lúc Tang Tinh Hà rời khỏi Thập Tuyệt đảo, tuy là có bịt mắt, nhưng người này vô cùng thông tuệ, nói không chừng có thể nghe thanh nhận lộ*. Có điều nếu như hôn lễ là ngụy trang, vậy vì sao Tang Tinh Hà vẫn còn ở nơi này?”

(*: nghe tiếng động mà nhận ra, biết được đường đi như thế nào)

Đây là chỗ mà y không nghĩ ra được.

Việc này thật sự lộ ra chỗ cổ quái.

Ngộ Từ không nghĩ ra, hữu hộ pháp càng không thông được. Hắn chỉ nghĩ phải nhanh chóng quay trở về, ở trong thâm tâm của hắn, ngây ngốc tại nơi này tham gia hôn lễ hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào. Nhưng mà Ngộ Từ không nghĩ như vậy. Y suy nghĩ một lát, quyết định để hữu hộ pháp dẫn người trở về, còn y và Thân Giác thì tiếp tục ở chỗ này tham gia tiệc cưới.

Hữu hộ pháp vừa nghe đã lập tức phản đối, nhưng thái độ Ngộ Từ cực kỳ kiên quyết, “Ngươi yên tâm, lấy võ công của ta, trên đời này người có thể làm ta bị thương không nhiều lắm. Nếu thực sự có trá, các ngươi lưu lại nơi này cũng sẽ bị liên lụy, vẫn nên trở về đi. Võ công của tên Hạ Tước Anh kia không cao, ngươi trở về bảo vệ hắn.”

Hữu hộ pháp không thể làm trái lệnh Ngộ Từ, buổi chiều hôm đó, hắn lập tức mang theo người vội vàng trở về Thập Tuyệt đảo. Tận hôm sau Thân Giác mới phát hiện hữu hộ pháp bọn họ đã rời đi, mà ngày này cách hôn lễ của Tang Tinh Hà chỉ có hai ngày. Không có người bảo vệ, Ngộ Từ cũng không cẩn thận hơn được một chút nào, ngược lại còn tùy tiện dắt Thân Giác đi dạo phố.

“Trên đảo không có chợ, em nhìn thấy cái gì ưng ý thì cứ mua, ta mang theo rất nhiều tiền.” Ngộ Từ vỗ vỗ túi tiền giắt ở đai lưng của mình.

Thân Giác nhìn bộ dáng này của y, tổng cảm thấy Ngộ Từ rất nhanh sẽ phải ăn mệt. Quả nhiên, bọn họ vẫn còn chưa đi dạo chợ được bao lâu, Ngộ Từ đột nhiên cúi đầu nhìn xuống người mình, mới phát hiện túi tiền đã rỗng tuếch. Mới vừa rồi người qua người lại rất nhiều, y chỉ lo che chở cho Thân Giác, bản thân thì bị người ta đυ.ng vài cái.

Ánh mắt y run rẩy, lại nhìn lại một lần nữa, nửa ngày, y quay đầu kéo Thân Giác vào một cửa hàng bán tranh và thơ chữ, “Em ở chỗ này chờ ta một lát, ta đi bắt tên trộm vặt kia.”

Ngộ Từ nói xong lập tức đi ra ngoài, nháy mắy đã biến mất trước mặt Thân Giác.

Không có Ngộ Từ, Thân Giác ngược lại càng tự do. Chỉ là lấy tốc độc của Ngộ Từ, phỏng chừng rất nhanh nữa sẽ trở về, cậu chạy trốn cũng không có ý nghĩa. Huống chi vừa ra đến cửa, Ngộ Từ đã cố ý xoa Truy tung hương lên trên người cậu. Truy tung hương này ngấm vào cơ, cho dù cậu có thay đổi quần áo đi chăng nữa thì Ngộ Từ vẫn có thể tìm được cậu, cho nên Thân Giác càng không nghĩ đến chuyện bỏ chạy lúc này.

Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm, dứt khoát đi qua đi lại trong cửa hàng bán tranh thơ này. Chưa đi được bao lâu thì nghe thấy tiếng có người bước vào.

“Lão bản, lần trước ta có nhờ ông tu sửa bức hoạ cuộn tròn đã xong chưa?”

Thanh âm này giống như đã nghe qua ở chỗ nào rồi.

Thân Giác suy nghĩ, liền quay đầu lại. Không ngờ tới sẽ thấy được vị tiểu sư muội kia của Tang Tinh Hà.

Hôm nay tiểu sư muội mặc một bộ váy màu hồng đào, cả người càng thêm yêu kiều mỹ lệ. Nếu chỉ nhìn sơ qua tướng mạo, nàng và Tang Tinh Hà quả thật vô cùng xứng đôi. Lúc này nàng đang nhận lấy bức hoa từ trong tay lão bản, mở ra ngắm nghía, mới hơi nâng cằm, “Tiểu Lăng, đưa tiền.”

Nàng nói với nha hoàn bên cạnh.

Tuy rằng nàng rất nhanh đã cuộn bức hoạ lại, nhưng Thân Giác đứng xéo ở phía sau nàng liếc mắt một cái cũng đã nhìn thấy nội dung bên trên bức họa.

