Từng số điểm đỏ rực xếp hàng lần lượt trên bàn học tàn nhẫn lạnh như băng khiến người ta tuyệt vọng, chỉ một thoáng cả căn phòng rơi vào sự yên lặng chết chóc.
Thiệu Trạm im lặng buông bút đỏ xuống, không có ai tình nguyện phá vỡ bầu không khí im ắng này trước.
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh: “…”
Một lúc sau, Thiệu Trạm khó khăn nói ra hai chữ định an ủi thí sinh, cũng là muốn an ủi chính mình: “Tiến bộ.”
Hứa Thịnh đối mặt với số điểm thê thảm này, quả thực không nghĩ ra nổi mình tiến bộ chỗ nào: “Số điểm này cậu cũng khen được, cậu đang an ủi tôi đấy à?”
Thiệu Trạm: “Bài thi khảo sát 150 điểm của cậu, lúc thi xong cũng chỉ được tầm này điểm.”
Hứa Thịnh: “…”
Thiệu Trạm còn nói: “Mấy tờ bài thi này, thang điểm chỉ có 100.”
Hứa Thịnh cũng không biết lúc này cậu có nên vui mừng vì điều này không nữa.
Công bằng mà nói, so sánh số điểm này với số điểm Hứa Thịnh từng đạt được, đúng là đã có không ít sự tiến bộ. Nếu đổi thành bài thi thang 150 điểm, trung bình môn cộng lại cũng có thể coi như đột nhiên tăng mạnh, Mạnh Quốc Vĩ có thể sẽ cảm động mà chảy hai hàng nước mắt nóng hổi, hơn nữa còn có thể cúng bài thi của Hứa Thịnh trong phòng làm việc: “Bồ tát hiển linh, Hứa Thịnh lại có thể thi ra được thành tích này, đây là bạn học Hứa Thịnh của lớp 7 chúng ta sao? Cuối cùng em ấy cũng chịu học!”
Thiệu Trạm nói xong, bắt đầu xem kỹ lại lỗi sai từng câu một, tìm ra những nơi bị mất điểm.
Điểm số chỉ là một mặt, nền tảng cơ bản của Hứa Thịnh kém, nhìn số điểm không thôi sẽ không thể hoàn toàn hiểu được khả năng nắm bắt kiến thức của Hứa Thịnh. Lấy một ví dụ đơn giản, giả sử một đề bài cần ba bước giải mới có thể tìm ra được đáp án cuối cùng, trước đây Hứa Thịnh một bước cũng chẳng thể viết được.
Nhưng Thiệu Trạm kết hợp xem cả giấy nháp mà Hứa Thịnh dùng để giải toán, sau đó phát hiện ra bây giờ Hứa Thịnh ít nhất có thể viết được một bước.
Nhiều lúc còn có thể giải được đến bước thứ hai.
Mặc dù Hứa Thịnh không thích học tập, thế nhưng dù sao những ngày gần đây bị Thiệu Trạm nhấn chìm trong đại dương đề thi không cách nào thở được, cũng không ai muốn uổng công vô ích: “Tôi tiến bộ thật sao?”
“Coi là vậy đi”, Thiệu Trạm nói, “Mặc dù đối với những bài điền vào chỗ trống mà nói, quá trình giải không quan trọng lắm.”
Hứa Thịnh: “Vậy có cái rắm mà tiến bộ.”
Thiệu Trạm: “Nhưng ý tưởng giải đề của cậu đã bắt kịp rồi.”
Thiệu Trạm nói lời này cũng không thể an ủi được Hứa Thịnh. Hứa Thịnh chỉ cảm thấy cảm giác hít thở không thông còn mãnh liệt hơn: “Ý tưởng giải đề không quan trọng, cái chính là làm sao bây giờ?”
Làm thế nào?
Hai người không thể không đối mặt nghiêm túc với vấn đề này.
Sau khi hoán đổi thân phận, bọn họ gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng cho dù thế nào cũng chẳng thể
so được với “thi tháng” đầy sóng gió sắp tới, cái gì đôi mắt giống như hoa đào đứng trước kỳ thi tháng sắp tới đều là em trai.
Ban đầu Thiệu Trạm cho rằng chuyện thi cử kém đối với cậu mà nói rất đơn giản, nhưng sau khi cậu xem bài giải của Hứa Thịnh, cậu nhận ra mình không thể bắt chước được suy nghĩ làm bài của cậu ta.
