Câu Hỏi Này Nằm Ngoài Đề Cương

Chương 62

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bây giờ chúng ta có thể thấy, thí sinh của Lục Trung Lâm Giang đã vào sân, khiến chúng ta phải vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bọn họ!” Sân vận động không chỉ dựng sân khấu so tài, cách đó không xa là vị trí dành cho bình luận viên, “…Chào mọi người, tôi là lão Diệp, bình luận viên đến từ Lục Trung Lâm Giang.”

Bởi vì người xem cách xa không thấy rõ, mà thời gian trong quá trình giải đề thi đấu vô cùng dài, vì muốn nâng cao tính tích cực cho người xem, đấu vòng tròn hàng năm sẽ tìm hai giáo viên tiến hành bình luận tình hình thực tế.

Lão Diệp là thầy giáo Toán học lớp 12, là một trong những giáo viên ưu tú của Lục Trung Lâm Giang, ngồi bên cạnh ông là chủ nhiệm Dương đến từ Thực nghiệm Anh Hoa.

Chủ nhiệm Dương khẽ gật đầu, “Chào mọi người, tôi là lão Dương đến từ trung học Thực nghiệm Anh Hoa.”

Người xem vào sân rất sớm, đã lấp kín hết một, hai tầng khán đài, trên tầng hai, rất nhiều học sinh nhoài hẳn người ra lan can phía trước. Lúc thấy “Thiệu Trạm” ra sân thì đồng loạt thét tiếng chói tai: “A a a học thần!”

“Hôm nay học thần cũng rất đẹp trai, học thần cố gắng lên!”

“Học thần là trùm liên bá!”

“Giữ hạng nhất ở lại Lâm Giang!”

Lâm Giang vào sân đầu tiên, năm nay Lâm Giang lại là sân nhà, tâm trạng người xem đã đến đỉnh điểm.

Mặc dù Hứa Thịnh căng thẳng nhưng có thể do động tác vừa rồi của Thiệu Trạm, hoặc do câu nói kia có tác dụng, sự căng thẳng đến cực điểm ngược lại không còn căng thẳng như trước nữa. Cậu không chỉ bớt khẩn trương mà còn khôi phục ánh hào quang cho Thiệu Trạm.

Hứa Thịnh uể oải đi sau cùng, một tay nhét trong túi, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ lạnh lùng xa cách của “Thiệu Trạm” lúc bình thường, cả người đi ra từ lối đi hơi tối, tựa như không phải ánh sáng chiếu trên người cậu mà ánh sáng chuyển động theo từng bước từng bước cậu đi vậy. Đến khi cậu hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt quần chúng, tiếng hoan hô to hơn, lúc này cậu mới ngẩng đầu lên.

Sau đó Hứa Thịnh nhìn về phía khán đài, nheo mắt lại giơ tay lên, đốt ngón tay duỗi thẳng, chĩa về phía bọn họ làm động tác “bắn”, ngông cuồng vô cùng, trên người thiếu niên có khí chất khoe khoang, kiêu ngạo không thể đè ép xuống được.

“A———-” Âm thanh từ khán đài hoàn toàn át cả tiếng của bình luận viên.

“Mẹ kiếp trước đây sao tôi không biết học thần lại phách lối như vậy.”

“Các chị em, toang rồi. Tôi bị bắn trúng rồi.”

“…”

Thiệu Trạm: “…”

Thiệu Trạm thấp giọng hỏi cậu: “Cậu không sợ không khống chế được tình hình sao?”

“Sợ chứ”, Hứa Thịnh nắm tay rũ xuống nói, “Sợ thì sợ, nhưng mà khí thế thì không thể thua được.”

Hứa Thịnh cong môi cười một tiếng, còn nói: “Hơn nữa tôi cảm thấy cậu nói đúng, căng thẳng làm gì, chẳng phải còn có cậu sao?”

Một học thần đã đủ hỗn loạn, đừng nói gì lúc đi ra sân bên cạnh học thần còn có giáo bá.

