Quán Internet có năm sáu chục máy, trừ phần nhỏ học sinh ra, đa số đều là dân xã hội phì phèo thuốc lá chiếm đóng.
Mấy người này tuổi tác không lớn, mặc dù lối ăn mặc hơi có vẻ trưởng thành, hẳn là hẹn nhau cùng làm đầu nhuộm tóc ở cùng một tiệm, đầu tóc màu mè vàng chóe, trên cổ đeo mấy sợi dây chuyền bạc——–Nếu như bọn họ còn đi học, cùng lắm cũng chỉ độ tuổi đang học lớp 10 hoặc 11.
Một tiếng quát này tràn đầy khí thế, trong khí thế kia còn mang sự căm giận rõ ràng, cả quán net đang ngập tràn tiếng gào thét “Con bà nó mau hồi máu cho tao mau lên, nhiều vào nhiều vào!” của các thanh niên nghiện Internet, vậy mà tiếng quát này vẫn có thể khiến người ta chú ý.
Ai không biết còn tưởng Thiệu Trạm đã thật sự làm gì đó.
Tên “Đại ca” chống lưng được gọi đến: “Chắc chắn là nó chưa?”
“Chắc chắn, không sai được, hôm đó nó cũng mặc bộ quần áo này, cũng màu đen như thế, trên áo còn vẽ mấy cái vạch kia!”
Người nọ đứng ở cửa nói chuyện do quá tức giận, nói xong câu này rồi bình tĩnh lại một lúc mới nói tiếp: “Tao nói cho mày biết, hôm nay tao và mày không xong đâu!”
Thiệu Trạm: “…”
Người nọ lại quát: “Mày ra đây!”
Thiệu Trạm ngồi ở hàng cuối cùng trong góc, bên cạnh là cửa sổ, cửa sổ dùng rèm cửa màu đen che mất. Theo lời Trương Phong nói, đây là chỗ mà “Hứa Thịnh” thường ngồi, nguyên nhân rất đơn giản: Có cửa sổ, không khí trong quán net ngột ngạt hơi thở của nhiều người, có một khe hở thông ra ngoài còn có thể hít thở thông thoáng được, thêm nữa Hứa Thịnh đi đâu cũng không thích ngồi một cách nghiêm túc, bên cạnh người có bức tường rất tiện cho việc dựa nửa người vào nghỉ ngơi.
Có thể là do trùng hợp, cái áo tối hôm qua Hứa Thịnh đưa cho cậu chính là cái áo phông đen hình Graffiti mà cậu ta mặc vào đúng ngày hôm đó ở quán net.
Mấy người kia kết thúc lời nói hung hãn, chỉ thấy sau màn hình máy tính ở trong góc có người cử động———–Vẻ mặt cậu trai lạnh như băng, thật ra trừ cái áo mặc cùng ngày với hôm đó ra, ngoại hình cũng là nguyên nhân khiến bọn họ nhìn một cái là có thể nhận ra cậu ngay trong quán net đông người như vậy. Gương mặt cậu tối sầm lại càng khiến vẻ lạnh lùng toát ra mãnh liệt hơn, tựa như chê bọn họ quá ồn ào, cậu buông lỏng bàn tay đang cầm chuột ra.
Thiệu Trạm cúi đầu xuống lần nữa, đánh nốt mấy chữ còn chưa kịp xong.
-lăn đến đây.
Cậu gửi xong rồi lại nhắn tiếp.
-Tôi đang ở quán net.
-Có mấy tên tóc vàng tìm cậu.
Những chuyện ly kỳ sau khi hoán đổi thân thể cũng phải chào thua tình huống trước mặt.
Cậu bị một đám người kéo đến quán net.
Hơn nữa vừa mới ngồi xuống chưa được hai phút, một đám người khác đẩy cửa bước vào, chỉ vào cậu và quát “Hôm nay tao và mày không xong đâu.”
