Tang Tinh Hà cúi đầu nhìn người đang cắn cánh tay mình. Thì ra là ổ khóa đằng sau mặt nạ của Thân Giác không biết đã bị mở ra từ khi nào, cho nên cậu mới cắn hắn. Từ góc độ này của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt trắng mịn của đối phương.
Trên mặt còn có cả lông tơ ngắn ngủn, dưới ánh nến tản ra sắc thái ấm áp.
Thân Giác cắn đến khi miệng của chính mình tê dại, mới buông tha cho Tang Tinh Hà. Cậu dùng tay giữ lấy mặt nạ, quay đầu lại nhìn hắn. Tang Tinh Hà bị Thân Giác nhìn chằm chằm đến sửng sốt, đột nhiên có một bàn tay che khuất đi đôi mắt của hắn, bàn tay kia lạnh băng, giống như độ ấm trên người chủ nhân nó.
Cái tay kia vừa mới bỏ ra, trên mặt Tang Tinh Hà lại nhiều thêm một cái mặt nạ.
Thân Giác lật ngược mặt nạ lại, còn nắm lấy tay hắn, để đối phương cầm mặt nạ cho tốt.
Tang Tinh Hà là người cực kỳ thông minh, hắn nhanh chóng hiểu được Thân Giác muốn làm gì. Đây là Thân Giác không muốn để hắn nhìn thấy cậu mặc quần áo, cho nên mới che mắt của hắn lại. Khóe môi Tang Tinh Hà ẩn dưới mặt nạ khẽ cong lên, quả nhiên, bên tai nghe được âm thanh sột soạt mặc quần áo.
Hắn ngồi dưới đất, một tay đỡ lấy mặt nạ được chế tạo bằng đồng, chân dài hơi cong lại, chỉ một bộ bạch y cũng không thể giấu được nét phong lưu lãng tử ở trên người hắn.
Tang Tinh Hà sinh ra đã sở hữu vẻ ngoài diễm lệ nhất, nhưng hắn chưa bao giờ để ý đến chuyện này, thậm chí cũng ít khi chú ý tới tướng mạo của người khác. Ở trong lòng của hắn, vô luận là xấu hay đẹp thì cũng chỉ là một cái túi da, mà ở dưới túi da thì đều là bạch cốt giống nhau.
Mà người hiện tại trước mắt hắn đây, hắn chưa từng nghe qua giọng nói của đối phương, ngay cả tên của đối phương cũng không biết, dù cho đã da thịt thân cận hai lần. Có điều hắn đã từng thấy qua tướng mạo của cậu rồi, lúc ấy hắn vừa mới tỉnh lại sau cú ngất, chỉ một cái thoáng nhìn, cũng đủ để cho hắn thấy rõ diện mạo của cậu.
Bất quá khi đó Thân Giác bị sưng mặt, tóc cũng tán loạn, thật đúng là nhìn không ra là đẹp như thế nào.
Thương tích trên mặt Thân Giác dĩ nhiên không phải là do hắn đánh, nhưng Tang Tinh Hà biết Thân Giác đã đem toàn bộ sự tình đổ hết lên trên đầu của mình, chỉ là hắn cũng không để ý cho lắm. Lúc hắn vẫn còn ở sư môn cũng thường xuyên gánh tội cho các sư đệ sư muội đồng môn, cũng đã thành thói quen.
Nhưng mà phản ứng của đối phương dường như cũng chỉ ra một điều, rằng cậu cũng không thích loại sự tình này, thậm chí xét từ lực đánh người tàn nhẫn của cậu mà nói, có lẽ không chỉ là không thích thôi đâu, mà còn là vô cùng chán ghét.
Hơn phân nửa là bị Ngộ Từ bức đi.
Nghĩ đến Ngộ Từ, trong mắt Tang Tinh Hà hiện lên một tia chán ghét.
Nói đến cùng, cậu và hắn đều chỉ là những kẻ đáng thương.
Trong lúc Tang Tinh Hà suy nghĩ lung tung, trên đầu hắn đột nhiên bị một kiện quần áo trùm kín mít, rồi sau đó một bàn tay nhỏ lạnh như băng nhanh chóng thò vào trong lớp quần áo, đoạt lại chiếc mặt nạ trên mặt hắn đi.
Sau khi mặt nạ bị cướp đi, Tang Tinh Hà còn bị ăn một chân.
Chờ Tang Tinh Hà kéo hết quần áo trên đầu xuống, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Thân Giác bỏ trốn mất dạng.
Hắn nhìn chỗ mới vừa rồi bị đá, biểu tình mệt mỏi mà bất đắc dĩ.
Tiểu gia hỏa kia thật đúng là người có thù tất báo, cư nhiên còn cố ý đá đúng chỗ mà hắn bị cắn đau.
