Nghê Tín Nghiêm lẳng lặng nhìn Thân Giác một lát, lại chuyển mắt qua nhìn chằm chằm về phía Mộ Dung Tu. Ánh mắt của y quá mức bình tĩnh, cứ như y căn bản không hề bị thương, "Lục hoàng tử, ngươi có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta là được, không cần liên lụy đến người khác."
Chỉ là lúc nói chuyện y đều phải cố gắng hết sức, dường như là gằn ra từng câu từng chữ.
Mộ Dung Tu nghe vậy, ý cười trên khóe môi càng gia tăng. Hắn nâng tay vỗ nhẹ hai cái, giống như là vì Nghê Tín Nghiêm lên tiếng mà trầm trồ khen ngợi, thế nhưng lời mà hắn nói ra lại nồng đậm ý vị châm chọc, "Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn còn không rõ ràng sao? Thật đáng thương, ngươi và phụ thân ngu dốt kia của ngươi quả thật là giống nhau như đúc."
Nghê Tín Nghiêm vừa mới nghe thấy Mộ Dung Tu nhắc tới Vĩnh Vương, ánh mắt đột ngột thay đổi. Ánh mắt y nhìn Mộ Dung Tu giống như sắp tụ thành đao kiếm phanh thây xẻ thịt đối phương "Ngươi đã làm gì phụ thân ta?"
"Cũng không có gì, chỉ là đưa hắn cho Ung Quốc mà thôi. Ta nghĩ người Ung Quốc hẳn là sẽ hảo hảo đối đãi vị anh hùng này đi, dù sao thì hắn cũng gϊếŧ nhiều người Ung Quốc như vậy." Mộ Dung Tu ngâm nga nói.
"Ngươi!" Nghê Tín Nghiêm gần như muốn bật dậy từ trên giường, nhưng y bị hạ nhuyễn cốt tán, cả người không còn chút sức lực nào, y chỉ có thể hung tợn trừng Mộ Dung Tu, "Nhãi ranh! Ngươi dám! Phụ thân ta có lỗi với Mộ Dung gia các người ở chỗ nào? Vì sao các ngươi phải làm như vậy? Nếu không phải có phụ thân ta, các ngươi có thể ở hoàng thành an gối vô ưu* sao?"
(*: ngủ ngon, không có ưu phiền lo lắng gì)
Y hỏi dồn dập, từng câu từng chữ lên án, phảng phất như muốn đòi lại công bằng cho những gì phụ thân y đã liều mạng trả giá mấy năm nay.
Là phụ thân y bảo vệ Mộ Dung quốc, để Mộ Dung hoàng tộc an tọa trên địa vị cao. Phụ thân y cũng chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì quá phận hay thất thố gì, bọn họ vì sao phải làm những chuyện này?
Mộ Dung Tu nhẹ nhàng lắc đầu, "Tá ma sát lư*, đạo lý này đã có tự cổ chí kim, ngươi còn chưa hiểu sao? Nếu chúng ta không sớm một chút xử trí các ngươi, đến lúc đó đổi lại là ngươi tới cùng ta nói một câu được làm vua thua làm giặc thì phải làm sao?"
(*: Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay - sát: gϊếŧ - lư: con lừa. Sau khi xay xong thì gϊếŧ chết lừa aka qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát)
Đời trước, hắn đứng ở giữa đại điện, nhìn nam nhân một thân khôi giáp cách đó không xa.
Nam nhân kia vẻ mặt tùy tiện, trên tay cầm đầu của phụ hoàng hắn, còn đem đầu của phụ hoàng hắn ném cho cấp dưới, phảng phất như đó chỉ là một món đồ chơi. Sau đó nam nhân kia còn ở trước mặt hắn, tự tay gϊếŧ chết các hoàng huynh, các hoàng đệ của hắn.
Mộ Dung Tu nhìn người của Mộ Dung gia thật giống như cẩu vẫy đuôi lấy lòng nam nhân, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy kết cục đầu mình hai nơi.
Khi đó hắn hỏi đối phương vì sao lại làm như vậy.
Đối phương nói: "Được làm vua thua làm giặc, Mộ Dung gia các người ngồi ở vị trí này quá lâu rồi, ta thấy chướng mắt."
Mộ Dung Tu cũng không cảm thấy chính mình có gì sai, con người vốn dĩ ích kỷ như vậy, hắn chẳng qua cũng chỉ là tiên hạ thủ vi cường mà thôi. Đổi một góc độ khác, nếu như hắn còn để cho Vĩnh Vương bọn họ tồn tại, đây chẳng phải chính là chắp hai tay nhường lại giang sơn hay sao?
......
"Mộ Dung Tu!" Gân xanh trên cổ Nghê Tín Nghiêm đều nổi lên, "Ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi!"