Mặc dù chuyện giáo bá tham gia thi đấu vòng tròn đã lan truyền vào sáng sớm trên Tieba, thế nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến người ta chấn động, phía sau cùng của hàng ngũ, trong đội hình mặc đồng phục học sinh, áo phông màu đen rất dễ thấy.

Giáo bá mặt lạnh———–không có mấy người tự tin với thực lực của vị đại ca này nhưng không thể phủ nhận, có vị đại ca này trấn giữ sân đấu tác dụng thật là tuyệt.

Trực tiếp khiến cho khí thế của tập thể thí sinh Lục Trung Lâm Giang giương cao.

Bình luận viên lão Diệp: “Khụ khụ, các bạn học Lâm Giang, yên lặng một chút, duy trì trật tự… ” Lão Diệp nói xong thì tiếp tục: “Tiếp theo vào sân là các thí sinh của trường trung học Thực nghiệm Anh Hoa.”

Cuối cùng cũng đến lượt trường mình, lão Dương tiếp lời: “Trung học Thực nghiệm Anh Hoa, lấy ái quốc lập học* làm khẩu hiệu, thí sinh của Anh Hoa không sợ hiểm trở, dũng cảm vượt qua, khiến chúng ta mong đợi vào biểu hiện xuất sắc của bọn họ ngày hôm nay.”

*Học vì lòng yêu nước

Vừa nói, các thí sinh dự thi của Anh Hoa xếp hàng dài, một đội sáu người vào sân từ lối đi.

Dẫn đầu là một bạn học có vóc dáng rất cao, nhìn từ xa giống như hạc đứng trong bầy gà.

Lúc Anh Hoa ra sân, phản ứng của khán giả cũng rất kịch liệt, một vài học sinh Anh Hoa gân giọng hét “Đoàn ca Đoàn ca đánh đâu thắng đó”, thất bại của năm ngoái khiến năm nay bọn họ vô cùng chú ý đến cuộc so tài này, chờ đến hôm nay để rửa nỗi nhục trước đó.

“Đoàn ca của chúng ta vô địch!”

“Đoàn Diệu Thắng, Đoàn ca tất thắng!”

Người dẫn đầu chính là người đã từng để lại họ tên Đoàn Diệu Thắng trên Tieba của Lục Trung Lâm Giang. Cậu ta nhìn thẳng, nhảy lên sân khấu so tài.

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt không sao dời khỏi được người “Thiệu Trạm”.

Hứa Thịnh cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng: “…”

Nhìn chòng chọc nhầm đối tượng rồi người anh em.

Mãi đến khi Hứa Thịnh quay đầu sang, hỏi Thiệu Trạm: “Đây là đối thủ năm ngoái của cậu à?”

Thiệu Trạm nào còn nhớ những người không quan trọng: “Không ấn tượng, chắc là thế.”

Lúc này Đoàn Diệu Thắng mới chú ý trong đội hình thí sinh năm nay của Lục Trung Lâm Giang có xen lẫn một gương mặt xa lạ, nhìn dáng vẻ thì có vẻ rất thân với đối thủ Thiệu Trạm của cậu ta. Vì vậy không hề khó khăn chuyển ánh mắt sang bên cậu. Trong đầu đang xoay vòng tốc độ:

Tên này là ai? Học sinh lớp 10 mới sao? Năm ngoái chưa từng gặp, sao cậu ta không mặc đồng phục? Chẳng lẽ là một nhân vật nguy hiểm?

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Đoàn Diệu Thắng hất cằm, hỏi bạn học bên cạnh: “Mấy cậu có biết cậu ta không? Sao không mặc đồng phục học sinh thế?”

Bạn học rối rít lắc đầu: “Không biết, hình như năm ngoái không đi đâu, học sinh mới à?”

Sau đó, hai trường Tung Diệp và Tinh Kiếm cũng lục tục vào sân.

Trên sân khấu thi đấu có đặt bốn cái bàn dài, trong phần thi đấu tập thể, mỗi trường sáu người, ngồi vây xung quanh cái bàn dài kia.