……
Bên kia, Thân Giác cầm cái mặt nạ, vội vàng rời khỏi Dịch Thủy Các. Mới vừa đi ra được vài bước, đã nhìn thấy một bóng người ở phía trước.
Người nọ mặc một thân bạch y, tay áo buông thõng, nghe được phía sau có động tĩnh, liền xoay người lại.
Là tả hộ pháp.
Tả hộ pháp là người thứ hai trên Thập Tuyệt đảo thích mặc bạch y, người còn lại chính là Tang Tinh Hà. Trước khi Tang Tinh Hà tới, toàn bộ đảo chỉ có một mình tả hộ pháp là mặc bạch y.
Hắn nhìn thấy Thân Giác một tay đỡ mặt nạ, hơi nhướn mi.
Thân Giác nhìn thấy tả hộ pháp, bước chân hơi khựng lại, sau đó cậu chậm rì rì mà dịch tới trước mặt tả hộ pháp, một lát sau, mới bỏ mặt nạ xuống.
Tả hộ pháp nhìn thấy mặt nạ trong tay Thân Giác, hô một tiếng, “Làm sao mà ngươi mở khóa được vậy?”
Thân Giác chớp mắt, cậu ném mặt nạ vào trong tay của tả hộ pháp, mở tay trái của mình ra, dùng ngón tay phải viết chữ lên lòng bàn tay trái.
Lúc này ánh trăng mờ nhạt, tả hộ pháp phải nghiêm túc nhìn lắm, mới miễn cưỡng phân biệt được Thân Giác đang viết cái gì.
Cậu nói là do Ngộ Từ đập nát.
Tả hộ pháp biết Ngộ Từ đi tới Dịch Thủy Các, chỉ là lúc hắn biết điều đó thì đã quá muộn.
Lúc hắn chạy tới Dịch Thủy Các thì đã bắt gặp Ngộ Từ đang đi ra rồi. Khi đó ánh mắt của Ngộ Từ hệt như là muốn gϊếŧ người.
Tả hộ pháp nhìn Thân Giác vài lần, mới ngâm nga nói: “Ngươi có còn nhớ rõ lúc trước ta đã nói cái gì với ngươi không?”
Lúc này cánh môi bị giày vò của Thân Giác ánh lên hồng nhuận như được phủ một lớp nước hoa bị nghiền nát, mặt mày cũng lây dính sự mị hoặc câu hồn mà trước đây chưa từng có, thậm chí tư thế đứng lúc này của cậu cũng tiết lộ những gì vừa rồi cậu đã trải qua. Cậu nghe tả hộ pháp nói vậy, giống như là vô cùng sợ hãi, vội vàng cúi thấp đầu, những ngón tay quất quít đan vào nhau.
Lúc trước Tả hộ pháp đã từng nói qua với Thân Giác, nếu như để cho Tang Tinh Hà thấy được mặt của mình, cậu cũng không cần phải tồn tại nữa.
Thân Giác mím môi, đột nhiên ngẩng đầu lên, liều mạng lắc đầu với tả hộ pháp, trong mắt cậu toàn là nôn nóng, lại vội vã viết chữ lên lòng bàn tay của mình.
Tả hộ pháp rũ mắt nhìn Thân Giác viết chữ. Thân Giác đang sốt ruột, viết chữ cũng vô cùng hỗn loạn. Tả hộ pháp dù cho có xem nghiêm túc như thế nào, cũng chỉ có thể thấy rõ vài chữ, hắn đang định nói cái gì đó, lại nhìn thấy Thân Giác mở miệng ra.
Cậu muốn nói chuyện, muốn giải thích với tả hộ pháp, nhưng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng a a.
Thanh âm kia thật sự rất khó nghe.
Thân Giác dường như cũng phát hiện ra điều đó, chỉ kêu vài tiếng đã lập tức ngậm miệng lại.
Đôi mắt lam xinh đẹp của cậu hiện lên hổ thẹn, uể oải cùng với tuyệt vọng, cậu cũng không nhìn tả hộ pháp nữa, chỉ lấy lại cái mặt nạ từ trong tay tả hộ pháp. Cậu cầm mặt nạ ở trong tay một lúc, sau đó đột nhiên ném mạnh qua một bên.
Động tác đột ngột này của Thân Giác khiến tả hộ pháp sửng sốt, kế tiếp hắn nhìn thấy đôi mắt của đối phương lặng lẽ đỏ lên.
Tả hộ pháp nhíu mày, nói thật hắn từ trước đến nay vô cùng chán ghét nam nhân khóc. Nam nhân chứ đâu phải là nữ nhân, gặp chuyện rắc rối liền khóc thì tính là cái gì. Nhưng mà thiên la thể nam thì không thể hoàn toàn coi là một nam nhân bình thường được, vận mệnh bọn họ từ khi sinh ra đã chú định sẵn như vậy rồi.