Hứa Thịnh không phải loại người chỉ đơn giản cầm giấy trắng lên nộp nhận điểm thấp, cậu ta có thể viết lên đề quá trình suy nghĩ của mình, đương nhiên tất cả những gì viết lên đều sai, không có khả năng giải đề, có lẽ do thời gian thi quá dài nên sinh ra nhàm chán, còn tùy thích vẽ linh tinh vài thứ nữa.
Cậu cũng không thể nào ở trên bài thi luận văn của môn Ngữ văn viết ra mấy cái dòng thơ ca nhảm shit diễn đạt tối nghĩa cho đủ số chữ được.
Đại nạn ở trước mặt, Hứa Thịnh nhạy bén
nắm bắt được. Ban đầu cậu dựa nửa người lên bàn học, một giây tiếp theo lập tức ngồi thẳng hỏi: “Có cách nào vắng thi không?”
Có lẽ vắng thi
là
biện pháp duy nhất của bọn họ, không đi thi sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Có thể kéo dài thời gian thêm một lúc.
Hứa Thịnh càng nghĩ càng cảm thấy phương án này rất khả thi.
Thiệu Trạm nhớ rất rõ ràng các điều lệ của nội quy trường học, cậu lạnh giọng nói: “Học sinh phải nghiêm túc thi cử theo nội quy của nhà trường, có tình huống đặc biệt mới có thể tạm thời miễn thi, sau đó chờ thông báo thi bổ sung. Một, gia đình có sự kiện lớn….”
“Có việc quan trọng.”
Hứa Thịnh nói, “Nói dối không trọn vẹn, bỏ qua.”
Trong lòng Thiệu Trạm nghĩ rốt cuộc bây giờ cậu ở đây làm gì, cậu giơ tay lên bóp sống mũi, nói tiếp: “Hai, bệnh nặng…”
Thiệu Trạm vừa nói xong, Hứa Thịnh đập bàn một cái: “Cái này có thể.”
Thiệu Trạm nhìn cậu.
Hứa Thịnh: “Giả bộ bệnh, cái này dễ thôi.”
“Bị đau đầu sốt không đơn giản sao? Cho dù có đi xuống phòng y tế của trường kiểm tra được cũng chẳng sao, cứ bảo áp lực học tập quá lớn, cứ nói bừa là được, chỉ cần trên thân thể không kiểm tra được nguyên nhân căn bệnh là có thể khéo léo đổi thành vấn đề tinh thần.”
Vì muốn tạo chút lòng tin cho Thiệu Trạm, Hứa Thịnh còn nói: “Chuyện này trước đây tôi làm rồi, dù sao so với gia đình có chuyện vẫn dễ hơn, nhỡ đâu còn phải mời hai người giả vờ làm phụ huynh đến trường, nói mấy câu là lộ tẩy ngay. Lão Mạnh cũng không phải ăn chay*.”
*phép ẩn dụ, thường đi với câu phủ định, nghĩa khác là không tệ. Ý là lão Mạnh cũng không
dễ qua mặt.
Hai người quyết định dùng lý do vắng thi, ngày mai sẽ bắt đầu thực hành. Thiệu Trạm đứng dậy muốn đi trước, Hứa Thịnh kéo cậu: “Chuyện đó, lần trước thuốc cậu cho tôi còn không, có thể là do ma sát nhiều quá, với lại lúc tắm dính nước——vết thương hơi ngứa.”
Lúc nói chuyện Hứa Thịnh kéo cổ áo một cái, áo phông trên người cậu vốn rộng rãi, kéo một cái lộ thẳng cả bả vai ra, cũng lộ luôn cả một góc hình xăm.
Đến khi bôi thuốc xong
cho cậu, chẳng mấy chốc mà
sắp đến giờ tắt đèn, Thiệu Trạm cầm bài thi trở về phòng.
Đóng cửa lại, bên tai yên tĩnh trở lại.
Không có bất kỳ một âm thanh dư thừa nào khác, Thiệu Trạm để bài thi lên bàn, hai chữ Hứa Thịnh quay lên trên, nét chữ này của Hứa Thịnh không khác biệt lắm so với trước đây, cái móc ở trên của chữ “Thịnh*” hơi kéo ra, tựa như bị nguệch tay.
*盛 (THỊNH)
Lúc này màn hình điện thoại di động sáng lên, cái tên “Nam Bình” trong nhóm nhấp nháy trên thanh thông báo.
Thiệu Trạm không xem, sau khi nhấn thẳng tắt đi tranh thủ còn chưa tắt đèn vội vào phòng tắm.
