Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư

Chương 11: Cuồng ngạo không kiềm chế được

Edit: halina

Tiểu Thí Ước mang Liên Thanh lên tới đỉnh núi, tiêu hao Linh lực quá nhiều nên thân thể không chịu nổi nữa đành phải trở về không gian Tinh Thần.

Liên Thanh thấy sắp tới lúc Cố gia lên núi rồi nên lập tức kết nối với cây thông liễu, kêu nó truyền đạt cho các sinh linh ở khắp núi Hắc Mộc này, nếu biết được tin tức người Cố gia lên núi khai thác được dược thảo thì nhất định phải kêu đám cây cỏ ở xung quanh cái nhà nát của Cố gia báo với nàng.

Sau đó, Liên Thanh nhanh nhẹn leo lên cành cây cổ thụ thô ráp, bóng dáng gầy yếu nhanh chóng bay nhảy giữa núi rừng gian.

Khi đến chân núi Hắc Mộc thì không hề bất ngờ đυ.ng mặt người Cố gia nữa. Người nào trong bọn họ cũng phấn chấn cầm xẻng trong tay, lưng đeo một cái sọt, chờ đợi đến chỗ sườn núi kiếm được dược thảo có giá trị xa xỉ.

Liên Thanh khinh thường nhếch khóe miệng, bởi vì Thánh Quỳnh đại lục còn có Võ Tu Giả nữa nên nàng không dám khẳng định đám người Cố gia kia có năng lực Võ Tu Giả yêu hay mạnh. Nếu Liên Thanh bị phát hiện thì chắc chắn sẽ gây ra phiền phức không nhỏ.

Liên Thanh không hề dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi núi Hắc Mộc, mà người Cố gia lại đi về hướng ngược lại với Liên Thanh, mò lên trên núi Hắc Mộc.

Người nàng khoác áo choàng màu đen, sau khi mua sắm không ít đồ dùng sinh hoạt và nguyên liệu nấu ăn thì Liên Thanh mới vội vàng trở về cái gian nhà nát của Cố gia.

“Thanh Nhi, đã trở lại rồi sao?” Cố Tuyết Cầm ở trong viện múc nước sinh hoạt dưới giếng, chuẩn bị nấu một nồi nước ấm pha trà Kim Ngân Hoa, trà lạnh tính hàn khắc hỏa[1].

[1] ý nói trà lạnh giúp giải nhiệt

Nhìn thấy mẫu thân cố sức kéo thùng đựng đầy nước đặt trên mặt đất, Liên Thanh vội vứt đồ vật mới mua được xuống và đi đến bên cạnh Cố Tuyết Cầm khiêng thùng nước lên.

Nhìn thấy thân thể nhỏ gầy ốm của Liên Thanh có vẻ như không làm được việc nặng, nhưng khi khiêng thùng nước lớn nặng mấy cân thì lại không tốn nhiều sức chút nào.

Sau khi khiêng thùng nước vào phòng bếp thì Cố Tuyết Cầm vội vàng nấu nước pha trà Kim Ngân Hoa.

Đột nhiên nghĩ tới vấn đề tu luyện, Liên Thanh đi đến bên cạnh Cố Tuyết Cầm, hỏi: “Nương, người có biết làm cách nào để trở thành một Võ Tu Giả không?”

“Hả?” Bởi vì Liên Thanh hỏi quá đường đột nên Cố Tuyết Cầm lập tức ngây ngẩn cả người.

Liên Thanh nghi hoặc nhướng mày: “Nương, sao vậy?”

“Thanh Nhi, con muốn tu luyện sao? Nhưng mà con…” Cố Tuyết Cầm nhíu mày, Thanh Nhi không có thiên phú tu luyện.

Trong đầu Liên Thanh đột nhiên thoáng xuất hiện hình ảnh Cố Lỵ Lỵ đứng trước mặt nàng nói những lời châm chọc, diendafnllequydoon nàng từng biến Liên Thanh thành trò cười, Liên Thanh là phế vật không có bất cứ thiên phú gì!

“Ai ~ Thanh Nhi, một nhà chúng ta từ nhỏ đã bình thường, cho nên…”

Cố Tuyết Cầm còn nói chưa nói xong đã bị Liên Thanh ngắt lời: “Nương, không có ai sinh ra đã bị định sẵn vận mệnh cả đời, dù lúc hai tuổi Thanh Nhi khảo nghiệm không có thiên phú nhưng cũng không đại biểu cái khảo nghiệm kia là đúng!”

Liên Thanh quyết sẽ không tự coi nhẹ mình, ở thế kỷ hai mươi lăm sau khi lên làm lính đánh thuê mạnh nhất, tính tình cuồng ngạo đã khắc sâu vào linh hồn của nàng.

Khi trùng sinh ở trên người Liên Thanh, dù nàng ta thật sự là phế vật thì đã sao? Nàng có thể thay đổi, nàng sẽ không để cuộc sống kiềm chế mình!

“Thanh Nhi, con đã bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để tu luyện.” Cố Tuyết Cầm đả kích nữ nhi mình như thế chỉ vì không muốn sau này tu luyện nàng mới bắt đầu thất vọng.

“Nương, trong lòng Thanh Nhi hiểu rõ, dù Thanh Nhi không làm được Võ Giả thì chắc hẳn Kiệt Nhi có thể chứ?” Liên Thanh phát hiện tính tình Cố Tuyết Cầm luôn nhu nhược thì liền nói sang chuyện khác, ném vấn đề cho Liên Nhật Kiệt.

Cố Tuyết Cầm than một tiếng rồi vỗ về bàn tay nhỏ của Liên Thanh, “Mẫu thân không cầu các con có được thiên phú gì cả, chỉ cầu các con được bình an!”

“Nương, người yên tâm, sau này Thanh Nhi sẽ cho nương và Kiệt Nhi sống những ngày tháng tốt đẹp!” Trong mắt Liên Thanh chưa đựng đầy ánh sáng, là sự tự tin khát cầu trở nên mạnh mẽ và lòng quyết tâm!

Đêm khuya, Liên Thanh quyét dọn xong sân nhà thì trở lại phòng, kéo Tiểu Thí Ước đang còn ngủ ngáy trong không gian Tinh Thần ra.