Lần đầu tiên Hứa Thịnh tham gia kiểu tranh giải thế này, cậu cảm thấy cứng nhắc khi ngồi trong đám bán học ngồi ngay ngắn.

Trọng tài bấm bắt đầu xong mới phát giấy nháp.

Tất cả thí sinh cầm bút trong tay, đè lên giấy, tư thế sẵn sàng lâm trận.

Đây là một trận tranh tài chân chính giữa những học bá.

Lâm Giang, Anh Hoa, Tung Diệp, Tinh Kiếm.

Bốn trường này theo như người ta hay nói, chính là những ngôi trường trọng điểm có sức nặng.

Nếu không phải Hứa Thịnh gặp may trong cuộc thi chuyển cấp, thề sống chết muốn đến Nhị Trung Lập Dương, treo đầu lên xà lấy chùy đâm cổ, điên cuồng bổ túc để phát huy vượt xa bình thường mới miễn cưỡng đạt điểm chuẩn đỗ vào Lâm Giang.

Nếu để cậu thi lại lần nữa, chưa chắc cậu đã còn vận khí có thể thi đậu vào Lâm Giang.

Giữa học sinh của bốn trường quẩn quanh một bầu không khí không tên, cuộc tranh tài của học bá hết sức căng thẳng.

Một học tra chính hiệu như cậu đυ.c nước béo cò lẫn lộn trong sự uy hϊếp trên sân khấu, vẫn cảm thấy hơi hoảng.

Bình luận viên lão Diệp: “Tiếp theo là phần thi đấu tập thể, quy tắc của thi đấu tập thể là cướp tỉ số trả lời. Đầu tiên phải nhấn chuông trước khi trả lời, trả lời đúng cộng 10 điểm, trả lời sai trừ 10 điểm. Hi vọng thí sinh hãy suy nghĩ kỹ càng trước khi tranh cơ hội trả lời, một khi trả lời sai phải nhận lấy hậu quả bị trừ điểm.”

Kiểu thi đấu tập thể này nhìn thì thoải mái, có bạn bè có đồng đội, nhưng với quy định trả lời sai trừ 10 điểm cũng là một sự giày vò đối với tất cả các thí sinh. Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất tính ra được câu trả lời, có ai dám cam đoan đáp án của mình chắc chắn sẽ đúng đâu?

Dù chỉ cần một giây do dự hay chần chừ thôi cũng sẽ bị đối thủ cướp mất cơ hội.

Trên bức tường trắng gần sân khấu nhất chiếu một màn hình khổng lồ, màu xanh lam phát sáng.

Hai vị bình luận viên cùng nói: “Các bạn thí sinh đã chuẩn bị xong, mời xem đề thứ nhất.”

Vừa dứt lời, trên bức tường trắng lóe lên ánh sáng lam yếu ớt, lập tức hiện ra vài dòng chữ.

Đề thứ nhất:

Hình ảnh cho thấy một hình vuông ma trận 3X3 bị khuyết thiếu. Tổng ba số trong mỗi hàng, cột và đường chéo của hình vuông ma trận này có cùng một giá trị, do đó giá trị của X là ___.

Bên cạnh đề bài có một cái bảng 3×3.

Cột đầu tiên trống, 4015, 2014, cột thứ hai là 4017, X-2013, 9, cột thứ ba là 2012, 11, X.

Đề thứ nhất tựa như một tiếng súng đầu tiên vang lên trên sân đấu!

Tất cả mọi người cầm bút lên bắt đầu viết lia lịa!

Đề bài này so với đề thi đấu vòng tròn chính quy mà nói, thật sự không hề thấm vào đâu, chỉ là món ăn khai vị thôi, nhưng giải được cũng cần tốn ít thời gian, mà tranh giành trả lời vừa vặn chính là thời gian.

“Không khí trên sàn đấu bây giờ tương đối căng thẳng, có thể nói là tranh thủ từng giây từng phút”, bình luận viên lão Diệp nói, “…Đề bài này là khảo nghiệm lối suy nghĩ, chỉ cần hiểu thì không hề khó, không khí căng thẳng này cũng khiến tôi căng thẳng theo. Chúng ta có thể thấy, bây giờ tất cả mọi người đều———-”

Thầy Diệp muốn nói tất cả mọi người đều đang chạy đua với thời gian thi đấu, không biết ai sẽ là người đầu tiên nhấn chuông.