Buổi sáng lúc cậu và Hứa Thịnh tiếp tục trao đổi vài việc cần chú ý, đúng là Hứa Thịnh có nói sau khi tan học thi thoảng sẽ đi quán net chơi game với Trương Phong: “Bình thường cơ bản chỉ có mấy điều này là quan trọng thôi, nếu cậu không muốn bị đứng phạt thì cứ ngẩn người nhìn sách giáo khoa cũng được, đúng rồi Trương Phong có thể sẽ tìm cậu…”
Thậm chí Hứa Thịnh còn giới thiệu cặn kẽ nhân vật anh hùng mà bình thường cậu thích chơi cùng với lối đánh của nhân vật này thế nào: “…Trình độ chơi game của tôi rất cao, đề nghị cậu phải luyện tập trước đi.”
Thiệu Trạm bị ép phải hiểu rõ thói quen chơi game của cậu một lúc, nhưng cậu tin chắc Hứa Thịnh chưa từng nói cậu ta còn có kẻ thù ở quán net.
Trương Phong và đám bạn bè xấu của Hứa Thịnh năm lớp 10 cũng bối rối: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thiệu Trạm dừng lại vài giây, cuối cùng nhắn nốt một tin nữa.
-Ba phút nữa mà không đến kịp, cậu tự gánh hậu quả đi.
Nhưng mà “S” hẳn là chưa thấy điện thoại đâu, cho nên mấy tin nhắn mà Thiệu Trạm gửi đi cũng không thấy hồi âm.
Nào ngờ giây phút này, Hứa Thịnh đang đứng trong phòng làm việc nghe Mạnh Quốc Vĩ mắng mình: “Hứa Thịnh lại không nộp bài tập.”
Mạnh Quốc Vĩ gọi cậu tới giao việc chấm và sửa chữa bài tập cho cậu, giao xong lại không nhịn được than thở đầy phiền muộn: “Em nói xem mỗi ngày em ấy đều như vậy, rốt cuộc không suy nghĩ gì sao? Em ấy còn muốn tham gia thi Đại học hay không, sau này đời người còn dài như vậy, em ấy phải làm sao?”
Đứng ở góc độ này nghe giáo viên mắng mình, cảm giác ít nhiều không được tự nhiên.
Hơn nữa cho dù cậu là Hứa Thịnh hay Thiệu Trạm, vì sao đều không tránh khỏi việc này?
Hứa Thịnh cũng không biết đây là lời nguyền gì nữa, cậu thuận miệng nói: “Cậu ấy…cậu ấy chắc là có suy nghĩ của riêng mình!”
“Em ấy có suy nghĩ cái rắm á!”
“…”
“Thầy đã gọi điện thoại cho mẹ em ấy ngày hôm qua”, nhắc đến đây, âm lượng của Mạnh Quốc Vĩ thấp hơn, có chút không thể tưởng tượng nổi nói, “Nhưng mà cũng thật là kì lạ, bà ấy chỉ hỏi thầy gần đây Hứa Thịnh có ở trường học hay không, có làm gì không liên quan đến học tập không.”
Mạnh Quốc Vĩ rất ít khi gọi điện cho phụ huynh học sinh, dù sao chuyện phạm lỗi ở trường học về đến nhà bị vạch trần nói chung là đều không có kết quả tốt, vì vậy nếu học sinh không vi phạm lỗi quá lớn, ông cũng cố gắng hết mức để khỏi phải tìm phụ huynh.
Lúc gọi điện thoại tới, mẹ Hứa Thịnh hẳn là đang bận bịu công việc, mở đầu là câu nói lịch sự đầy tính nghiệp vụ: “Alo?”
“Ôi, chào chị, tôi là chủ nhiệm lớp của Hứa Thịnh.”
Đằng đối diện im lặng vài giây, sau đó từ trong âm thanh ồn ào của môi trường làm việc di chuyển ra ngoài: “Chào thầy.”
Mạnh Quốc Vĩ hiểu câu nói “Có làm gì không liên quan đến học tập không?” hiển nhiên không giống với cách hiểu của mẹ Hứa Thịnh: “Em ấy chưa làm gì liên quan đến học tập hết, giờ học không tập trung thì cũng đi ngủ.”