Hắn biết có rất nhiều thiên la thể vốn được nuông chiều từ bé. Các môn phái, các gia tộc nuôi dưỡng những thiên la thể này cứ như đang dưỡng đóa nhân hoa kiều diễm nhất. Thiên la thể trước mắt không chừng cũng như vậy, được người sủng ái mà lớn lên. Nhưng sau khi đi tới Thập Tuyệt đảo, không chỉ địa vị hèn mọn, mà còn phải chấp nhận một loạt bất công.
Nói thật, tả hộ pháp cảm thấy nếu như hắn là Thân Giác, sợ là đã sớm tự sát rồi, như thế này thì ai mà chịu nổi?
Bị một nam nhân xa lạ ngủ, còn phải uống độc ách mất đi giọng nói, mà toàn bộ quá trình còn phải mang mặt nạ, nếu mặt nạ rơi, cũng chỉ có thể chết.
Tả hộ pháp cảm thấy nếu ai bắt hắn trải qua những chuyện này, hắn khẳng định sẽ đồ sát đến tận cửa nhà kẻ đó, lấy máu để rửa trôi thù hận trong lòng.
Nghĩ theo hướng này, chỉ một chút tiểu tính tình rắc rối của Thân Giác, ngay cả khóc, cũng không phải không thể chịu đựng.
“Được rồi, chỉ một lần này thôi, không có lần sau.” Tả hộ pháp thấp giọng nói, còn lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ từ trong tay áo đưa cho Thân Giác, “Lau mặt đi, ta đưa ngươi rời khỏi đây. Cái mặt nạ này không tốt, ngày mai ta sẽ đưa cho ngươi một cái mới tốt hơn.”
Thân Giác không nhận lấy khăn tay của tả hộ pháp, trực tiếp xoay người đi xuống dưới chân núi.
Tả hộ pháp xấu hổ mà sờ sờ chóp mũi, dứt khoát dùng khăn tay bao lại cái mặt nạ đã vỡ thành hai nửa trên mặt đất.
Việc này không thể để Ngộ Từ phát hiện được, bằng không y lại muốn nổi điên.
Thân Giác đi ở phía trước, lúc vừa mới quay người, biểu tình trên mặt đã biến thành lạnh nhạt. Sát ý ngập trời giấu ở dưới cặp mắt lam bình tĩnh như biển lặng, dưới lớp vỏ bọc mềm yếu là một trái tim lạnh băng.
Tả hộ pháp thấy Thân Giác đi nhanh như vậy, còn tưởng rằng đối phương vẫn đang giận dỗi, nên cũng không đuổi theo, chỉ chậm rãi đi theo phía sau Thân Giác.
Thân Giác không ở tại Dịch Thủy Các, cũng không ở tại nơi mà ban đầu cậu đã ở. Tả hộ pháp an bài cho cậu một sân viện khác, chỉ đơn độc một người ở.
Thân Giác trở về sân viện của mình, lập tức đi tắm nước nóng gần một canh giờ, đem làn da trên người chà đến đỏ lên mới chịu trở về phòng ngủ. Chỉ là mới ngủ được một nửa, cậu đột nhiên mở bừng mắt.
Bên mép giường của cậu có một người đang ngồi, người nọ không biết đã tới được bao lâu, cứ như vậy lặng thinh mà nhìn chằm chằm cậu.
Bởi vì người nọ ngược sáng, Thân Giác không thấy rõ được mặt người đó, chỉ có thể dựa vào hơi thở của đối phương mà phán đoán ra đối phương là một cao thủ.
“Ngươi tỉnh.” Người nọ đột nhiên nói.
Thân Giác nhận ra thanh âm của người này, là Ngộ Từ.
Thân Giác không khỏi lui về phía sau một chút. Ngộ Từ là người có tính ghen tị, bằng không lúc trước cũng sẽ không buộc Tang Tinh Hà phải gϊếŧ cậu, chỉ là Ngộ Từ không chịu thừa nhận mà thôi. Những ngày trước khi hai người bọn họ ẩn cư, một khi có ai đó dám cùng Tang Tinh Hà nói chuyện, Ngộ Từ sau đó đều sẽ trộm đi gϊếŧ chết người nọ.
Thân Giác không biết là Tang Tinh Hà có biết những việc này hay không, nhưng có lẽ là biết đi. Rốt cuộc thì người yêu bên gối thường xuyên đi ra ngoài vào ban đêm, lại bí mật lẻn trở về trong cùng đêm ấy, Tang Tinh Hà thông minh như thế thì làm sao mà không phát hiện được?
Tối nay Tang Tinh Hà lại ở trước mặt Ngộ Từ bảo vệ cậu như vậy, sợ là dưới đáy lòng Ngộ Từ đã sớm hận độc cậu.