Nhưng ông không thể nói được.

Nguyên nhân không thể nói được nữa chính là, trên sân khấu có một người, ngay cả bút cũng không cầm.

Vì vậy lời đã đến khóe miệng, ông lại đổi thành: “Chúng ta có thể thấy, bạn học Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang, cậu ấy, cậu ấy không nhúc nhích.”

Tại sao cậu ấy bất động?!

Ban đầu mấy bạn học trên khán đài cũng đã để ý tới hiện tượng này, cộng thêm bình luận viên cố ý chỉ đích danh, toàn trường xôn xao.

“Học thần sao thế?”

“Học thần không hiểu đề bài sao?”

Hứa Thịnh cũng rất muốn giải, nhưng mà cậu đọc không hiểu đề.

Ma trận kỳ ảo con mẹ nó là cái thứ gì?!

Mấy hàng ô vuông này có ý gì?

Suy nghĩ giải đề ở đâu ra?

Hơn nữa thi đấu vòng tròn hoàn toàn khác với bài tập trên lớp, giấy nháp đều phải thu lên cuối cùng, cộng thêm trọng tài không ngừng vòng tới vòng lui trước mặt bốn bàn thí sinh. Nếu cậu nhắm mắt vẽ hình linh tinh lên giấy, rất khó giải thích với trọng tài.

Vì không muốn Thiệu Trạm rước thêm phiền toái, cách tốt nhất trước mắt chính là bất động.

Nhưng phong thái vẫn phải bình tĩnh, muốn coi thường tất cả, muốn thể hiện thái độ câu hỏi này thật ra quá đơn giản.

Thời gian gấp rút, Thiệu Trạm cũng không có thời gian để ý đến chuyện Hứa Thịnh ngồi bất động. Cậu ngồi bên cạnh Hứa Thịnh, cầm bút giải đề.

Thời điểm Thiệu Trạm giải đề trông rất bình tĩnh, thậm chí so với bình thường còn lạnh lùng hơn. Cậu rũ mắt xuống, dù là mặc quần áo của Hứa Thịnh cũng tạo ra được khí chất trái ngược.

Đoàn Diệu Thắng đúng là một đối thủ mạnh mẽ. Cái danh hạng nhất của Anh Hoa không phải nói quá, một năm trôi qua, cậu ta còn mạnh hơn so với năm ngoái. Cậu ta và Thiệu Trạm một trước một sau đặt bút xuống———

Bình luận viên lão Dương kích động đến khó mà kiềm chế: “Thí sinh Đoàn Diệu Thắng của Anh Hoa đã ngẩng đầu! Cậu ấy đã buông bút xuống, vậy là đã giải ra đáp án rồi sao?! Cậu ấy sẽ là người đầu tiên nhấn chuông sao?”

“Tinh.”

Chuông reo.

Nhưng mà người nhấn chuông không phải là Đoàn Diệu Thắng, cũng không phải thí sinh của Tung Diệp hay Tinh Kiếm, mà là Lục Trung Lâm Giang.

Người xem nhiệt tình bình luận đốt lửa, bầu không khí lại cháy lên một lần nữa: “Đệt mợ, là học thần!”

“Học thần nhấn chuông!”

“Tôi đã nói rồi, chắc chắn học thần không thành vấn đề, vừa rồi cậu ấy không cầm bút nhưng khẳng định đã nhẩm tính ra trong lòng rồi.”

Đoàn Diệu Thắng khó tin nghe thấy tiếng chuông reo, cậu ta tự nhận tốc độ của người kia không hơn được mình, không ngờ vẫn là chậm vài giây.

Sự chú ý của mọi người đều bị “Thiệu Trạm” hấp dẫn, không ai để ý tới tốc độ “Hứa Thịnh” đặt bút xuống nhanh hơn cậu. Sau khi “Hứa Thịnh” đặt bút, thậm chí còn có thời gian cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn hai cái, đây là ám hiệu mà cậu và Hứa Thịnh đã bàn bạc từ trước: “Nhấn chuông.”