Nói xong lời này, mẹ Hứa Thịnh dường như đã thấy yên tâm, không hỏi gì khác.
Mạnh Quốc Vĩ nghĩ tới đây, khoát tay: “Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, tóm lại em phải cố gắng hết sức giúp đỡ em ấy nhiều một chút.”
Hứa Thịnh rũ mắt, không trả lời, đến khi Mạnh Quốc Vĩ gọi tiếng thứ hai, cậu mới nhếch mép một cái, tỉnh hồn nói: “Em biết rồi.”
Mạnh Quốc Vĩ mơ hồ nhận ra tâm trạng “Thiệu Trạm” không bình thường, nhưng ông còn chưa kịp suy nghĩ, Hứa Thịnh đã nói: “Thầy ơi, không còn chuyện gì khác thì em ra ngoài trước.”
Hứa Thịnh vừa rồi không có thời gian nhìn điện thoại, bây giờ thì không có tâm trạng để nhìn.
Đến khi cậu ra khỏi phòng làm việc, nộp xong bài tập, trên hành lang rất trống trải, trừ học sinh trực nhật ra thì không còn ai mấy.
Cậu tạm thời không nghĩ đến chuyện trở về phòng, vì vậy ra khúc quanh ở góc gần cầu thang, ngồi lên bậc thang tầng trên một lúc.
Chỗ này còn rất mát mẻ.
Hứa Thịnh ngồi ở nơi thoáng mát, đồng phục học sinh bị gió thổi bay phất phơ, lúc này mới cúi đầu móc điện thoại di động ra.
Bốn tin nhắn chưa đọc.
Thiệu Trạm.
Hứa Thịnh không nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, chỉ tiện tay mở máy, sau đó không hiểu sao tâm trạng rời rạc đờ đẫn bay sạch, cậu bật dậy, trong đầu chỉ còn lại đúng một từ:
Đệt?
Quán net, tóc vàng.
Hai từ khóa này đã đưa ra kết quả, chính là hôm có thành tích thi khảo sát ngày hôm đó, sau khi Trương Phong đi, cậu ra ngoài mua thanh kẹo bạc hà cho nhuận họng, tiện tay trừng trị mấy tên thiếu niên bất lương.
Ban đầu chuyện này rất dễ giải quyết, thậm chí không tính là chuyện gì to tát cả, nhưng Hứa Thịnh nhớ lại mấy người mà cậu “trừng trị” ngày hôm đó…
Hứa Thịnh vừa đánh chữ vừa chạy thật nhanh xuống tầng.
Cậu quả thực quá gấp, ngón tay phải ấn nhanh, tốc độ đánh chữ ngược lại còn chậm hơn cả lúc đầu, một chữ thôi mà đánh sai chừng mấy lần.
S:
Đệt mợ.
S:
Chuyện này nhắc đến có hơi phức tạp, nhưng chắc chắn không phải như cậu nghĩ đâu, tôi chưa kể được hết cho cậu ngay.
S:
Cậu ổn định tình hình trước đi, tôi lập tức tới ngay.
Trong tình huống bây giờ, nói những điều này cũng vô ích, cuối cùng Hứa Thịnh gửi một đề nghị tương đối có ý nghĩa thực tế:
Cậu tìm cơ hội chạy đi, không có cơ hội thì mình tự tạo ra cơ hội.
Rõ ràng Thiệu Trạm không đọc được mấy câu nhắc nhở hữu nghị này.
Cậu đang dựa lên ghế trong quán net, bên cạnh là cửa sổ thông ra con đường, gió mùa hè nóng ran thổi từ ngoài cửa vào, trước mặt là năm tên choai choai vây quanh.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Nhưng khí thế của Thiệu Trạm cũng không yếu, dù sao số người bọn họ đến quán net cũng không ít. Trương Phong xông pha đi đầu, miệng nói lời ngông cuồng: “Chúng ta năm đánh năm, còn không biết ai thua ai đâu.”