Thời tiết nóng ran, dòng nước mát lạnh theo vòi nước chảy xuống——-
Mấy ngày nay Thiệu Trạm hết nhảy tường đến bổ túc cho Hứa Thịnh, cuối cùng còn phải đối mặt với bài thi không đạt tiêu chuẩn tất cả các môn, trong phút chốc đầu óc hơi ngổn ngang. Cậu khép mắt lại, một lúc sau trước mắt hiện lên thời điểm vừa rồi cậu bôi thuốc cho Hứa Thịnh, nhìn thấy được hình xăm kia.
Mặc dù nhắm hai mắt nhưng hình xăm vẫn như hiện lên rõ ràng trước mắt.
Lần đầu tiên cậu thấy nơi đó rõ như vậy.
Trong đầu hình ảnh thay đổi liên tục, không ngừng nhớ lại, hình xăm dần dần phai đi, cuối cùng trước mắt cậu xuất hiện trường trung học Nam Bình ở con hẻm bên cạnh, cảnh tượng rất quen thuộc, tường gạch đổ nát, do ẩm ướt lại không được ánh mặt trời chiếu tới nên lúc nào cũng tối tăm. Đầu hẻm u tối có một người đứng dựa tường, người nọ cúi đầu, dáng cao chân dài, thân dưới mặc đồng phục của Lục Trung Nam Bình, trên người mặc áo phông đơn giản, bị cơn gió trong con hẻm dường như thổi bay lên.
Do ánh sáng quá mờ nên chỉ có thể thấy được giữa ngón tay cậu ta ánh sáng lốm đốm của điếu thuốc.
Ánh sáng kia dường như chập chờn, lúc sáng lúc tối.
Thiệu Trạm tựa như nghe thấy bên ngoài con hẻm có người gọi một tiếng “Trạm ca”.
Vì vậy hình ảnh dần dần thay đổi, Thiệu Trạm nhìn thấy người nọ ngẩng đầu——–khóe miệng thiếu niên có vết thương do vừa mới đánh nhau, trong đôi mắt đều là sát khí sắc bén, lạnh như băng lại kiêu ngạo, gương mặt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, hơi còn dáng vẻ trẻ trung.
Đó chính là cậu.
…
“Lách cách.”
Thiệu Trạm đóng van vòi nước, cậu mở mắt ra, nước thấm ướt tóc không ngừng chảy xuống.
Cậu kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài, thanh thông báo đang rung trên điện thoại không còn nhóm trò chuyện nữa mà là “S”.
Hứa Thịnh đổi hình đại diện, ảnh đại diện lóa mắt ban đầu được thay bằng một hình ảnh chụp phong cảnh, không giống với ảnh chụp bình thường. Cậu không chụp bầu trời xanh thẳm mà chụp ánh sáng xuyên qua tầng mây rọi lên mặt tường, khoa tay múa chân tạo bóng, hai bàn tay giao nhau tạo thành hình con chim tung cánh.
Hai bàn tay kia của Hứa Thịnh chính là của mình.
Thiệu Trạm không biết tại sao bản thân nhìn một cái là có thể nhận ra được cái bóng ngược kia.
S:
Ngày mai cậu đến trễ đi.
S:
Có đồ cho cậu.
Thiệu Trạm nhắn lại:
Cho gì?
S:
Khẩu trang, giả bộ bị bệnh phải có chuyện này làm nền, không thể đùng một cái ốm quá nặng được, không chân thật. Ngày mai chúng ta đeo khẩu trang trước, giả bộ cảm mạo.
Thiệu Trạm: …
Ngày hôm sau, Hứa Thịnh cố ý lục tung lên để tìm ra được đúng hai cái khẩu trang. Cậu cầm khẩu trang đi gõ cửa phòng Thiệu Trạm, trước khi ra ngoài đưa cho cậu ta đeo, còn chú ý
dặn dò: “Trước tiên hôm nay hai ta phải ho đã, ho là quan trọng nhất.”
Trong suốt sự nghiệp trung học của Thiệu Trạm chưa bao giờ xảy ra chuyện hoang đường như vậy.
Cậu nhận lấy khẩu trang.
Bây giờ Hứa Thịnh là Thiệu Trạm, phải đến lớp học sớm một chút, trước đó cậu đeo khẩu trang lên, sau đấy dùng một ngón tay kéo khẩu trang màu đen xuống nói: “Nếu có giáo viên hỏi cậu thế nào thì cứ bảo không sao.”
Thiệu Trạm cầm khẩu trang: “Nghiệp vụ này của cậu còn rất lão luyện.”
Hứa Thịnh buông ngón tay ra, kéo khẩu trang lên: “Tạm được.”