Hứa Thịnh ra tay với tốc độ rất nhanh, cậu lập tức nhấn nút trả lời trước mặt.

Bình luận viên lão Diệp: “Bạn học Thiệu Trạm của Lục Trung Lâm Giang nhấn chuông đầu tiên, mời bạn học Thiệu Trạm trả lời trong vòng 10 giây.”

Hứa Thịnh chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy con số nháp trên giấy của Thiệu Trạm.

Hứa Thịnh: “4016.”

Cả sân vận động rơi vào yên tĩnh, người trên khán đài cũng không biết đáp án này có đúng hay không, nín thở một hơi chờ trọng tài phát lệnh.

Hai giây sau, trọng tài giơ biển.

Bình luận viên: “Trả lời đúng, Lục Trung Lâm Giang, cộng 10 điểm.”

Sự sát phạt đầu tiên.

Câu trả lời đúng đầu tiên của “Thiệu Trạm” không chỉ khiến người xem hoan hô mà cũng khiến mấy vị lãnh đạo của Lục Trung Lâm Giang đang ngồi dưới sân khấu nở nụ cười.

Từ lúc trên màn hình hiển thị đề thứ nhất bắt đầu, chủ nhiệm Cố đã không nhịn được chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui, giờ phút này ông nắm chặt tay thành quyền, liên tục đập về phía trước, hô: “Tốt! Đẹp lắm!”

Không hổ là Thiệu Trạm! Không hổ là niềm hi vọng đoạt cúp của Lục Trung Lâm Giang bọn họ!

Nhưng mà giọng nói của ông rất nhanh chìm trong làn sóng âm thanh trùng điệp đang không ngừng truyền tới từ khán đài sau lưng.

Mà Hứa Thịnh đang bị thắng lợi đến quá dễ dàng đánh ngất.

Mặc dù trước khi thi đã nghe qua vô số truyền thuyết về Thiệu Trạm, cũng biết năm ngoái Thiệu Trạm chính là trên cơ, đích thân trải qua mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của hai chữ “trên cơ” này.

Hứa Thịnh: “Đề đầu tiên chúng ta thắng rồi ư?”

Thiệu Trạm mặt không biểu cảm: “Ừ.”

Hứa Thịnh: “Đơn giản như vậy à?”

Thiệu Trạm buông bút, bút lăn trên giấy: “Câu này không khó.”

Cái không khó mà Thiệu Trạm nói, Hứa Thịnh rất khó lĩnh hội được.

Nhưng Hứa Thịnh có thể nhìn thấu qua thân thể của chính mình, mơ hồ thấy được đại Ma vương của trận thi đấu vòng tròn năm ngoái.

Chậc.

Trong lòng Hứa Thịnh nói, bạn cùng bàn của mình sao lại lợi hại như vậy?

Cơ hội đầu tiên bị “Thiệu Trạm” giành mất khiến tâm tình đối phương suy sụp, nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi. Nếu bạn gặp phải một người sau khi bắt đầu thi đấu, tất cả mọi người đều tập trung làm bài, một mình cậu ta bất động, bản nháp mẹ nó cũng không viết, sau đó còn là thí sinh đầu tiên nhấn chuông trước, bạn có nóng máu hay không?

Đổi thành là ai cũng phải suy sụp.

Đoàn Diệu Thắng ngồi ở chỗ, không nói một lời.

Bạn đồng đội vỗ vai cậu ta: “Không sao đâu Đoàn ca, lúc này mới là đề thứ nhất, vừa rồi bọn tôi cũng nhìn thấy, cậu đặt bút xuống đầu tiên, đề sau chúng ta nhất định sẽ làm được.”

Bình luận viên: “Mời xem đề thứ hai.”

Nội dung trên màn chiếu chuyển sang slide tiếp theo, bước vào đề thứ hai.

Đề thứ hai là một câu lựa chọn đáp án, có cả hình ảnh hàm số.