Y gào rống ra tiếng, giống như một con sói cô độc bị dồn đến cùng đường bí lối.
Mộ Dung Tu khinh miệt cười, dường như mất đi hứng thú với Nghê Tín Nghiêm, hắn xoay người, đi đến trước mặt Thân Giác.
Đôi mắt của hắn thập phần xinh đẹp, đặc biệt là lúc hơi nheo mắt nhìn người khác, hàng mi dài hơi rũ, ánh mắt lộ ra u lam.
"Ngươi muốn ta trói ngươi đi, hay là tự ngươi đi theo ta?" Mộ Dung Tu ôn thanh hỏi Thân Giác.
Thân Giác nhẹ nhàng mím môi, thấp giọng nói: "Ta đi theo ngươi."
Thời điểm Thân Giác rời đi cùng Mộ Dung Tu, ánh mắt Nghê Tín Nghiêm vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm Thân Giác, thẳng đến khi cậu hoàn toàn khuất bóng.
Ánh mắt y từ oán giận dần dần chuyển thành bi thương, bày tay đặt cạnh bên người nắm lấy khoảng không, như thể y đang muốn níu giữ thứ gì đó, nhưng cái gì cũng không giữ được.
......
Mộ Dung Tu mang Thân Giác lên một chiếc xe ngựa. Bên ngoài xe ngựa có một nam nhân mặc giáp phục tướng quân. Thời điểm gã nhìn thấy Mộ Dung Tu, trên mặt lập nức lộ ra nụ cười lấy lòng.
"Điện hạ, sao ngươi không ở lại thêm vài ngày nữa?"
"Thật sự hết cách rồi, kinh thành còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, ta thật sự không thể lưu lại thêm mấy ngày nữa." Mộ Dung Tu xốc màn xe lên, cười dịu dàng với nam nhân kia, "Nếu tướng quân có hứng thú đi kinh thành du ngoạn, đến lúc đó ta nhất định phụng bồi."
Ung Quốc tướng quân lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Tu cười, vô thức lộ ra biểu tình kinh diễm, sau đó nghe thấy lời Mộ Dung Tu nói, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối sâu sắc, "Về sau nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đi. Thôi, đường xá xa xôi, điện hạ bảo trọng."
"Tướng quân không cần lo lắng, lần này ta hồi kinh, nhất định sẽ đề cập với phụ hoàng về việc hai nước hòa thân, cùng với giao dịch biên thuỳ." Nhìn Mộ Dung Tu ôn tồn lễ độ nói chuyện với Ung Quốc tướng quân như vậy, nếu không phải lúc nãy Thân Giác chính mắt nhìn thấy bộ dáng của hắn ở trong phòng, chỉ sợ là sẽ cho rằng Mộ Dung Tu đời này so với Mộ Dung Tu đời trước không có gì khác nhau.
Không đúng, vẫn là có điểm khác nhau.
Đời trước, Mộ Dung Tu khinh thường lợi dụng vẻ bề ngoài của chính mình, nhưng hiện tại lại không như vậy.
Hắn chỉ là nở vài nụ cười đã mê hoặc vị Ung Quốc tướng quân kia đến thất điên bát đảo, thân thiết giống như hai nước đã giao bang nhiều năm.
Binh lính của Ung Quốc tướng quân vẫn luôn đảm bảo xe ngựa được đưa ra khỏi thành một cách trót lọt. Mộ Dung Tu buông màn xe xuống, mặt lập tức lạnh đi, hắn dùng nước trong xe rửa mặt rửa tay xong, nhắm mắt dựa vào trên vách xe nghỉ ngơi.
Đội hộ tống của Mộ Dung Tu chỉ có mấy chục người, nhưng có thể nhìn ra bọn họ đều là cao thủ trong cao thủ, võ nghệ siêu quần. Thậm chí huấn luyện vô cùng có trật tự, tiếng vó ngựa của bọn họ cũng đồng nhất với nhau.
Sáu năm này, Mộ Dung Tu trưởng thành quá nhanh.
Thân Giác cũng không để ý việc bị Mộ Dung Tu bắt trở về, rốt cuộc thì mục tiêu của cậu vẫn luôn là Mộ Dung Tu. Trước đây đi theo Nghê Tín Nghiêm cũng chỉ là vì khiến cho Mộ Dung Tu chán ghét Nghê Tín Nghiêm mà thôi. Hiện tại xem ra hai người này đã hoàn toàn trở mặt thành thù, coi đối phương là đối thủ một mất một còn rồi. Thế thì cậu cũng không cần thiết phải lưu lại bên cạnh Nghê Tín Nghiêm nữa.