Người được vẽ bên trên chính là tiểu sư muội. Tuy Thân Giác chỉ là nhìn thoáng qua vô cùng vội vàng, nhưng cũng có thể nhìn ra lúc họa người vẽ tranh vô cùng cẩn trọng tinh tế, sợ là đã phí không ít công phu. Theo như lời của tiểu sư muội vừa mới nói với ông chủ cửa hàng, hẳn là lúc trước bức họa này có tổn hại, nàng không tự mình sửa được, cho nên mới đến cửa hàng này.

Cái này cũng đại biểu cho một chuyện, người vẽ tranh cũng không có ở đây. Vì nếu người vẽ tranh có mặt ở đây thì đã tự tay sửa nó rồi.

Tiểu sư muội thật cẩn thận cuộn tròn bức hoạ lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thân Giác. Ánh mắt của nàng dừng ở trên người Thân Giác ngắn ngủn trong một chớp mắt đã rời đi. Thân Giác đỡ mũ có rèm của mình, xoay người đi sang chỗ khác.

Chắc là cách ăn mặc của cậu khiến cho tiểu sư muội chú ý.

Nữ nhi chốn giang hồ vô cùng gan dạ lại phóng khoáng, ngay cả nữ tử cũng sẽ không mang mũ có rèm. Thế nhưng một nam tử như cậu lại mang mũ có rèm, sợ là có chút gây chú ý.

Tiểu sư muội đi ra bằng cửa sau, lại nhịn không được nhìn về phía sau cửa hàng bán tranh thơ, nàng nhíu mày ngài, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Lăng, em có cảm thấy người mới vừa rồi kia vô cùng quen mắt hay không?”

Nha hoàn Tiểu Lăng ngẩn người, “Tiểu thư nói ai cơ?”

Mắt Tiểu sư muội trợn trắng, “Ta nói là vị nam nhân đội mũ có rèm kia đó, ta đường đường là một cô nương còn chưa đội mũ có rèm, thế mà hắn lại đội, cổ cổ quái quái.”

Nha hoàn Tiểu Lăng chớp mắt, “Đại khái là hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt của hắn đi.”

“Vô nghĩa.” Tiểu sư muội đi về phía trước, nói chuyện cùng với nha hoàn này của nàng thật là mệt.

Nha hoàn Tiểu Lăng vội vàng đuổi theo, nàng nhìn tiểu sư muội tự mình cuộn tròn bức hoạ, không khỏi nói: “Tiểu thư, để nô tỳ cầm tranh cho.”

Tiểu sư muội vội vàng lắc đầu, “Ta tự mình cầm là được rồi, đã bị huỷ hoại một lần, ta không thể để cho bức tranh này lại xảy ra chuyện nữa.” Lúc nàng nói lời này, biểu tình ảm đạm đi rất nhiều.

Nha hoàn Tiểu Lăng thấy thế, thở dài, “Tiểu thư, người nói hắn……”

Tiểu sư muội đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiểu Lăng, đánh gãy lời nói của nha hoàn, “Câm miệng, không được thảo luận mấy thứ này ở bên ngoài, vạn nhất bị người ta nghe được thì làm sao bây giờ?” Nàng nói xong thì lập tức quay đầu đi, Tiểu Lăng ai một tiếng rồi vội vàng đuổi theo, “Tiểu thư, người đi chầm chậm thôi, đợi nô tỳ với.”

Thân Giác từ phía sau góc tường đi ra, biểu tình hơi có chút biến hóa.

Các nàng có thứ gì mà không thể bị người khác nghe được?

Tiểu sư muội trân quý bức họa này như thế, càng như là bởi vì chủ nhân của bức tranh hơn. Thế nhưng chủ nhân của bức họa này là ai?

Có vẻ như không phải là Tang Tinh Hà.

Thân Giác vừa nghĩ vừa đi trở về cửa hàng tranh thơ. Cậu vừa về thì nhìn thấy Ngộ Từ.

Trong tay Ngộ Từ cầm túi tiền đã bị mất. Khi đến gần, Thân Giác ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người y. Thân Giác không khỏi nhìn lướt qua ống tay áo của Ngộ Từ, nơi đó còn dính một chút vết máu, xem dấu vết dường như là vừa rồi mới lưu lại.

“Chờ lâu rồi phải không, chúng ta đi thôi.” Ngộ Từ dường như không phát hiện được Thân Giác khác thường, hơi hơi mỉm cười, lôi kéo Thân Giác đi ra ngoài.

Đáng tiếc Thân Giác vốn là không có hứng thú đi dạo phố gì cho cam. Cậu nghĩ về chuyện của tiểu sư muội, hứng thú đi dạo càng thêm tiêu giảm. Ngộ Từ dường như cũng cảm thấy buồn chán, hai người không đi dạo được bao lâu đã trở về khách điếm.

Hôm sau hai người bọn họ chỉ quanh quẩn ở trong khách điếm. Nhưng đến tầm gần chạng vạng, Ngộ Từ đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về có mang theo hai bộ xiêm y. Bởi vì ngày thứ hai chính là hôn lễ của Tang Tinh Hà, Thân Giác muốn vào Thiên La Am, không thể lại đội mũ có rèm nữa. Cho nên Ngộ Từ chuẩn bị giúp Thân Giác đổi một khuôn mặt khác.

Y mang về một bộ nam trang và một bộ nữ trang, hai bộ quần áo bị y ném xuống giường.

“Em muốn mặc bộ nào?”

Ngộ Từ cười như không cười mà nhìn Thân Giác.