Hứa Thịnh tiếp tục phát huy như vòng trước: Án binh bất động.

Có sự thắng lợi của đề thứ nhất chống đỡ, lúc này dáng điệu giả bộ của cậu đã thoải mái tự nhiên hơn một chút, thân thể không còn cứng nhắc nữa, tùy ý dựa ra đằng sau, trong tay xoay bút chơi.

Lúc Đoàn Diệu Thắng giải đề, giữa chừng ngẩng đầu liếc nhìn bốn đáp án cần chọn, bất ngờ đối diện với “Thiệu Trạm”.

Thậm chí Hứa Thịnh còn cong môi cười với cậu ta một cái.

Hai bên thái dương của Đoàn Diệu Thắng giật giật: “…”

Cậu ta đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ai?

“Đề này so với đề trước khó hơn, tôi dự đoán thời gian giải đề sẽ lâu hơn một chút, Lục Trung Lâm Giang…ớ, bạn học Thiệu Trạm vẫn không động bút”, bình luận viên lão Diệp của Lục Trung Lâm Giang thật sự không biết nên bình luận thế nào về thí sinh này, cuối cùng ông nhắm mắt nói, “Hai đề liên tiếp, bạn học Thiệu Trạm đều không viết một chữ nào trên giấy nháp, chuyện này, có thể là do đề này không đáng khiến cậu ấy phải động bút.”

Các bạn học sinh đến sân vận động xem thi đấu cũng không ngờ Tứ Hiệu Liên Trại năm nay còn có tính thưởng thức cao hơn năm ngoái.

Chỉ cần một mình học thần là đã kéo cao được tính thưởng thức của cuộc so tài rồi.

Đoàn Diệu Thắng lại cúi đầu lần nữa, dùng tốc độ nhanh nhất giải nốt bước cuối cùng. Thiệu Trạm đặt bút xuống, lại gõ lên bàn một cái.

Hứa Thịnh xoay bút nghịch chơi từ đầu đến cuối giơ thẳng tay lên nhấn chuông.

Đoàn Diệu Thắng: “…”

Những thí sinh khác của Anh Hoa: “…”

Thí sinh Tung Diệp, Tinh Kiếm: “…”

Tâm trạng bình luận viên của Thực nghiệm Anh Hoa cũng bắt đầu không ổn định.

Vì vậy trách nhiệm nặng nề lại một lần nữa giao cho bình luận viên lão Diệp: “Đề thứ hai vẫn là thí sinh của Lục Trung Lâm Giang nhấn chuông đầu tiên, mời thí sinh Lục Trung trả lời trong vòng 10 giây.”

Sau khi nhấn chuông, Hứa Thịnh nhìn vào tờ giấy nháp trong tay Thiệu Trạm nhưng không thấy khoanh vào đáp án nào.

Hứa Thịnh hỏi: “Đáp án đâu?”

Thiệu Trạm vẫn không gấp, cậu ngẩng đầu nhìn Hứa Thịnh, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được: “Đưa tay đây.”

Hứa Thịnh: “?”

Thiệu Trạm: “Không phải muốn biết đáp án sao?”

Hứa Thịnh còn ngờ vực, trọng tài ở trước mặt lặp lại “Mời thí sinh Lục Trung trả lời”, cậu không có thời gian suy nghĩ Thiệu Trạm muốn làm gì, thò tay ra ở dưới bàn dài.

Có thể là muốn tăng cảm giác trang trọng cho cuộc tranh tài, trên bàn dài được trải một lớp vải nhung màu nâu đỏ lấy từ hội trường lớn, vải nhung dài rũ xuống, động tác nhỏ dưới bàn dài cũng sẽ không khiến ai chú ý.

Hứa Thịnh khựng lại, không thể cúi đầu nhìn, vì vậy bất kỳ động tác nhỏ xíu nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Cậu cảm nhận được lớp vải nhung đã sượt qua mu bàn tay mình, vải nhung nhẹ nhàng đung đưa, sượt qua có hơi nhột.