Đang lúc Thân Giác suy nghĩ kế tiếp phải làm cái gì, Mộ Dung Tu ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.
"Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?" Thanh âm của hắn vô cùng lạnh lẽo.
Thân Giác hơi rũ mắt, "Nô tài không có suy nghĩ gì cả."
Mộ Dung Tu nhắm hai mắt lại như cũ, hắn nhẹ kéo khóe môi, châm chọc nói: "Như thế nào còn tự xưng là nô tài nữa? Ta cũng không có nô tài nào to gan lớn mật như ngươi, chưa có mệnh lệnh của ta đã dám chạy theo người khác."
"Đó là ý của Hoàng Thượng, nô tài không dám......" Thân Giác còn chưa dứt lời, Mộ Dung Tu bỗng dưng mở mắt ra, hắn cúi người qua, một phen bóp lấy cổ Thân Giác, buộc đối phương phải ngẩng đầu.
Mộ Dung Tu kiêu căng nhìn Thân Giác, "Câm miệng! Ngươi tốt nhất nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của chính mình trước đi, đừng có đi nói những lời làm ta tức giận."
Thân Giác ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tu, "Vậy điện hạ muốn nghe cái gì?"
Ánh mắt Mộ Dung Tu khẽ động, hắn kề sát nói vào tai Thân Giác, "Ta thích nghe tiếng rêи ɾỉ kiều mị, ngươi có thể kêu hay không?"
Thân Giác sửng sốt, ở trong suy nghĩ của cậu, Mộ Dung Tu hẳn là hận không thể gϊếŧ chết cậu ngay lập tức. Rốt cuộc thì Mộ Dung Tu cũng vừa mới huỷ hoại Nghê Tín Nghiêm xong, còn ném Nghê Tín Nghiêm ở Ung Quốc. Thân Giác không cần nghĩ cũng biết tháng ngày sau này Nghê Tín Nghiêm phải trải qua có bao nhiêu thê thảm.
Nhưng mà nhìn phản ứng hiện tại của Mộ Dung Tu, hắn mang cậu trở về, không phải là để tra tấn sao?
"Ngươi không biết kêu sao?" Mộ Dung Tu hơi nghiêng đầu, trên mặt toàn là vẻ ngây thơ thánh thiện, "Ngươi chưa ngủ với Nghê Tín Nghiêm à? Hay là hắn ghét bỏ thân thể này của ngươi có khiếm khuyết, không muốn ư?"
Thân Giác nhăn mày, cậu cảm thấy Mộ Dung Tu lần này thật sự rất quá đáng. Tuy rằng đang ở trong kính, nhưng Mộ Dung Tu cũng đích xác đã hại chết rất nhiều người, cho dù những người đó đều không phải là người thật chân chính tồn tại, cũng giống như Mộ Dung Tu vậy, nhưng Thân Giác kỳ thật vẫn có chút tức giận.
Có lẽ trong xương cốt của cậu vẫn còn chảy dòng máu của tiên nhân đi, không có cách nào nhìn thấy cảnh trăm họ lầm than.
Cho nên, Thân Giác cũng lười che dấu tính tình của chính mình, cùng lắm thì làm lại một lần.
"Ta cùng thế tử thanh thanh bạch bạch, mong điện hạ không nên tùy ý suy đoán." Thân Giác lạnh nhạt nói.
Mộ Dung Tu nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt này của Thân Giác, đồng tử hơi co lại. Sau đó trong mắt hắn thế nhưng lại trào ra thần sắc nóng rực, Mộ Dung Tu gần như là mê muội mà nhìn Thân Giác. Một lát sau, hắn còn cười ha ha, "Đúng vậy, chính là cái biểu tình này."
Đời trước, thời điểm Thân Giác gϊếŧ hắn cũng là cái biểu tình này, giống như hắn chỉ là một con kiến đáng thương.
Nhưng hắn rõ ràng là hoàng đế, rõ ràng là hắn cho Thân Giác sủng ái, cho cậu địa vị, còn cứu cậu, Thân Giác dựa vào cái gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn hắn?
Mộ Dung Tu bật cười to ra tiếng rồi từ từ chuyển thành cười khẽ trong cổ họng. Hắn cúi đầu, cánh môi lạnh băng đột nhiên chạm nhẹ vào môi Thân Giác.
"Ngươi hẳn sẽ không biết mấy năm nay ta đã làm những gì để đến được tận đây. Nhưng cũng chẳng sao cả, chuyện mà mấy năm nay ta muốn làm, ta rất nhanh nữa thôi sẽ thực hiện từng cái một."
Hắn từ giữa môi nỉ non ra tên Thân Giác, như là gọi ra tình cảm chân thành chôn giấu sâu tận trong tim chính mình.