Thiệu Trạm ngồi trong góc không nói gì.
Mặc dù cậu không nói chuyện, chỉ đơn giản ngồi đó cũng khiến đối phương cảm thấy bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ———Vẻ mặt cậu trai thật sự coi trời bằng vung, thậm chí còn ung dung thong thả tắt máy tính, cứ như chuyện xảy ra trước mặt không liên quan gì đến mình vậy.
Thiệu Trạm không muốn quan tâm, nhưng cục diện trước mặt thế này trực tiếp đẩy cậu ra ngoài, cậu không thể không thuận theo.
Cậu thấy Trương Phong hô khẩu hiệu đến hăng say, suy nghĩ cho dù thế nào trước tiên cũng phải hiểu rõ chuyện này đã.
Thiệu Trạm tắt xong máy tính, tính khí nhẫn nại hỏi: “Mấy người này, biết chuyện gì không?
Trương Phong bày tỏ: “Tao không biết, nhưng tao biết một đạo lý, thua danh dự không có nghĩa là thua trận, nhắc đến mày mà mày không biết chuyện gì sao?”
Thiệu Trạm nhớ đến danh hiệu giáo bá của Hứa Thịnh, cùng với tin đồn “năm người bị đánh” kia, lạnh lùng nói: “Trêu chọc quá nhiều người, quên rồi.”
“…” Trương Phong thật lòng khen ngợi, “Đỉnh đấy.”
Thiệu Trạm vừa nói xong, “Đại ca” được mời tới ở đối diện lập tức bùng nổ: “Thằng ranh mày chết chắc rồi!” Tên cầm đầu vừa nói, vừa giơ thẳng tay ra muốn đi đến xách cổ áo Thiệu Trạm lôi cậu ra ngoài——-
Rõ ràng Thiệu Trạm vẫn luôn là bộ dạng không muốn để ý, ngay cả mắt cũng không nhìn thẳng, giờ phút này lại rũ mắt xuống, trước khi đối phương đυ.ng phải cổ áo cậu, một tay nắm lấy cổ tay đối phương, sau đó lực tay lại tăng thêm, trói buộc đối phương không thể động đậy.
Sau khi đứng dậy Thiệu Trạm mới thả tay ra, đối phương bỗng nhiên mất thăng bằng ngã về sau nửa bước, lúc này cậu mới ngẩng mắt lên, tháo tai nghe đeo trên cổ ban đầu xuống: “Đi ra ngoài nói.”
Trương Phong đang muốn đi theo đứng lên, bị Thiệu Trạm cản lại: “Bọn mày đợi ở đây.”
Cậu còn không biết rốt cuộc là chuyện gì, nhiều người hơn nữa tình huống càng không dễ kiểm soát.
Hơn nữa, bây giờ cậu là Hứa Thịnh.
Trương Phong: “Bọn tao….Đợi? Đợi gì cơ?”
Trương Phong suy nghĩ vài giây mới hiểu: “Tao hiểu ý mày rồi, là chờ lát nữa mày ra chỉ thị mới xông ra phải không?”
Thiệu Trạm: “Đợi chơi game.”
Trương Phong: “…”
“Loạch xoạch.”
Trương Phong nhìn “Hứa Thịnh” đẩy cửa ra khỏi quán net, trong mắt cậu ta lúc này là bóng lưng Hứa Thịnh sắp đi ra ngoài một chọi năm, điềm tĩnh, lạnh lùng, lại ngạo mạn.
Hoàn hảo trùng khớp với Hứa Thịnh trong lời đồn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trương Phong khó khăn ngồi thẳng lưng.
Thật ra Trương Phong cũng biết đến Hứa Thịnh từ lời đồn, Hứa Thịnh không rủ bọn họ đi đánh nhau, bình thường đến quán net chơi game cũng rất hòa thuận.
Cậu không biết sức chiến đấu của Hứa Thịnh, nhưng bất kể sức chiến đấu thế nào đi chăng nữa, dù sao đối mặt với năm người, dù cho đã từng có tin đồn đánh nhau với năm người kia, lần này cũng chưa chắc có thể đánh thắng.