Một giây kế tiếp———-

Trong lòng bàn tay có một vật gì đó ấm áp.

Sau đó là cảm giác ngứa ngáy còn nhiều hơn khi bị vải nhung lướt qua, từ lòng bàn tay một mực tỉ mỉ kéo dài đến đầu ngón tay rồi ngón tay, chảy ngược theo ngón tay đi vào———-cuối cùng sự ngứa ngáy này giống như gãi vào trong lòng.

Là Thiệu Trạm viết vào lòng bàn tay cậu một chữ “A”.

Trọng tài đợi một lúc, mắt thấy thời gian 10 giây đã trôi qua một nửa, nhắc nhở một lần cuối cùng: “Mời thí sinh Lục Trung…”

“A”, Hứa Thịnh nói, “Em chọn A.”

“Chọn A phải không?” Trọng tài nói.

Rốt cuộc chọn A có đúng không?

Mặc dù Hứa Thịnh ngay cả đọc đề cũng không hiểu, thế nhưng lại không hề nghi ngờ chút nào đáp án mà Thiệu Trạm viết trong lòng bàn tay cậu.

Trọng tài cố ý trầm ngâm vài giây mới giơ biển: “Chúc mừng trả lời đúng.”

“———-Lục Trung Lâm Giang cộng thêm 10 điểm.”

Trọng tài vừa nói xong, Cố Diêm vương nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi!

“Trường của chúng ta”, Cố Diêm vương hết sức vui mừng, cũng không để ý ngồi bên dưới đều là giáo viên các trường khác, không nhịn được khoe khoang,”Bạn học Thiệu Trạm trường chúng ta, em ấy vẫn luôn ưu tú như vậy. Ôi chao, học sinh ưu tú của Lục Trung Lâm Giang chúng ta chính là xuất sắc.”

“Các thầy nhớ không, chắc phải nhớ chứ? Năm ngoái chính bạn học Thiệu Trạm của chúng tôi đoạt quán quân đó.”

Lãnh đạo trường Thực nghiệm Anh Hoa bị Cố Diêm vương khoe khoang đến mức sắc mặt tái xanh: “…”

Thi đấu tập thể đối với Thiệu Trạm giống như gian lận vậy.

Tổng cộng có mười đề, một mình cậu giành hết nửa số điểm.

Cho đến đề thứ sáu mới để một người bên Anh Hoa cướp được cơ hội. Đoàn Diệu Thắng chớp lấy một giây sai số nhấn chuông trước, giành được 10 điểm.

Sau Tinh Kiếm, Tung Diệp cũng bắt lấy cơ hội, tất cả đều có 10 điểm.

Thi đấu tập thể tổng cộng kéo dài nửa tiếng.

Cuối cùng Lâm Giang đạt được 50 điểm, Anh Hoa 30 điểm, Tung Diệp 10 điểm, Tinh Kiếm 10 điểm, tỷ số kết thúc được một nửa cuộc so tài tập thể.

Hứa Thịnh giống như phương tiện nhấn chuông, đã không còn nhớ rõ Lâm Giang đạt được bao nhiêu điểm từ lâu.

Dù sao Thiệu Trạm cứ gõ mặt bàn là cậu nhấn chuông nhanh như chớp.

Chỉ nhớ lúc sau Thiệu Trạm không còn viết đáp án lên giấy nữa mà đặc biệt viết vào lòng bàn tay cậu.

Sân vận động mênh mông, âm thanh và khí thế rất lớn.

Đoàn người đông đúc chen lấn, nhiệt độ mùa hè nóng bức rất cao, không ngừng bốc hơi lên.

Đầu ngón tay thiếu niên ấm áp giống như mang lửa.

Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người, trong muôn vàn tiếng hét ồn ào, động tác nhỏ giấu kín dưới lớp vải nhung trở thành bí mật dành riêng cho hai người.*Ma trận kỳ ảo, xem Đường lêи đỉиɦ Olympia hay thấy loại câu hỏi này lắm:3Lời editor:

Vừa thi vừa tà lưa nhau được:> Chương sau dài lắm nha mọi người!