Trong một nháy mắt môi chạm môi kia, Thân Giác thật sự muốn gϊếŧ chết Mộ Dung Tu, nhưng mà cậu nhịn xuống được.
Ở trong mắt cậu, Mộ Dung Tu hiện tại giống như một con khổng tước tới kỳ theo đuổi phối ngẫu, điên cuồng bày tỏ tình yêu đối với người khác. Nhưng nếu tình yêu này mà bị đánh gãy, có lẽ con khổng tước này sẽ hoàn toàn phát điên, làm ra loại sự tình mà không ai lường trước được.
Cậu không muốn lại trải qua cảm giác bị kéo về cảnh một lần nữa.
......
Mộ Dung Tu ra lệnh ngày đêm không ngừng lên đường, phải trở về kinh thành nhanh nhất có thể. Trên đường đi, Mộ Dung Tu nếu không phải nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, thì chính là hai mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Thân Giác, giống như nếu không giám sát chặt chẽ một chút, Thân Giác sẽ từ dưới mí mắt hắn biến mất.
Còn Thân Giác mấy ngày nay lại thật sự an tĩnh. Vốn dĩ tính tình của cậu từ trước đến nay vẫn luôn lạnh nhạt yên lặng như thế. Thời điểm ở cùng Nghê Tín Nghiêm, chủ yếu là Nghê Tín Nghiêm nói nhiều. Mà Mộ Dung Tu hiển nhiên không phải một người nói nhiều, hai người sẽ thường an tĩnh mà ngồi ở bên trong xe ngựa.
Bên trong xe cổ quái mà yên tĩnh.
Cứ như vậy, bọn họ một đường đi thẳng tới kinh thành.
Mộ Dung Tu túm Thân Giác từ trên xe ngựa xuống dưới, một đường kéo cậu đi. Có không ít cung nhân đứng ở cửa cung, bọn họ nhìn thấy Mộ Dung Tu đều sôi nổi hành lễ, "Lục hoàng tử."
Mộ Dung Tu xua tay, mang theo Thân Giác ngồi lên nhuyễn kiệu.
Theo đạo lý mà nói, Thân Giác không thể cùng ngồi nhuyễn kiệu với hoàng tử, nhưng ở đây lại không có ai dám lên tiếng phản đối.
Chờ nhuyễn kiệu dừng lại, Thân Giác mới phát hiện bọn họ đã tới bên ngoài cửa Kỳ Chương Điện.
Mộ Dung Tu xuống kiệu trước, quay đầu lại nhìn Thân Giác. Thân Giác nhẹ mím môi, cũng xuống kiệu theo.
Lúc này Mộ Dung Tu mới thu hồi tầm mắt mà đi về phía trước, Thân Giác đành phải đi theo phía sau hắn.
Ngoài cửa Kỳ Chương Điện cũng có cung nhân đang đứng, thế nhưng Thân Giác phát hiện không có một gương mặt nào là cậu quen, ngay cả Phùng Khánh Bảo cũng không ở trong đó.
"Ngươi đang tìm ai sao?"
Mộ Dung Tu đột nhiên cúi sát vào mặt Thân Giác, thấp giọng hỏi.
Thân Giác hơi lui một bước, "Bẩm điện hạ, không có."
Mộ Dung Tu nhìn cậu, thình lình nắm lấy tay Thân Giác, hắn nắm tay cậu đặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, nửa ngày, còn đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn xuống.
Hắn làm những động tác này một chút cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, phảng phất còn giống như là muốn cho người khác thấy được.
"Đúng rồi, ta còn chuẩn bị một gian nhà ở cho ngươi, ngươi nhất định sẽ rất thích." Khuôn mặt mỹ lệ của Mộ Dung Tu lộ ra một nụ cười ngọt ngào, giống như là đang tặng lễ vật cho tình nhân.
Chờ đến khi Thân Giác nhìn thấy căn nhà mà hắn cố ý chuẩn bị, biểu tình trên mặt cậu không khỏi biến đổi.
Mộ Dung Tu ôm lấy cậu từ phía sau, hắn đặt cằm ở bả vai Thân Giác, "Ngươi có thích căn nhà này không?"
Mộ Dung Tu duỗi tay tùy tiện lay động xiềng xích trên chiếc ghế bên cạnh.
Xích sắt phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cho dù có là Thân Giác đi nữa, lúc nhìn thấy toàn bộ nhà ở khắp nơi đều là xiềng xích, roi da, cùng với quần áo hồng hồng lục lục mỏng dính như sa, sắc mặt cũng dần dần trở nên khó coi.
Mộ Dung Tu rốt cuộc là đang muốn làm cái gì?
*********
Tác giả có lời muốn nói: Phòng tối tàng kiều √ ( bắt trùng)