Hứa Thịnh nói cậu có kinh nghiệm, thật sự đúng là có kinh nghiệm, hồi học sơ trung vì muốn danh chính ngôn thuận* bùng học mà lừa gạt được không ít giáo viên, kỹ năng diễn xuất thật đến mức giáo viên còn tự mình khuyên cậu: “Hứa Thịnh, thành tích này của em, lên cao trung cũng không ổn, hay là em đi thi Học viện Hí kịch đi? Hi vọng còn lớn hơn đấy.”
*danh chính ngôn thuận: có danh nghĩa đàng hoàng, đủ tư cách, lời nói có trọng lượng
Hứa Thịnh ăn sáng xong thì đeo khẩu trang lên lớp, còn chưa vào lớp đã nhận lấy không ít ánh mắt quan tâm.
Hầu Tuấn đang làm
bài tập, ngẩng đầu lên bị chấn động bởi cái khẩu trang che nửa gương mặt của Hứa Thịnh, quên luôn mình đang sửa bài đến đâu rồi: “Vãi chưởng, Trạm ca, cậu sao thế hả?”
Hứa Thịnh che kín nửa gương mặt, trái lại lớp vải còn càng làm nổi bật gương mặt, cậu làm bộ làm tịch ho khan một tiếng nói: “Không sao, chắc là hơi cảm mạo.”
Trong lòng Hầu Tuấn thầm nghĩ gần đây nhiệt độ thời tiết rất ổn định mà, sao có thể cảm mạo?
Nhưng cậu cũng không suy nghĩ nhiều, là một lớp trưởng, cậu phải lấy việc nhắc nhở bạn học yêu quý làm nguyên
tắc đầu tiên: “Chuyện này, thân thể
của bản thân phải chú ý, sức khỏe là nền tảng của học tập. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái ở đâu phải nói với tôi, tôi đưa cậu xuống phòng y tế khám một chút.”
Hứa Thịnh khoát tay lia lịa, vừa ho vừa nói: “…Thật sự không sao.”
Hầu Tuấn đưa mắt nhìn thân thể yếu đuối vì bệnh của “học thần” qua bạn học ngồi hàng đầu, thẳng một lèo từ đó về hàng sau, mãi đến khi Trạm ca của cậu ta ngồi xuống, lúc này mới lo lắng thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu bổ sung bài tập.
Khi cậu hoàn thành một môn, lúc định lấy môn khác ra bổ sung tiếp, bất ngờ ngẩng mặt lên———–Lúc nhìn thấy giáo bá cũng mang khẩu trang vào lớp, Hầu Tuấn không bình tĩnh nổi.
Chuyện này, tình huống gì vậy?
Cả người giáo bá toát ra khí lạnh.
Còn không mặc đồng phục nữa.
Khẩu trang đen được đeo trên gương mặt cậu, càng nhìn càng khiến cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Hứa Thịnh lật một trang sổ tay từ vựng, ngẩng mặt lên cũng nhìn thấy cục diện này. Thật ra cậu đã muốn nói từ lâu, khí chất trên người Thiệu Trạm thật sự quá lạnh lùng, lạnh đến mức đã gần như đạt đến trình độ phách lối.
Hơn nữa còn rất thành thạo vô tình mang trên người sự kiêu ngạo.
Trong lòng cậu nghĩ thầm bảo cậu ta giả bộ bệnh chứ không bảo cậu tỏ ra cool ngầu.
“Hứa…” Hầu Tuấn cảm thấy gọi Hứa Thịnh nghe quá xa lạ, vì vậy đổi lời nói, “Thịnh ca, cậu sao thế?”
Thiệu Trạm: “Không sao.”
Sao cả hai người đều nói không sao?!
Chuyện này nhìn đâu giống như không có chuyện gì xảy ra?
Hầu Tuấn nghi ngờ nói: “Mới vừa rồi Trạm ca nói cậu ấy cũng bị cảm mạo, cậu cũng sẽ không…”
Câu cảm mạo này nhắc nhở Thiệu Trạm, cậu hơi nghiêng đầu, tay cách lớp vải của khẩu trang đặt bên môi, lạnh mặt ho khan một tiếng.
Hầu Tuấn: “…”
Thời tiết này mà còn bị cảm mạo, hai người lại còn bị cảm
cùng nhau?
Trong đầu Hầu Tuấn không khỏi nảy
lên một nghi vấn: Giáo bá và học thần, hai vị đây rốt cuộc đã làm gì mới có thể trong thời tiết này, cùng nhau cảm mạo thế?!