Tay Thân Giác không tự chủ được sờ đến tiểu đao dưới gối đầu. Ở chỗ này cậu ngủ không an ổn, chỉ có để vũ khí cạnh bên mới có thể ngủ yên. Thế nhưng hiện tại ngay cả chủy thủ cậu cũng không lấy được, có được tiểu đao này cũng là do tả hộ pháp cho, Thân Giác phải lấy cớ là muốn dùng tiểu đao này gọt vỏ trái cây.
Thân Giác thấy không rõ mặt của Ngộ Từ, nhưng Ngộ Từ lại có thể thấy rõ động tác của Thân Giác. Võ công của y bỏ xa Thân Giác, đối với y mà nói, ban đêm cũng không khác ban ngày là mấy.
Y nhìn đối phương lén lút thò tay xuống dưới gối đầu, khinh miệt nâng khóe môi. Có phải tên tiểu quỷ lùn này nghĩ rằng cậu có thể thương tổn đến y hay không?
Ngộ Từ nghĩ đến đây, đột nhiên lật người lên. Y bóp cổ Thân Giác, chặt chẽ đè người ở dưới thân. Thân Giác ăn đau, trở tay rút ra tiểu đao, chỉ là còn chưa kịp đâm về phía Ngộ Từ, đã bị đối phương nửa đường đoạt đi.
Ngộ Từ nhìn xuống tiểu đao ở trong tay, đột nhiên đâm tiểu đao xuống gối đầu ngay sát bên tai Thân Giác.
Ánh mắt Thân Giác khẽ cứng lại, sau một thoáng thân thể cứng đờ, liền tan mất sức lực, phảng phất như một con trai dưới sông cam chịu mở ra lớp vỏ cứng rắn, hướng địch nhân lộ ra thịt trai mềm mại bên trong, cũng như động vật hướng kẻ địch cường đại lộ ra cái bụng, bộc lộ tư thái nhu nhược cùng thần phục lấy lòng.
“Ngược lại cũng rất thức thời. Tiểu đao này là Hạ Tước Anh cho ngươi đi, tên kia thích nhất là vật nhỏ biết giả bộ ngoan ngoãn.” Ngộ Từ thấp giọng nói, “Tiểu đao này chém sắt như chém bùn, năm đó ta đưa cho hắn coi như là quà cập quan, thế mà hắn lại cho ngươi, xem ra ngươi thật sự rất biết giả vờ, không chỉ lừa được Tang Tinh Hà, còn lừa được cả tên ngốc Hạ Tước Anh.”
Hạ Tước Anh là tên của tả hộ pháp.
Thân Giác bị bóp cổ, ngay cả hô hấp bình thường cũng khó khăn. Cậu bị bắt ngửa đầu, bởi vì thiếu oxy, sắc mặt dần dần chuyển đỏ.
Ngộ Từ lẳng lặng mà thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của Thân Giác một hồi, thấy người đã bắt đầu trợn trắng mắt, mới cười nhạo một tiếng rồi buông lỏng tay ra.
Y nắm lấy chỗ tóc dài sau gáy Thân Giác, thần sắc lạnh nhạt, “Ngươi ngụy trang đến ngây thơ lương thiện như vậy, bọn họ thế nhưng lại không nhìn ra. Ngươi nói xem, là do ngươi quá thông minh, hay là do bọn họ quá ngu xuẩn?”
Ngộ Từ nói xong lời này, bỗng dưng khẽ cong môi cười. Y vốn là trời sinh âm nhu, lúc này còn ôn nhu cười, giữa mặt mày có thêm vài phần hoặc sắc câu nhân, chỉ là Thân Giác nhìn không rõ, cũng không muốn nhìn.
“Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa, không bằng trước cho ta chiêm ngưỡng một chút đi?” Ngộ Từ cúi đầu, ở sát bên tai Thân Giác nhẹ giọng nói.
Thân Giác hơi hơi quay đầu, nhìn về phía Ngộ Từ, hai người ánh mắt tương chạm, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng an tĩnh đến mức phảng phất ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được.
Không biết qua bao lâu, Thân Giác nhẹ nhàng rút lọn tóc dài từ trong tay Ngộ Từ ra, cậu chậm rì rì sửa sang lại mái tóc dài của mình. Ngay khi Ngộ Từ bắt đầu lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, Thân Giác đột nhiên cử động.
Cậu đột nhiên xoay người đè Ngộ Từ ở dưới thân, trên khuôn mặt trắng mịn như tuyết là cánh môi đỏ mọng khẽ cong lên một nụ cười mị hoặc rúng động nhân tâm.
**********
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Tinh Hà: Vì sao ta lại cảm thấy ta tái rồi?