Trương Phong càng nghĩ càng sốt ruột.
Rốt cuộc tình huống bên ngoài bây giờ thế nào, có cần thêm viện trợ
không?
Mới vừa rồi cậu ta hấp tấp nghĩ muốn tham gia hoàn toàn là do cách nói chuyện không có não của tên kia, máu nóng trào lên, chờ thời cơ đã qua, giờ nghĩ lại bảo cậu xông ra bây giờ lại là chuyện khó.
Trương Phong nào còn có tâm trạng chơi game, cậu tốn cả nửa ngày mới thuyết phục được bản thân: Mình phải dũng cảm đối mặt! Mình muốn có can đảm! Vì anh em tốt nhất của mình, bây giờ phải xông ra!”
Cuối cùng Trương Phong đột nhiên đứng dậy, quan sát bốn phía xung quanh một vòng, tìm từ trong góc một cây chổi trụi nắm thật chặt trong tay, cậu ta hít một hơi thật sâu rồi nói với những người khác: “Bọn mày tiếp tục chơi đi, tao ra ngoài xem trước.”
Từ trước đến nay Hứa Thịnh chưa hề chạy nhanh như vậy.
Bên tai trừ tiếng tim mình đập ra, còn lại chính là tiếng gió.
Cậu không biết rốt cuộc tình huống Thiệu Trạm bây giờ thế nào, bảo cậu ta tìm cơ hội chạy, không biết người này có thành công tự tạo ra cơ hội hay không nữa.
Khoảng cách từ trường học đến quán net không xa, cửa hàng tiện lợi ven đường đoán chừng là vừa mới nhập hàng, thùng hàng ngổn ngang chất đầy ở cửa ngõ chật hẹp. Hứa Thịnh trực tiếp chống một tay lên nhảy qua——–Cậu rẽ ngoặt, cuối cùng thấy cửa tiệm ở tầng dưới quán net, đi cầu thang lên.
Hứa Thịnh leo được một nửa thì nghe thấy được tiếng “loạch xoạch” của cửa quán net!
Chỉ còn lại mấy bậc cầu thang, Hứa Thịnh nhảy luôn vài ba bậc, thấy Trương Phong cầm chổi đẩy cửa quán net ở đối diện, tư thế oai hùng giơ cao cây chổi nhắm hai mắt lao ra. Trương Phong giống như thanh niên nhiệt huyết lúc đánh giặc xung phong xông pha vào trận địa, hô to một tiếng: “Thả anh em của tao ra———”
Hứa Thịnh: “…”
Hứa Thịnh vịn lan can, đứng ở cầu thang dừng bước chân.
Bởi vì trừ Trương Phong ra, còn có người đang quằn quại rêи ɾỉ trên mặt đất. Chính là năm tên lông vàng kia.
Trương Phong vọt tới nửa chừng cũng nhận ra có gì đó không đúng, nguyên nhân của sự không bình thường này chủ yếu là do sau khi đi ra cậu ta không nghe ra được bất kỳ một động tĩnh nào. Cậu mở mắt ra, trên hành lang làm gì có cái gì hỗn chiến một chọi năm, vốn dĩ không có người nào đang đánh nhau cả: “Người…Người đâu?”
Ánh sáng ngoài hành lang không tốt, hàng hóa chất đống cản lại hơn nửa ánh sáng.
Mãi cho đến khi “Hứa Thịnh” đang quay lưng về phía đống hàng hóa chất cao cử động, cậu thấy một nửa bóng người đang ẩn hiện trong ánh sáng mờ tối, chân dài đứng trên đất. Khóe mắt hơi xếch lên trên gương mặt Hứa Thịnh giờ phút này không hề có nhiệt độ, cả người trên dưới không biết từ đâu toát ra một cảm giác áp bức khiến người ta sợ hãi. Cậu ta hơi cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn đường cong sống mũi thẳng tắp và đôi mắt bị tóc mái che khuất.